CÔ VỢ GIẢ NGỐC CỦA TỔNG TÀI

277

Ngô Đức Cường trong mắt rùng mình.

Mắng hắn thì có thể, nhưng mắng tam thiếu của hắn thì tuyệt đối không được!

Bao năm nay hắn đi bên cạnh Hoắc Kiến Phong, vừa làm người bảo vệ vừa làm trợ lý, đầy người đều là gân cốt.

Hắn nâng tay kéo vạt áo của Hồng Liệt , đồng thời dùng đỉnh đầu đánh vào lồng ngực, liền đem Hồng Liệt lảo đảo. Lập tức thân thể hắn vừa chuyển, liền đem Hồng Liệt còn chưa kịp phản ứng đẩy vào trên tường.

Hắn trừng mắt nhìn Hồng Liệt, hung hãn nói: “Tam thiếu chúng tôi đi tìm tam thiếu phu nhân là hợp tình hợp lý, người ngoại quốc như anh hiểu cái rằm gì!”

Hồng Liệt nghe không hiểu lắm, nhưng cũng biết nói không phải lời hay.

Hån là vương tử nước Thanh Bạch , là đứng trên vạn người, có khi nào chịu bị người khác dùng lực bắt ép cùng ủy khuất như vậy. Nhưng hån càng không thể chịu được chính là Ngô Đức Cường gọi Hoắc Kiến Phong cùng Tiêu Nhi là vợ chồng.

Mắt Hồng Liệt híp lại, trong mắt bắn ra âm lãnh dứt khoát sắc bén, lên tiếng nói: “Tôi mới là chồng của Tiêu Nhi, là ba của con của cô ấy!”

Nhìn biểu tình đắc ý của hắn, Ngô Đức Cường trong cơn giận dữ thốt ra mà ra: “Hừ, cho dù anh là chồng hiện tại của tam thiếu phu nhân thì cũng không có nghĩa anh là cha của đứa trẻ. Tam thiếu mới là cha của đứa nhỏ!”

Ngô Đức Cường nói xong, cả phòng chờ trở nên yên tĩnh lạ thường. Ada khiếp sợ trừng lớn mắt, ngay cả khóc cũng quên.

Ngô Đức Cường ý thức được mình lỡ mồm, ảo não che miệng lại, nhưng lời nói đã nói ra, không thể thu lại .

Mắt Hồng Liệt đột nhiên co rút. Quả nhiên, bọn họ đã sớm biết. Nhưng chỉ một cái chớp mắt, hắn liền kiên định với lập trường của chính mình. Đẩy Ngô Đức Cường ra, nổi giận nói: “Nói hưu nói vượn! Vân Thiên là con của tôi, là con của tôi và Tiêu Nhi!”

Hai mắt của hắn đỏ sọc, giống như chỉ cần Ngô Đức Cường dám nhiều lời một chữ, hắn đều sẽ bổ nhào lên giết hắn.

Ngô Đức Cường lạnh lùng liếc xung quanh khiến người đi đường khiếp sợ, ngữ khí hơi hạ xuống, miễn cưỡng gật đầu: “Được được được anh nói như vậy coi như chính là tôi sai, anh vui vẻ là tốt rồi.” “Cái gì bảo tôi vui vẻ là tốt rồi?” Hồng Liệt rõ ràng cảm giác được hắn nói có lệ, nhưng trong lòng rồi lại vô cùng khát vọng bọn họ là thật sự không biết.

Vừa đúng lúc cửa phòng cấp cứu chậm rãi mở ra, một người bác sĩ mặc áo dài blue đeo khẩu trang đi ra.

Người nhà của Tiêu Nhi, Hoắc Kiến Phong có ở đây hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi