Sau khi Dạ Mạc Thăm ăn xong, Hàn Mặc Tử thu dọn đồ đạc, tiện tay rửa sạch cái bình giữ nhiệt, đặt lại trên bàn, sau đó cô lấy điện thoại ra xem một chút.
Đã hơn tám giờ, ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hận. Trước khi đến, Tiểu Nhan đã nói với Hàn Mặc Tử rằng cô ấy sẽ sắp xếp chuyện công việc thay có nên cô không cần phải lo lắng. Khi thấy cô đang nhìn chăm chăm điện thoại, Dạ Mạc Thâm ở một bên câu mày Em muốn về à?"
Lúc này Hàn Mộc Tử mới cất điện thoại đi, sau đó mím môi: "Tôi sẽ ở đây cùng anh, anh đừng lo lắng. Dạ Mạc Thâm nhưởng mày, có chút kinh ngạc, anh không ngờ cô lại chủ động ở lại, anh còn tưởng rằng... anh lại phải dùng khổ nhục kế mới giữ cô lại được. “Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang suy nghĩ cái gì." Hàn Mộc Tử đúng lúc cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, tựa hồ đã nhìn thấu anh. "Bày trò như vậy không biết chán sao? Đừng có đem đau đớn cũng minh ra đùa giỡn nữa, dù sao anh vì tôi mà bị thương. Biết rằng tôi không thể làm bất cứ điều gì với anh bây giờ, vì vậy anh có thể tận dụng vết thương và làm điều đó." Hàn Mặc Tử nói xong liền ngôi xuống ghế bên cạnh. Chắc là cũng chán nên cô lại lấy điện thoại ra không biết đang nhận tin với ai.
Dạ Mạc Thầm đã bị cô nhìn thấu ý nghĩ trong lòng của mình, nhưng anh không hề tỏ ra khó chịu hay xấu hổ. Nhìn thấu thì đã sao?
Mặc dù anh biết mình đáng khinh, nhưng chỉ cần anh có thể giữ cô bên mình, đáng khinh thì đã sao? Miễn đạt được kết quả như những gì anh muốn. Nghĩ đến đây, ảnh mặt Dạ Mạc Thâm càng sâu hơn.
Mặc dù Hàn Mặc Tử ở lại, nhưng cô cũng không thèm để ý đến anh, thậm chí không thèm nhìn anh lấy một lần, cũng không hỏi vết thương của anh có đau không
Cô nhìn điện thoại, Dạ Mạc Thâm nhìn cô
Nhìn một lúc, trong lòng Dạ Mạc Thâm cảm thấy không thoải mái.
Cảm giác tồn tại của anh thấp như vậy sao? Nghĩ đến đây, Dạy Mạc Thâm đột nhiên khẽ rên lên một tiếng.
Hàn Mặc Tử vô thức ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng kêu đau của anh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Dạ Mạc Thâm tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy xuống, cô sợ đến mức bỏ điện thoại xuống và chạy tới: "Anh cảm thấy thế nào rồi? Vết thương đã nặng hơn sao? Tôi sẽ gọi bác sĩ ngay lập tức
Nói xong, Hàn Mặc Tử muốn quay người đi gọi bác sĩ, nhưng lại bị Dạ Mạc Thầm ngăn lại: "Không cần.
Hàn Mặc Tử quay đầu lại. "Không đau à? Sao không gọi bác sĩ? Không biết miệng vết thương sẽ xảy ra chuyện gì, tôi gọi bác sĩ xử lý một chút."
Cô không cho anh cơ hội từ chối, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh đi gọi cho bác sĩ. Vết thương của anh rất nghiêm trọng, bác sĩ vừa nghe nói có thể có triệu chứng khác, liền vội vàng đi theo cô để kiểm tra Da Mạc Thâm, sau đó cau mày nói: "Sao lại như thể này? Không phải trước đây tất cả vết thương đều đã được chữa trị sao? Đột nhiên lại bị rách ra thế này? Các người đã làm gì?"
Nghe vậy, vẻ mặt của Hàn Mặc Tử thay đổi, nghĩ đến những gì Dạ Mạc Thâm đã làm trước đây. Chắc chắn những hành động đó làm vết thương của anh nghiêm trọng hơn, nhưng khuôn mặt của tên khốn này vẫn bình tĩnh giống như anh không hề để mặt đến vết thương của mình.
Thấy hai người không ai trả lời, bác sĩ đảo mắt, nói: "Tôi sẽ xử lý lại, nhưng buổi tối, anh phải nằm sấp ngủ. Anh không được làm vết thương rách ra nữa, cũng không được có động tác nào quá mạnh khiến cho vết thương thêm nghiêm trọng. Miệng vết thương chuyển biến xấu, nhất định phải dưỡng thương một thời gian, nếu chuyện này xảy ra quá nhiều lần khiến vết thương nặng thêm, đừng trách tôi không nói trước.
Bác sĩ đã nói rõ ràng như vậy rồi, Hàn Mặc Tử làm sao còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có gật đầu: "Vàng bác sĩ, tôi đã ghi nhớ mọi chuyện rồi, lát nữa sẽ bảo anh ấy chú ý.
