CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO



"Mẹ ơi, mẹ đến bệnh viện chăm sóc bệnh nhân à? Tại sao vậy?" Đậu Nhỏ nghiêng đầu, vô cùng dễ thương.

Lời nói dối khi nãy bị con trai vạch trần, Hàn Mặc Tử cũng không định trước mặt con lại nói dối một lần nữa, cho nên hiện tại cũng không đành lòng nói dối cậu "Vì người đó đã cứu mẹ. Nếu không có người đó, người nằm trong bệnh viện sẽ là mẹ của con. Con phải biết trả ơn người khác, chú ấy đã cứu mẹ, nên mẹ phải đến bệnh viện chăm sóc, con hiếu ý mẹ chứ?"

Hàn Mặc Tử kiên nhẫn giải thích, đôi mắt Đậu Nhỏ sạch sẽ giống như một hạt thủy tinh, không có bất kỳ tạp chất nào Sau khi nghe Hàn Mộc Tử nói xong, cậu mới gật đầu: "Vâng, vậy con sẽ đi cùng mẹ"

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Hàn Mặc Tử lập tức thay đổi, cô lập tức nói: "Không được. Đậu Nhỏ thắc mắc: "Tại sao vậy a, nếu người đó đã cứu mẹ, con là con của mẹ, con cũng phải nên tới bệnh viện mới đúng chứ!"

Hàn Mộc Tử: "

Đột nhiên cô phát hiện bản thân mình không thể phản đối lại những lời mà con trai nói, chỉ có thể tìm một lý do khác để thoái thác. "Không thể, bệnh viện không phải là nơi mà tất cả mọi người đều có thể đến. Ở đó có rất nhiều bệnh nhân và vi khuẩn, con là trẻ con mà sức đề kháng còn quá thấp. Nếu đến đó, con sẽ rất dễ bị om."

Đậu Nhỏ: "Thật không a?" "Ừ, nếu con không tin thì hỏi dì Tiểu Nhan." “Chuyện này là thật.” Tiểu Nhan gật đầu. “Bệnh viện không phải nơi tốt, nếu bị bệnh thì có thể đi, nếu không bệnh thì đừng đi. Hơn nữa, cháu còn là trẻ con, nếu như cháu cứ muốn đi mà bị bệnh thì còn đầu thời gian chăm sóc ân nhân? Nếu Đậu Nhỏ thực sự muốn cảm ơn người đó đã mẹ, có thể chờ tới khi người đó xuất viện mời người đó một bữa cơm

Nói tới đây, Tiểu Nhan ngột dừng lại, cô ấy biết mình đã lỡ lời, xấu hổ mà nhìn về phía Hàn Mộc Tử, sau đó nhanh chóng chuyến chủ đề "Chả, không còn sớm nữa, trời sắp tối rồi, Đậu Nhỏ chúng ta cùng về nhà họ Hàn" Đậu Nhỏ: "Mẹ ơi... Con và Tiểu Nhan về nhà "Ừ." Hàn Mặc Tử đầu Đậu Nhỏ, có chút luyến tiếc mà ôm lấy thân thể nhỏ bé của tối ngủ ngon, chờ mẹ qua đó sẽ dua con di choi." "Mẹ lại lừa Đậu Nhỏ, lần trước mẹ đã nói sinh nhật Đậu Nhỏ sẽ đưa con tới công viên chơi nhưng cuối cùng vẫn không đi được. Hàn Mặc Tử " "Được rồi, đi thôi." Tiểu Nhan liền nhấc Đậu Nhỏ lên, ôm vào lòng rồi bước ra khỏi cửa, vì cô ấy sợ Đậu Nhỏ sẽ quấn lấy Hàn Mộc Tử không rời.

Cô ấy biết Hàn Mặc Tử vẫn còn cảm thấy bối rối, hiện tại cũng có chút khó xử, cho nên cô ấy sẽ thay Hàn Mặc Tử xử lý mọi chuyện thật sự hoàn mỹ

Sau khi mọi người rời đi, Hàn Mặc Tử nhanh chóng vào bếp nấu gì đó, nguyên liệu Tiểu Nhan đều đã chuẩn bị xong nên cô mới mở lửa, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì sắc trời bên ngoài đã tối han. Khi Hàn Tử muốn đi ra ngoài mang theo hộp giữ nhiệt, điện thoại liên vang lên.

Là Dạ Mạc Thâm gọi tới

Cô nhíu mày, người này sao lại gọi cho cô vào lúc này?

Cô bắt máy: "Alo?" còn chưa tới được à?"

Hàn Mộc Tử liếc nhìn hộp giữ nhiệt trong tay, tức giận nói: "Tôi đi làm đồ ăn cho anh, mất thời gian, được không?" "Ồ." giọng điệu khó chịu ban đầu khi nghe được là cô đang chuẩn bị đồ ăn cho anh, trong lòng vô cùng vui mừng, sau đó thấp giọng nói: "Trời tối, có thể không an toàn, anh nói Tiêu Túc tới đón em, em đang ở đâu?"

