CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bệnh viện.

Hàn Mộc Tử quay trở lại, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn một mình Dạ Mạc Thâm.

Bởi vì chuyện của Lâm Thanh Thanh, cho nên mấy ngày nay cuối cùng mới có thể coi như yên bình một chút. Dạ Mạc Thâm lấy điện thoại bấm vào ảnh đại diện Facebook của Hàn Mộc Tử, sau đó vào mục bạn bè của cô và liên tục xem những bức ảnh và bình luận mà cô đăng trên dòng thời gian.

Cô không hề hạn chế xem bài đăng trên dòng thời gian, mà toàn bộ đều công khai cho mọi người có thể xem.

Ảnh chụp của cô tương đối ít, phần lớn là những sự kiện mà cô tham gia và những tác phẩm do cô thiết kế. Nhấp vào một trong các bức ảnh, hầu như đều là ảnh bạn bè chụp cho cô. Cô đang đứng trên bãi biển với một tấm khăn che mặt màu xanh lam. Gió biển khẽ thổi mái tóc dài đến eo của cô cùng với làn váy dài, ban đêm trên bãi biển chiếc quần lụa mỏng màu xanh lam hòa hợp với khung cảnh đêm, đẹp đến mức có chút không chân thật.

Dạ Mạc Thâm phóng to bức ảnh, nhìn đôi lông mày và đôi mắt quen thuộc của người phụ nữ trong ảnh, khỏe môi và khỏe mắt hiện lên nụ cười ấm áp.

'Chậc, người phụ nữ này... Thật là càng nhìn lại càng thích.

Dạ Mạc Thâm vô thức nhẹ vuốt ve lông mày của cô gái trong bức ảnh, sau đó thấp giọng nói một câu.

"Đúng là một người phụ nữ ngốc." Tiêu Túc đang đứng ở một bên: "..."

Cậu ta có thể biến mình thành người trong suốt được không?

Rõ ràng là không được rồi!

Có thể là do cảm giác tồn tại của cậu ta quá mạnh mẽ, hoặc có thể ảnh mắt và cảm xúc của cậu ta nhất thời bộc lộ ra ngoài.

Dạ Mạc Thâm đột nhiên ngẩng đầu quăng hướng cậu ta một ánh mắt muốn giết người, Tiêu Túc đột nhiên cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh.

“Cái kia... Cậu Dạ... Tôi vừa rồi không nhìn thấy gì!” Khóe miệng Tiêu Túc run rẩy nói một câu.

“Ha." Dạ Mạc Thâm cười lạnh, sau đó quay về trạng thái bình thường, lạnh lùng nói: "Cút!"

Tiêu Túc: "... Vâng, vâng ạ."

Vì thế cậu ta liền lập tức xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Khi Tiêu Túc rời khỏi phòng bệnh, vừa mở cửa phòng bệnh, một bóng người từ bên ngoài xông vào.

Tốc độ quá nhanh, Tiêu Túc căn bản không có thời gian ngăn cản người đó, người nọ đã vượt qua cậu ta tiến vào bên trong, sau đó liền đi tới trước mặt Dạ Mạc Thâm.

“Cậu Dạ!” Tiêu Túc kêu lên: “Cẩn thận!

"Hay cho một tên nhóc nhà cháu! Cư nhiên lại dám bắt nạt con gái nhà người ta!"

Trên tay Dạ Mạc Thâm vẫn đang cầm điện thoại di động, nhưng Tống An đã đi đến trước mặt anh cho anh một cái bạt tai.

Anh chưa kịp phản ứng lại, cả người cứ như vậy mà ngã xuống đất, điện thoại trong tay cũng theo đó văng ra xa.

Tiêu Túc đang đứng ở cạnh cửa nhanh chóng xoay người lại, khi nhìn thấy một màn này cậu ta không khỏi mở to hai mắt kinh ngạc.

Một giây

Hai giây

Ba giây...

Tiêu Túc mới có thể lấy lại được phản ứng, kêu lên một tiếng sau đó nhanh chóng chạy tới phía trước dìu anh đứng dậy: “Anh không sao chứ?”

Dạ Mạc Thâm bị thương rất nặng, cho dù đã nghỉ ngơi vài ngày nhưng miệng vết thương sao có thể nhanh khép lại như vậy, nếu như không phải anh bị thương quá nặng thì sao chỉ với một cái bạt tại của Tống An có thể ngã như vậy, cũng đồng thời đụng vào miệng vết thương.

Chỉ trong khoảnh khắc, khuôn mặt tuấn tú của Dạ Mạc Thâm đã tái đi, đôi môi trước đó khó khăn lắm mới có thể hồng hào giờ lại trở nên trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

“Tôi đi gọi bác sĩ!” Tiêu Túc cảm thấy kinh hãi, lập tức đỡ anh dậy đi gọi bác sĩ.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, Tống An nheo mắt lại, Dạ Mạc Thâm thành ra cái dạng này, hình như là bị thương không nhẹ.

"Cháu... Cháu bị thương sao?"

Dạ Mạc Thâm thật lâu mới ngước mắt lên, cả người lộ ra vẻ yếu ớt: "Dì nói xem? Dì nhỏ."

Tống An sững sờ một lúc mới phản ứng kịp, liền bước lên trước: “Đau ở đâu? Để dì xem!”

Sau khi Dạ Mạc Thâm đứng dậy, anh mặc kệ bà ấy, mà tiến lên cầm lấy chiếc điện thoại vừa rơi xuống đất, màn hình điện thoại cũng bị vỡ nát, anh lau đi một chút vẫn còn có thể dùng, nhưng mà người con gái trong ảnh đều vô cùng khó coi.

Vì màn hình điện thoại bị vỡ nát mà không thể nhìn rõ ngũ quan.

Tống An mơ hồ nhìn thấy một bóng người, tuy không nhìn rõ nét mặt nhưng có thể nhận ra đó là một cô gái, dường như bà ấy cảm nhận thấy có gì đó không ổn, ánh mắt đột nhiên nheo lại.

"Đó là ai?"

Nghe câu hỏi này, Dạ Mạc Thâm im lặng cất điện thoại, hơi thở trở nên lạnh lùng.

"Dì tới đây làm gì?"

Không có chút hoan nghênh, vẻ lạnh lùng thờ ở trên khuôn mặt biểu đạt rõ ràng ý tử không muốn nhìn thấy đối phương.

"Thằng nhóc thối, đừng tưởng cháu bị thương mà dì không dám ra tay Ánh mắt này của cháu là có ý gì? Dì của cháu đường sá xa xôi từ Quảng Ninh tới đây chỉ để đổi lại được ánh mắt này thôi sao?"

Sắc mặt Dạ Mạc Thâm vẫn không thay đổi: "Vậy dì hi vọng cháu bày ra biểu cảm gì? Đánh cháu trai đang bị thương ngã trên đất, điện thoại cũng bị vỡ, dì còn muốn cháu đối với dì như thế nào?"

Tống An: "..."

Tống An có chút đuối lý, điểm này đúng là bà ấy không đúng.

Tuy nhiên, nghĩ đến những gì mẹ Lâm đã nói với mình, Tống An cảm thấy đánh như vậy vẫn còn nhẹ.

Vì vậy, bà ấy nói: "Dì mới đẩy có một chút mà cháu đã ngã, từ khi nào cháu trở nên yếu đuối như vậy? Tất cả mọi lỗi lầm đều đổ lên người dì?"

"Cháu trở nên yếu ớt như vậy từ khi nào, còn không phải do dì giới thiệu cho một đối tượng tốt sao."

"Đối tượng mà dì giới thiệu cho cháu? Con bé làm sao vậy?" Tống An cảm thấy có gì đó không bình thường, vì thế liền đi về phía trước vài bước, bĩu môi nói: "Sắc mặt cháu rất khó coi, bị thương ở đâu? Trước tiên để dì xem miệng vết thương giúp cháu."

"Chuyện dì nhỏ quan tâm có lẽ không phải vết thương của cháu đâu nhỉ? Sao nhìn thế nào cũng thấy bộ dạng của dì chính là tới tìm người hỏi tội?"

Tống An: "Thật sự là dì đến đây để hỏi tội, nhưng điều này không ngăn cản dì quan tâm đến cháu trai mình, có gì sai không?"

Dạ Mạc Thâm không đáp lời, ánh mắt lạnh như băng, không hề có độ ẩm.

Trông anh thực sự rất tức giận.

Đã nhiều năm Dạ Mạc Thâm không giống như bây giờ, Tống An cảm thấy... có thể chuyện lần này vô cùng phức tạp.

Nhưng, chỉ là một người phụ nữ, sao có thể khiến anh tức giận như vậy?

Trong này rốt cuộc có nguyên do gì? Không được, bà ấy phải hỏi cho rõ ràng.

"Được rồi, cháu không muốn nói dì cũng không ép, không cho dì xem vết thương thì không thể làm khó cháu được? Bây giờ dì nhỏ hỏi cháu, rõ ràng chỉ chuyện xem mắt, vì sao cháu lại kiện con gái nhà người ta ra tòa, con bé đã chọc giận gì cháu? Cho dù có làm sai chuyện gì, cháu cũng phải nể giao

co-vo-danh-trao-494-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi