Hàn Mộc Tử trở về nhà họ Hàn, liền trực tiếp đi xuống bếp, sau đó tự mình nấu cháo
Có đang suy nghĩ, Dạ Mạc Thâm bị thương nặng thành tinh trạng như thế này. lẽ anh muốn ăn đồ ăn thanh đạm một chút. Cô còn đang suy nghĩ vết thương ở sau lưng của anh, vậy lúc buổi tối anh phải ngủ như thế nào? Năm ngửa là không thể nào, dù sao vết thương thành như vậy, năm đè lên vết thương thì chỉ làm vết thương chuyển biến xấu thêm.
Hay là anh phải nằm ngủ sấp sao?
Vừa nghĩ tới cái thân hình to lớn kia phải co mình trên giường nhỏ ở phòng bệnh mà khó nhọc, trong đầu Hàn Mộc Tử liền đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng sống động, sau đó cô liên không nhịn được bật cười.
Sau vài tiếng cười, Hàn Mặc Tử cảm thấy hiện tại anh cũng rất thảm. Nếu như không phải là vì anh ngăn những thứ đó lại, phía sau lưng của anh cũng sẽ không bị thương như vậy, và người nằm ở đó là cô chứ không phải anh.
Hơn nữa, lúc đó nếu như không phải anh thay cô chặn lại, thì khuôn mặt và cơ thể của cô đã
Nghĩ thôi cũng đã sợ, Hàn Mặc Tử không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể cấp tốc đem cháo nấu xong, sau đó lấy bình ủ cháo giữ nhiệt cho chảo vào, sau khi suy nghĩ xong lại tự mình xào thêm mấy món ăn thanh đạm.
Tay nghề của cô cũng không tệ lắm, cô vẫn luôn biết nấu ăn, chỉ là những năm gần đây có ít nấu thôi, bởi vì tay nghề của Tiểu Nhận tốt hơn cô nhiều, Đậu Nhỏ cũng thích ăn đồ ăn cô ấy làm, cho nên ở cùng nhau với Tiểu Nhan thì bình thường cô ấy là người xuống bếp nấu cơm.
Chỉ là tay nghề mặc dù lâu ngày chưa đụng nhưng nấu mấy món đơn giản này vẫn ổn
Hàn Mặc Tử rất nhanh chuẩn bị đồ ăn cho tốt, sau đó mang theo bình giữ nhiệt cho đồ ăn vào rồi chuẩn bị đi ra ngoài. Vừa đi ra khỏi phòng bếp lại đụng phải sắc mặt lạnh lùng của
Hàn Thanh
Đối mặt với ánh mặt nghiêm nghị của Hàn Thanh, Hàn Mặc Tử có chút chột dạ. Cô đưa tay đẩy bình giữ nhiệt sang một bên, cổ gang tránh ánh nhìn của Hàn Thanh.
Thế nhưng có ích lợi gì đầu? Hàn Thanh làm sao lại không biết cô đang muốn làm cái gì?
Dù cô có giả vờ tốt cỡ nào thì với anh cũng không có tác dụng gì cả Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử đành phải đứng vững, sau đó nhìn
Hàn Thanh. "Anh!"
Bất kể như thế nào, cô vẫn phải chào hỏi.
Hàn Thanh cười nhếch môi, ánh mắt có chút lạnh: "Em còn biết gọi anh là anh trai sao?"
Hàn Mộc Tử: "Vi sao lại không gọi được?" "Năm năm trước là ai đã hại em như vậy? Em quên rồi sao?" Hàn Thanh nhìn cô không dời mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chạm vào cô: "Năm năm trôi qua em liền đem những chuyện đã qua mà quên hết rồi sao? Hiện tại còn muốn chủ động đưa tới mặt hãn? Mộc Tử, lòng tự trọng của em ở đâu?" "... Anh cảm thấy bây giờ em nên làm như thế nào? Anh ấy đã thay em ngăn cản hết mọi chuyện, hiện tại một mình đang bị thương năm trong bệnh viện, nếu như không phải anh ấy thi hiện tại người nằm ở đó chính là em. Cũng có khi người đem đồ ăn cho em chính là anh. Anh còn muốn ngăn cản em sao?" Hàn Thanh: "Vậy em có biết, nếu như không phải bởi vì anh ta, em cũng sẽ không bị người khác làm phiên. Nếu như em đến gần anh ta, về sau những phiền toái này vẫn sẽ tiếp diễn, anh ta có thể thay em một lần, chẳng lẽ lại còn có thể cản thay cho em lần thứ hai, lần thứ ba nữa sao? Thậm chí thay em cản mọi chuyện cả đời sao?"
Lúc nghe được cả một đời này, sắc mặt Hàn Mộc Tử hơi thay "Bây giờ em không suy nghĩ nhiều như vậy, em đối với anh ta cũng không có ý gì khác, hôm nay cho dù không phải anh ta thay em ngăn cản chuyện này mà là một người xa lạ thì em cũng sẽ đến bệnh viện chăm sóc người đó, đây là ơn nghĩa, không có tình cảm riêng tư trong đó"
Hàn Thanh nhìn chăm chăm cô: "Em xác định không có tình cảm riêng tư trong đó? Vậy em có thể cam đoan với anh trai mình là em sẽ không ở bên tên đó nữa không?" "Có thể, em cam đoan." Hàn Mặc Tử gật đầu, từ trước đến giờ có không có suy nghĩ sẽ quay lại với anh, cho nên anh trai cô không cần lo lắng. Mà lại, cô muốn nói cho anh trai của mình là, mặc kệ có có cùng anh quay lại hay không thì đây cũng là chuyện riêng của chính cô.
Cô có thể tự xử lý được mọi chuyện. Hàn Thanh đi tới, đặt tay lên vai của cô. "Không phải anh muốn xen vào chuyện của em, vì em bây giờ đã là cô chủ của nhà họ Hàn, anh không muốn để em lại giảm lên vết xe đổ giống như trước kia, em hiểu chưa?"
Cô hiểu, cô đương nhiên phải hiểu rồi, nhưng cô không phải là trẻ con, anh trai có thể hiểu được cho cô không? Cô muốn tự mình quyết định cuộc sống của mình, chứ không phải bị người khác dẫn dắt, một cuộc sống do người khác chuẩn bị cho mình và ép minh làm theo, cuộc sống như vậy cô không mong muốn.
Hàn Thanh yên lặng nhìn cô, đột nhiên lời gì cũng không nói nữa, sau đó buông tay ra khỏi vai cô, quay người rời đi. Cô không biết Hàn Thanh có hiểu cô hay không, nhưng lúc này cô không muốn nghĩ nhiều như vậy, cô mang theo bình giữ nhiệt đựng đồ ăn rời đi. Hàn Thanh đi tới góc tường, sau đó quay đầu nhìn xem bóng dáng Hàn Mặc Tử, nhưng cô đã rời đi, ánh mắt của Hàn Thanh đột nhiên âm trầm xuống.
Tiểu Nhan đứng ở ngay sau lưng anh ta, yếu ớt mở miệng nói: "Hàn, anh Hàn, anh đừng nóng giận, Mộc Tử cô ấy là một người mềm lòng. Cho dù ai cứu cô ấy, cô ấy đều sẽ chăm sóc cho đối phương, cho nên cô ấy đi bệnh viện cũng không phải là bởi vì người kia là ai mà quan trọng nhất chính là người kia đã làm cái gì"
Trước đó cô ấy rất thân với Hàn Thanh nhưng sau khi việc đó xảy ra, Tiểu Nhan đã tránh Hàn Thanh thời gian rất lâu. Khi gọi điện thoại cho anh ta, cô ấy cũng phải lấy hết dũng khí của mình, lúc nói chuyện cũng ấp a ấp úng. Bất bây giờ ở trước mặt anh ta nhiều lần Tiểu phát hiện mình cũng không có khẩn trương và lo lắng đến như vậy.
Chỉ là hòn thôi mà, có cái gì to tát làm đầu
Anh ta là một người đàn ông chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cũng chưa từng quan hệ với ai, vậy thì có chuyện gì mà xảy ra được.
Hừm, chỉ là hôn thôi mà đã khiến cho trái tim của cô ấy hưng phần và vui vẻ đến như vậy à? Nếu là thật cô ấy đã rung động trước anh ta rồi...
Vậy chẳng lợi cho cô ấy lắm rồi mà?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan hừng hực khí tự tin Anh ta không còn trẻ nữa, thời gian không chờ đợi ai, cho nên về sau cô vẫn nên trân trọng tương lai, không đợi thêm mấy năm nữa anh ta sẽ mất
Nghĩ đến đó, Tiểu Nhan quay sang nhìn Hàn Thanh thì thấy anh ta cũng đang nhìn lại mình. Tiểu Nhan run run một chút, cảm giác những suy nghĩ vừa rồi trong đầu đều không cánh mà bay.
Nàng cần môi dưới: "Chuyện đó... lời tôi nói đều là lời nói thật, tôi với Mộc Tử quen biết lâu như vậy, cho
Khi cô cần môi, Hàn Thanh liền nghĩ đến việc xảy ra vào ngày đó.
Một cô gái đột nhiên lại gần hôn anh ta, chưa từng có người nào dám đối với anh ta làm ra những hành động kinh ngạc như vậy, cho nên chuyện này ảnh hưởng tới anh một thời gian rất dài, thậm chí vào buổi tối vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của anh ta.
Tiểu Nhan bị ánh mắt của anh ta nhìn làm cho run rẩy, vô thức lui về sau một bước. "Cái đó. Nếu như anh cảm thấy tôi nói không đúng, vậy tôi, vậy tôi đi
Nói xong, cô ấy chuẩn bị quay người đi
Hàn Thanh lại đột nhiên gọi cô ấy lại "Cô
Tiểu Nhan dừng bước chân lại, quay đầu đưa tay chỉ mình. "Gọi "Ừ. Ảnh mắt Hàn Thanh trầm ổn rơi vào trên mặt của cô ấy, cuối cùng ánh mặt không cách nào tự chủ được chuyển qua trên tôi sao?" môi của cô ấy.
Tam mặt này thật chói, Tiểu Nhan lập tức liên cảm thấy có chuyện gì đó, sau đó trong nháy mất cô ấy cảm giác được trên mặt của mình nóng như lửa đốt: "Sao vậy?"
Hàn Thanh không nói chuyện, chỉ trầm mặc đi về phía trước. hai bước, bình tĩnh bước tới trước mặt cô ấy. Tiểu Nhan sắc mặt đột nhiên đỏ lên, bằng nhiên nhanh chân lui về sau. "Anh, anh muốn làm gì? Đừng tới đây!" Nói xong, cô ấy lập tức xoay người chạy mất