Dạ Mạc Thâm là tên cặn bã
Tiểu Nhan: "Mẹ kiếp, làm sao cô biết?" “Tối hôm đó cô ấy đến chỗ tôi, cô ta mặc cái gì trên người tôi sẽ không nhận ra sao? Có điều... Nói đến đây, vẻ mặt của Lâm Tinh Hỏa trở nên nghiêm túc: “Có một điều rất quan trọng tôi nhất định phải nói rõ với nữ thần của tôi.” “Có chuyện gì vậy?” Tiểu Nhan hỏi chuyện phiếm.
Lâm Tinh Hỏa trịnh trọng nói: “Chuyện này tôi chỉ có thể nói cho nữ thần của tôi.
Nói xong cô ta đi thẳng qua Tiểu Nhan vào văn phòng để tìm Hàn Mộc Tử.
Lúc nhìn thấy hai quầng thâm lớn dưới mắt của Hàn Mộc Tử, cô ta vẫn không thể không ngạc nhiên. “Nữ thần, cô bị sao vậy nữ thần?” Lâm Tinh Hỏa nhìn chăm chăm vào quầng thâm của Hàn Mộc Tử kinh ngạc. “Gọi tôi là Mộc Tử là được rồi.” Hàn Mộc Tử bất lực nhìn Lâm Tinh Hỏa đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của mình, kỳ quái người này không phải là nữ diễn viên sao? Sao có thể rảnh rỗi thành như thế này, lúc này lại chạy đến văn phòng của cô? “Mộc Tử!” Lâm Tinh Hỏa ôm lấy cánh tay của cô: “Tôi nhìn thấy rồi!” “Nhìn thấy cái gì cơ?” “Tổng giám đốc Dạ của Tập đoàn nhà họ Dạ ôm cô rồi, mặc dù cô che mặt, nhưng nhìn thoáng qua tôi cũng có thể nhận ra cô."
Nghe thấy, Hàn Mộc Tử giật mình, chợt nhớ ra chuyện gì đó.
Đúng vậy, tuy rằng tối hôm đó cô che mặt, nhưng biết cô, quen cô, sao có thể sẽ không nhận ra được? Nghĩ đến đây, sắc mặt Hàn Mộc Tử có chút khó coi. Lâm Tinh Hỏa họ nhẹ một tiếng, sau đó biểu hiện trên mặt càng trở nên nghiêm nghị: “Tôi muốn nói trước chuyện này với cô, mạng xã hội truyền phát thông tin rất nhanh, mọi người bây giờ đang tìm kiếm người phụ nữ bí ẩn đó là ai. Mặc dù bây giờ vẫn chưa có manh mối, nhưng chưa chắc cô sẽ bị tìm ra.”
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô luôn biết sự lan truyền của mạng xã hội nhanh đến mức nào, Lâm Tinh Hỏa có thể nhận ra cô, có nghĩa là người khác cũng có thể nhận ra cô.
Rốt cuộc đêm đó có rất nhiều người ngồi bên cạnh cô, hơn nữa cô còn đi ra ngoài một lúc. “Hôm nay cô đến đây để nói với tôi điều này sao?” “Ừm, chỉ là muốn nhắc nhở cô cẩn thận một chút, chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp trước. Có điều, có một điều quan trọng hơn tôi cảm thấy tôi cần phải nói với cô.”
Hàn Mộc Tử: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Tinh Hỏa hai tay đan vào nhau, khuôn mặt xinh đẹp có chút rối rắm: “Tôi vẫn không biết có nên nói cho cô không.”
Câu này làm cho Hàn Mộc Tử cười một cái: "Không nghĩ ra vậy cô quay về trước đi, lần sau lại nói với tôi. “... Không được!”
Lâm Tinh Hỏa nghiêm mặt nói: "Cô là nữ thần của tôi, tôi vẫn là nên nói cho cô biết, dù sao... tôi cảm thấy chuyện này đối với cô mà nói thật sự không công bằng.”
Không công bằng? Rốt cuộc là chuyện gì? Hàn Mộc Tử bị lời nói của cô ta làm cho tò mò về những gì cô ta sắp nói. “Thực ra... người khách hàng mà tôi đã giới thiệu cho cô trước đây, cô còn nhớ không?” Lâm Tinh Hỏa cắn môi dưới, nhẹ nhàng giải thích với Hàn Mộc Tử: "Cô ấy thực ra là người thân trong gia đình tôi, nhỏ tuổi hơn tôi, luôn tôn trọng tôi có thể trở thành một ngôi sao. Nhưng mẹ cô ấy không đồng ý cho cô ấy bước chân vào làng giải trí, vì vậy cô ấy luôn là một cô gái ngoan khi học đại học:
Nghe được những lời này Hàn Mộc Tử nhíu mày, cảm thấy Lâm Tinh Hỏa sẽ không vô duyên vô cớ nói về Lâm Thanh Thanh như vậy, chỉ có thể gật đầu: "Ừm, nhớ.” “Vốn dĩ là, đây đều là chuyện riêng tư, nếu như không phải cậu chủ Dạ của Tập đoàn nhà họ Dạ trong buổi họp báo ôm cô, mà tôi lại tình cờ nhìn thấy, tôi cũng sẽ không nói cho cô chuyện này. “Cô rốt cuộc muốn nói điều gì?” Hàn Mộc Tử cười nhìn chằm chằm cô ta. “Tôi muốn nói, em họ của tôi và Dạ Mạc Thâm đã đi xem mắt nhau!”