Sau đó bác sĩ thay cô xử lý vết thương cho anh, ánh mắt Dạ Mạc Thâm không ngừng rơi vào trên người Hàn Mặc Tử, cũng không có dời đi chỗ khác, vì vậy bác sĩ liên tưởng làm bọn họ là một đôi vợ chồng trẻ, lúc sắp đi mới nói một câu: "Chăm sóc chồng cô cho tốt. Tồn thương này có thể lớn hoặc nhỏ, nếu để lại di chứng thì sau này sẽ rất phiền phức
Hàn Mộc Tử: "...
Cô mấp máy môi, vừa định phủ nhận mối quan hệ của mình với Dạ Mạc Thâm, nhưng khi lời nói chạm đến môi, cô không thất nên lời.
Cô có thể phủ nhận gì chứ? Về mặt pháp luật, cô và Dạ Mạc Thảm thực sự vẫn là vợ chồng. Và lại bây giờ Dạ Mạc Thâm không ổn định về mặt cảm xúc, nếu có nói cái gì làm anh kích động, không chắc Dạ Mạc Thâm có thể làm ra chuyện gì. Người này thực sự hoàn toàn không coi trọng cơ thể của mình. Anh có thể không coi trọng, nhưng cô không thể không coi trọng.
Sau khi bác sĩ rời đi, Dạ Mạc Thầm hài lòng nhìn cô: "Sao em không phủ nhận
Hàn Mặc Tử nghe xong liền quay đầu lại liếc mắt nhìn anh: "Phủ nhận có tác dụng gì không? Anh nghĩ bác sĩ sẽ tin sao?"
Mặc dù cô tỏ vẻ khó chịu, nhưng Dạ Mạc Thâm thấy cô như vậy, cảm xúc trong mắt cũng trở nên dễ chịu hơn. Bờ môi mỏng cong lên càng sâu, anh thì thào: "Vừa rồi em cũng nghe được rồi đẩy, bác sĩ bảo phải chăm sóc tốt cho chồng nếu không để lại di chứng sau này rất phiền phức." "Ha ha." Hàn Mộc Tử chế nhạo hai tiếng, sau đó xoay người đi vào phòng tầm.
Cô vốc nước lạnh lên mặt, nước lạnh tạt vào mặt khiến cô tỉnh táo lại. Nhìn màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Chuyện này đã kết thúc rồi, cô không có tâm tự dư thừa để nghĩ về những thứ khác.
Trong khoảng thời gian này tùy anh, để anh dưỡng thương cho tốt, sau đó sẽ không thể lợi dụng có dễ dàng vậy được nữa. Nghĩ vậy. Hàn Mặc Tử rút khăn giấy lau khô giọt nước trên mặt, sau đó đi ra ngoài. "Anh buồn ngủ à? Có muốn tôi dìu anh nghỉ ngơi không?"
Dạ Mạc Thâm lắc đầu, ngôi đó nhìn cô, bởi vì bị thương ở lưng, anh thậm chí không thể nằm xuống, chỉ có thể ngồi dựa vào một chỗ dựa vững chắc. Mà ngôi thế này thì có vẻ rất mệt, vết thương ở lưng cũng khổ sở lắm.
Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, đi tìm một cái ghế cao hơn, liền tìm trên đó hai cái gối. "Anh không muốn ngủ cũng không sao, nhưng anh ngôi như vậy rất khó chịu. Tôi lấy cái này cho anh. Nếu mệt, anh có thể sấp người dựa vào nó."
Cô chỉ vào hai cái gối và nói.
Dạ Mạc Thầm nhìn hai cái gối này, sắc mặt có chút khó coi. Ở trước mặt cô, anh làm sao có thể nằm như vậy, thật khó nhìn mà?
Anh không nhúc nhích, Hàn Mộc Tử cũng không nhúc nhích, bầu không khí yên tĩnh đến mức có chút kỳ quái. Một lát sau, Hàn Mộc Tử nhìn anh nói: "Ngôi như vậy không mệt sao?"
Dạ Mạc Thầm nhìn cô, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó nhếch mỗi: "Em muốn anh nghỉ ngơi nhiều hơn sao?"
Hàn Mộc Tử gật đầu: "Xem là như vậy đi, thương thể của anh không nghỉ ngơi sao có thể tốt lên? Nếu như anh để ý tôi sẽ quay sang hướng khác."
Nói xong, Hàn Mộc Tử cũng nhìn thấy bên cạnh có một cái giường nhỏ. Sau đó cô định nghỉ ngơi ở đó một đêm, nhưng vừa quay lại, cổ tay cô đã bị Dạ Mạc Thâm kéo. Cô quay lại thì thấy Dạ Mạc Thâm đã lấy hết gối trên ghế sau đó nói: "Em ngồi xuống."
Hàn Mặc Tử: "Anh muốn làm gì?" "Ngồi xuống rồi sẽ biết"
Vì vậy, cô ngồi xuống với vẻ mặt khó hiểu, vừa ngồi xuống, Dạ Mạc Thầm đã nhét một chiếc gối vào lưng cô, rồi kê một chiếc gối khác lên chân cô bên cạnh anh. Sau đó anh nằm sấp xuống