Đại khái là cảm thấy trong nhà cô đồ vật còn chưa đủ, cho nên Hàn Thanh lại gọi điện thoại bảo người mua thêm rất nhiều đồ dùng cho nhà cô. Bởi vị chủ cũ chưa từng ở nơi này, tuy nói sửa xong rồi, nhưng rất nhiều nơi vẫn thiếu một vài thứ
Ví dụ như trên tường một chút vật trang trí.
Trên mặt bản thiếu một chút vật trang trí, những thứ này Hàn Thanh đều nghĩ thay cho cô, Đậu Nhỏ cũng gia nhập quét dọn với mọi người, mỗi người đều làm công việc của mình.
Thời điểm bận rộn rất vui vẻ, vừa nói vừa cười.
Nhưng đến lúc làm xong rồi mới cảm thấy mệt mỏi đến hết hơi, Đậu Nhỏ và Tiểu Nhan dứt khoát ôm nhau lăn ra ghế sô pha ngủ không màng đến hình tượng gì nữa.
Đám người giúp việc tuân theo quy tắc, mặc dù rất mệt mỏi nhưng vẫn là đoan chính ngồi ở một bên, cho dù trên mặt lộ vẻ mệt mỏi cũng không dám có bất kỳ lời oán giận và hành động bất kinh nào. “Hôm nay mọi người vất vả rồi, trên lầu có gian phòng, mọi người đi nghỉ ngơi một chút, chờ nghỉ ngơi dậy tôi mời mọi người ra ngoài ăn cơm chiều.
Ba người nghe vậy có chút cảm động, nhưng vẫn khoát khoát tay: "Không cần đầu cô chủ, trên người chúng tôi đều rất bẩn, đi lên nghỉ ngơi sẽ làm bẩn chăn mền của cô chủ, chúng tôi ở chỗ này ngồi nghỉ chút là được rồi. Hàn Mộc Tử cười cười: "Các người hôm nay giúp tôi nhiều việc như vậy, không nghỉ ngơi sao được? Nhanh lên lầu nghỉ chút đi, một phòng cũng đủ rồi."
Mấy người vẫn là từ chối, làm sao cũng không nguyện ý đi lên. Cuối cùng Hàn Thanh đành phải lên tiếng nói: Tôi để chủ Nam đưa các cô trở về rửa mặt nghỉ ngơi, sau đó cho các cô nghỉ ba ngày, như vậy mọi người liên không áy náy nữa phải không?"
Hàn Mộc Tử "
Người anh trai này của cô thật đúng là rất hiểu tâm tư của cô. người nghe xong, trên mặt lộ ra nét mừng, ba ngày nghỉ là việc rất nhiều người đều muốn cũng không muốn được, nhưng vẫn có chút xấu hổ. "Vậy được rồi, trước để chủ Nam đưa các người trở về đi, hôm nào tôi lại mời các người ăn cơm." "Cảm ơn cô chủ, vậy chúng tôi đi trước. Mấy người giúp việc cảm động nhìn cô một sau đó cùng chủ Nam đi ra
Sau khi đảm người đi rồi, Hàn Thanh nhịn không được đưa tay gõ nhẹ đầu của cô: "Kỳ thật bọn họ làm việc này cũng đúng thôi, em không cần phải có cảm giác bản thân có lỗi như
Nghe Hàn Thanh nói, Hàn Tử ngơ ngác một lúc, một lát sau mới nói: "Không có cái gì là chuyện đương nhiên cả, mặc dù nói thật sự nhà họ Hàn bỏ tiền ra thuê các cô ấy đến, nhưng bạn họ chỉ cần làm tốt công việc của mình là không có vấn đề gì, nhưng em đưa bọn họ đến đây quét dọn vệ sinh thì không giống như vậy." nhà họ Hàn quét dọn với ở đây giúp em quét dọn thì khác chỗ nào?" cảnh khác biệt." Hàn Mặc Tử ngước mắt nhìn Hàn Thanh một ít đối với em mà nói, bọn họ không phải do em dùng tiền
Hàn Thanh dừng một chút, đã hiểu rõ ý của cô, anh ta cũng không nói gì nữa. "Anh, anh cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, em lên lầu nhìn xem chút."
Hàn Tử nói xong liên quay người lên lầu
Sửa sang lại gian phòng nhìn rất cầu thang kiểu dáng xoay tròn, ở giữa là đèn treo thủy tinh rất lớn, tuy tinh xảo nhưng lại không đến mức xa hoa, nhìn vậy rất
Hàn Tử lại đi dạo một vòng, cảm thấy ngôi nhà này mua rất đúng. Cô tắm rửa một cái, sau đó thay quần áo rồi ngã xuống giường.
Thật ra cô cũng rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, cho nên năm chưa đến một lát có đã ngủ thiếp đi.
Thắng đến điện thoại rung lên mới làm cô thức dậy, do cực kỳ mệt mỏi cho nên lúc nghe máy có cũng không nhìn xem là ai gọi điện thoại tới, trực tiếp đưa điện thoại di động áp lên tai, sau đó không có sức lực "alo" một tiếng.
Dạ Mạc Tham mơ hồ nghe được giọng nói mỏi mệt bên trong không khỏi nhíu lên mày, người phụ nữ này có chuyện gì sao? "Đêm qua em đi ăn trộm à?"
Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp phút chốc vang lên ở bên tại, Hàn Mặc Tử giật nảy mình. Nhưng lại có chút mơ hồ, cô đưa điện thoại di động tới trước mắt xem xét, phát hiện quả nhiên là tên của Da Mạc Thậm. "Có gì muốn nói không?"
Vẫn là không mở mắt nối, Hàn Mặc Tử cảm thấy trước mắt đều là màu đen, thật lâu không mệt mỏi như vậy, sau khi tỉnh ngủ vẫn cảm thấy tay chân giống như như nhũn ra, phát run. "24 Giờ vì anh cung cấp phục vụ, hôm nay anh muốn nhìn một chút tác phẩm thiết kế thế nào rồi."
Hàn Mộc Tử: "... Thật ngại quá, cuối tuần tôi không làm việc.
Dạ Mạc Thâm nhướn mày câu lên môi: "Lúc trước ký hợp đồng cũng không có nói cuối tuần không làm, đây là em đột ngột đối sao?" "Đúng." Hàn Mộc Tử trực tiếp nói, bây giờ cô biết người đàn ông này không ly hôn với mình, lại còn giống như cao dân da chó kề cận mình mọi lúc, bỗng nhiên Hàn Mộc Tử cũng không muốn coi anh thành khách hàng nữa. Dù sao anh cũng mặt dày mày dạn như thế, cũng sẽ không tức giận. Vậy nên thái độ của cô đối vỚI anh có bao nhiêu ác liệt liền có bao nhiêu ác liệt, dù sao nếu như anh tức giận muốn hủy hợp đồng, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Nếu anh không tức giận, vậy cô vẫn đối với anh như vậy, nếu anh không ngại, vậy cô ngại gì chứ "Đây chính là tôi mới thêm vào, anh có ý kiến gì không?" Dạ Mạc Thâm: " "
Ở đầu bên kia anh yên tĩnh một hồi, trã Im ngàn lần anh nghĩ không ra Hàn Mặc Tử đột nhiên thay đổi chiến thuật, trước đó có xem mình giống như khách hàng mà phục vụ, nhưng gần đây cô lại không sợ anh nữa, nói chuyện cũng không thèm nể nang gì, hoàn toàn không để anh vào mắt.
Nghĩ tới đây, đôi môi mỏng Dạ Mạc Thâm khẽ câu lên thành một độ cong tà mị: "Bà xã đại nhân ra lệnh, làm sao anh dám có ý kien?"
Vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị một câu "bà xã đại nhân" khiến con buồn ngủ của Hàn Mộc Tử bị dọa sợ chạy mất, cô ngờ ngác một lúc, sau đó điện thoại trên tay bịch một tiếng rơi ở gối đầu bên cạnh.
Bởi vì trong gian phòng quá yên tĩnh, cho nên lúc điện thoại rơi xuống khiến bị Dạ Mạc Thâm nghe được tiếng, sau đó có nghe được tiếng cười từ tính của anh.
Tên khốn này...
Hàn Mộc Tử kịp phản ứng lại, sau đó cắn răng nghiến lợi một lần nữa cầm điện thoại di động lên: "Dạ Mạc Thâm, anh bình thường lại giùm tôi, chúng ta sớm muộn cũng sẽ ly hôn, anh thu hồi câu xưng hô kia lại cho tôi." "Ai nói?" Dạ Mạc Thâm cười nhẹ, trong giọng nói lộ ra một sự chắc chắn nhất định phải được. Thời gian năm năm cũng không có cách thành công, em cảm thấy về sau còn có khả năng sao?
Hàn Mộc Tử: "
Nếu như anh nhàm chán quá, vậy anh xin đi công ty làm việc có ích chút đi, hoặc là đi cứu tế người nghèo khó cũng được, đừng có quấy nhiều đến tôi nữa.
Nói xong, Hàn Mộc tử căn bản không cho đối phương cơ hội phản ứng, liên trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe trong điện thoại di động truyền đến âm thanh "tút tút". Dạ Mạc Thâm run lên một cái, chớp mắt nói: "Người phụ nữ ngốc, tính tình thật sự là càng lúc càng lớn rồi."
Câu nói này không lâu sau đó, anh lại tự lẩm bẩm một câu "Đến cùng là ai chiều cô ấy thành quen như vậy." Hàn Mộc Tử ném điện thoại di động qua một bên, sau đó nhắm mắt lại dự định ngủ tiếp, đáng tiếc lúc này trong lòng đã bị
Dạ Mạc Thâm cùng lời nói đó làm cho hỗn loạn, không cách nào bình tĩnh.
Cô nhắm mắt lại năm một hồi, một lần nữa ngôi dậy. Tuy nói có hiện tại không đối đãi với anh như khách hàng, chỉ cần đuổi anh đi, để anh cút đi là được rồi.
Thế nhưng là, lại không có chút nào nhẹ nhõm hơn trước.
Nghĩ tới đây, Hàn Mặc Tử thở dài một hơi, cũng không biết đến cùng lúc nào có thể thoát khỏi anh.
Vừa nghĩ tới việc ly hôn, trước mặt cô cũng thật không có biện pháp nào. Vốn cho là năm năm qua cô đã trưởng thành rất nhiều, nhưng đạo hạnh của người đàn ông đó trong năm năm này cũng cao thâm hơn, đặc biệt về phương diện da mặt dày hơn.