Nụ cười trên môi Hàn Mộc Tử có chút khựng lại, Lâm Tinh Hỏa buồn bã cắn môi dưới. “Nữ thần trong mắt tôi là thần thánh thiêng liêng không thể xâm phạm, vốn dĩ cô và Dạ Mạc Thâm nếu như thật sự có thể thành đôi tôi cũng sẽ chúc phúc cho hai người, nhưng anh ta là tên đàn ông cặn bã!” “Tên đàn ông cặn bã?” Khóe miệng Hàn Mộc Tử khẽ giật một cái. “Đúng vậy! Anh ta rõ ràng đã đi xem mắt với em họ của tôi, nhưng lại vẫn ôm cô trong buổi họp báo, nếu như là chỗ riêng tư thì không sao, nhưng là trong buổi họp báo cả tôi và Triệu Như Ý đều có mặt. Tôi không phóng đại bản thân hay là cái gì, chỉ là tôi và Triệu Như Ý cũng có tên tuổi nổi tiếng ở Việt Nam, tối hôm đó số người theo dõi chắc chắn cũng rất nhiều, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, tôi cảm thấy anh ta để lộ mặt trước mặt quần chúng, vậy nên...”
Nghe đến đây, Hàn Mộc Tử cuối cùng cũng đã hiểu rõ ý của Lâm Tinh Hỏa. Không ngờ rằng cô gái này lại có thể vì chuyện này mà đặc biệt chạy đến nói cho cô, nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử cười nhẹ một cái, gật đầu đồng ý. “Tôi biết rồi.” “Vậy, chỉ vậy thôi sao?” Lâm Tinh Hỏa ngây người nhìn cô, tựa như có chút không cam lòng cô lúc này sao có thể bình tĩnh đến như vậy. "Um?" “Ý của tôi là, cô không đau lòng sao? Bởi vì anh Dạ ôm cô một chút, cô mất ngủ nên có quầng thâm mắt, lẽ nào không phải là vì phần khích đó chứ?"
Hàn Mộc Tử: “... Ai nói cho cô tôi là bởi vì bị anh ta ôm phấn khích vậy?”
Trong thời gian trước đây người đàn ông đó cũng không biết ôm cô bao nhiêu lần rồi, hai người bọn họ cũng đã làm những chuyện thậm mật như vậy, cô sao có thể vì anh ôm một cái mà hưng phấn không ngủ được?
Cô không thể nhắm mắt ngủ là vì cuộc hôn nhân của mình và anh lại có thể vẫn còn.
Điều này khiến cô khó chấp nhận được. “Được rồi, xem ra tôi có chút nhiều chuyện rồi, có điều nữ thần cô vẫn cần cẩn thận, Trần Phi vẫn còn đợi tôi ở bên dưới, tôi đi trước đây. Đúng rồi, em họ của tôi cô ấy cũng không phải người tốt gì đâu, cô vẫn nên cẩn thận một chút.”
Đợi sau khi Lâm Tinh Hỏa đi, Hàn Mộc Tử mới thẳng thắn đối diện với vấn đề trước mắt, cô ta nói không sai, chắc chắn mạng xã hội sẽ tìm ra thân phận của cô.
Nghĩ đến đây, thần sắc của Hàn Mộc Tử đạm thêm vài phần. Thế là ngay chiều hôm đó, Hàn Mộc Tử sử dụng quan hệ xã hội của mình, dùng mối quan hệ xã hội của bản thân xóa hết thông tin cá nhân, trên mạng xã hội thông tin về người phụ nữ thần bí cũng bớt đi rất nhiều, Hàn Mộc Tử thấy trang báo cuối cùng cũng sạch sẽ hơn trước, cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Mặc dù chuyện của cô và Dạ Mạc Thâm lại phiền phức như vậy, có điều cuộc sống vẫn tiếp tục, cô không thể vì chuyện ly hôn này mà khiến tình trạng cuộc sống của bản thân thêm ảm đạm tiếp nữa.
Chủ nhà đã liên hệ trước đây đột nhiên chủ động gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có còn muốn qua xem phòng cô muốn thuê không. Chắc là nghĩ Hàn Mộc Tử thực sự muốn mua nhà ở khu vực đó, nhưng trước đây hủy bỏ hẹn ước với Dạ Mạc Thâm, vì vậy chuyện này tạm gác lại, bây giờ nghĩ lại, cô và Dạ Mạc Thâm đại khái là không giải quyết được, nhưng lỡ như sau này vẫn có chỗ dùng đến tiền thì sao? Hàn Mộc Tử suy nghĩ, chủ nhà bên kia đang hồi hộp chờ đợi, thẳng thắn nói: “Là như thế này, trong nhà tôi xảy ra chút chuyện cần dùng tiền gấp, vì vậy nếu như cô thực sự thích ngôi nhà này, không bằng hôm nay đến xem xem. Cô yên tâm, giá cả chúng ta có thể trao đổi đến khi vừa ý.
Nghe đến đây, Hàn Mộc Tử có chút động lòng, chỉ là chủ nhà nói đến hạ giá, chắc cô có thể qua xem một chút. Bởi vì gần đây không có việc gì, vì vậy cô cũng không bận lắm, dứt khoát rời khỏi công ty trước giờ, sau đó cùng Tiểu Nhan đến trường đón Đậu Nhỏ cùng đi xem nhà.