Nghe Tiểu Túc sẽ tới đón minh, Hàn Mặc Tử liên loại bỏ ý nghĩ đi tới bãi đầu xe.

Dù bãi đậu xe lúc này cũng không có người, trời cũng hơi tối, có thể có người đang rình rập ở đó.

Nhưng cô lại không thể nói cho Dạ Mạc Thâm biết mình đang sống ở đâu, nếu như lần sau anh chạy tới tìm, anh có thể gặp Đậu Nhỏ thì sao?

Đột nhiên, Hàn Mặc Tử hơi bối rối không biết có nên nói cho anh biết địa chỉ của mình không. "Em đang nghĩ người cái gì vậy?” Hàn Mộc Tử liền lập tức hoàn hồn khi giọng nam trong trẻo lại vang lên trong điện thoại.

Cô nghĩ bụng, gần đây có một siêu thị lớn nên đến đó đợi. Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử liền nói tên siêu thị gần đó. “Em đang ở siêu thị à?" Đầu dây bên kia Dạ Mạc Thâm dường như cảm nhận được điều gì đó, liên hỏi thêm một cầu Hàn Mặc Tử họ khan một tiếng, cố gắng che dấu nói: "Tôi tình cờ đi siêu thị mua vài thứ, cũng kịp thời gian vào thăm bệnh không muộn đậu." Dạ Mạc Thâm liên bật cười: "Người phụ nữ này... Từ khi nào em có quan niệm về thời gian như vậy? "Anh nói nhiều như vậy thì không cần qua nữa, tôi liên bắt taxi tới đó!” Hàn Mặc Tử tức giận nói. "Hạ, nói một câu liền khiến em khó chịu? Vậy em không muốn tới đây sao? Để anh một mình trong bệnh viện sao?"

Hàn Mộc Tử: "

Cô thực sự không thể nói cho anh biết, mà anh bây giờ là một bệnh nhân, cần phải tôn trọng người bệnh. Hàn Mộc Tử im lặng một lúc lâu, giọng nói của Dạ Mạc Thâm đã trở nên ôn hòa hơn: "Cậu ấy sẽ sớm đến đấy, nhớ giữ liên lạc. Cúp điện thoại xong, Hàn Mộc Tử cầm chìa khóa đi ra ngoài. "Biết rồi."

Có lẽ là bởi vì giấc mơ kia, bên ngoài lúc đi ra ngoài rất yên tĩnh, lúc vào thang máy cũng không gặp một người, cho nên trong lòng Hàn Mộc Tử không tránh khỏi có chút lo lắng.

Qua cổng khu nhà phải đi qua một con đường nhỏ, tuy có đèn đường nhưng trời còn hơi tối.

Hàn Mặc Tử lặng lẽ bước đi, mất không ngừng quan sát xung quanh.

Có sợ rằng có ai đó sẽ đột nhiên xuất hiện vào lúc này.

Bụi cỏ ven đường đột nhiên động đậy, Hàn Mặc Tử sợ tới mức cả người đều sởn da gà, sau đó đừng như trời trồng.

Cô nhìn chăm chăm vào bụi cỏ.

Một lúc sau, một con mèo hoang từ bên trong chui ra, nó đang ngậm một con mèo con trong miệng, khi nhìn thấy Hàn Mặc Tử, nó cảnh giác lùi lại vài bước rồi trốn vào bụi cỏ

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Mạt Tử rốt cục cũng có thể thả lỏng Hóa ra là một con mèo, nhưng... Nhìn dạng vẻ của con mèo này, nó đang muốn tha mèo con đi sao? Hàn Mộc Tử không nhịn được đi tới, càng tới gần, cô nghe thấy tiếng kêu của mèo con, mèo mẹ ôm mèo con thấy cô đến gần liên cảnh giác kêu lên từ trong cổ họng để dọa cô “Đừng sợ, ta không có ác ý. Hàn Mặc Tử dừng lại, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền mở ra hộp giữ nhiệt ra, sau đó lấy ra lớp trên cùng.

Món cả cô hấp hôm nay vốn là để Dạ Mạc Thâm ăn, nhưng bây giờ... vẫn là cho mèo ăn thì hơn. "Cái này cho máy..." Hàn Mặc Tử đặt cả trước mặt mèo.

Con mèo ngửi được mùi, hai mắt sáng ngời, liếc mắt nhìn Hàn Mộc Tử, nhưng vẫn có chút sợ hãi bước tới. Hàn Mộc Tử nhìn xung quanh, chỗ này tương đối yên tĩnh không có ai quấy rầy nên cô đẩy cái đĩa vào góc, lấy cỏ che lại rồi đứng dậy rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi