CÔ VỢ KHẾ ƯỚC CỦA TỔNG TÀI

Mặc Tử Hân và Mộc Nhược Na cùng nở nụ cười.

"Chỉ là khí chất của cô và cô ấy khác nhau, cho nên cũng không khó để phân biệt hai người." Mặc Tử Hân nói thêm một câu.

Cố Hề Hề gật đầu tán thành.

Đúng rồi, đúng rồi, người ta là đóa hoa lan thanh tao thoát tục, còn mình cùng lắm là bông hoa dại kiên cường thanh tú năng động thôi!

"Nếu Nặc Nặc còn sống đến bây giờ, cô ấy đã hai mươi ba tuổi, cô ấy sinh vào chòm sao cung Cự Giải." Mặc Tử Hân nhẹ nhàng nói.

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Cố Hề Hề bỗng nhiên cứng đờ! Cô cũng sinh vào chòm sao cung Cự Giải, hai mươi ba tuổi!

"Nặc Nặc vừa ra đời là có biểu hiện tài hoa thiên phú hơn người, bốn tuổi có thể nói rành rõi hai ngoại ngữ, đọc hiểu nhiều tác phẩm văn học kinh điển. Khi mười tuổi cô ấy có thể sáng tác tác phẩm riêng. Cô ấy học đại học rất sớm, mười sáu tuổi đạt được học vị thạc sĩ, nhưng vì sức khoẻ không tốt nên gia đình không cho phép cô ấy du học, mà chỉ học tập trong nước. Dù vậy nhưng hai năm sau cô ấy vẫn quyết định đi Mỹ nửa năm để giao lưu văn hóa, trong nửa năm đó Vân Nặc đã trở thành một cô gái gốc Trung Quốc được chú ý ở Mỹ vì tài năng kinh diễm của mình." Mặc Tử Hân nói về Vân Nặc với khoé mắt tràn đầy tình cảm ấm ấp.

Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na thấy anh vậy cũng không khỏi hâm mộ. Kiếm Hiệp Hay

Đây quả là một người đàn ông si tình chung thủy khó tìm. Tình cảm của Mặc Tử Hân đối với Vân Nặc thật sự làm người ta ngưỡng mộ.

"Lần đầu tôi gặp Nặc Nặc, thì cô ấy vẫn là một cô bé. Đến lần thứ hai nhìn thấy cô ấy, thì cô ấy đã trở thành một người con gái tuyệt mỹ." Mặc Tử Hân cảm khái nói: "Tôi đã chờ rất lâu, chờ cô ấy trưởng thành. Lúc cô ấy mười chín tuổi thì chúng rốt cuộc đã đính hôn. Nhưng cơ thể cô ấy ngày càng suy yếu, một năm sau chỉ có thể nằm trên giường bệnh. Khi đó cô ấy vẫn thường nói với tôi là cô ấy có một em gái, cô ấy luôn muốn chăm sóc bù đắp cho em gái của mình."

Em gái?

Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na tròn mắt kinh ngạc.

Đêm qua hai người rảnh rỗi nhàm chán không có gì làm, liền bắt đầu tìm hiểu về Vân Nặc. Bởi vì cô từng là hoa khoa trường đại học M, cho nên cũng rất dễ dàng tìm được thông tin của cô trên mạng điện tử.

Nhưng thông tin tìm được cũng nói rõ Vân gia chỉ có một mình Vân Nặc là con gái duy nhất, vậy ở đâu ra một người em gái?

"Lúc ấy mọi người nghĩ cô ấy cơ thể suy nhược, bệnh tình phát sốt nên thần trí mơ hồ, nhưng Nặc Nặc vẫn nhất quyết kiên định nói cô ấy có một em gái, chỉ là không biết người em gái này đang ở đâu." Ánh mắt Mặc Tử Hân phức tạp nhìn Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề vẻ mặt vô tội, chỉ im lặng.

"Lúc Nặc Nặc qua đời, cô ấy nắm tay tôi nói nhất định phải tìm được em gái của cô ấy. Cuộc đời cô ấy quá ngắn ngủi, nói tôi nhất định phải thay cô ấy chăm sóc chu toàn cho em gái." Ánh mắt màu lam của Mặc Tử Hân sâu thẳm nhìn Cố Hề Hề, làm cô cảm thấy hơi sởn tóc gáy.

"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Cố Hề Hề không nhịn được, nhíu mày nói: "Tôi và Vân Nặc chỉ trùng hợp sinh cùng năm, lớn lên khuôn mặt giống nhau thôi, tôi và cô ấy không thể có quan hệ gì! Vân gia là gia tộc như thế nào chứ? Không lẽ sinh ra song sinh mà họ lại không biết? Họ cũng không phải gia cảnh bần hàn phải sinh hai đứa trẻ mà lại bỏ một đứa không nuôi!"

Mộc Nhược Na đồng ý với lời nói của Cố Hề Hề: "Đúng vậy! Vân gia là thư hương thế gia truyền từ trăm năm, đừng nói nuôi dưỡng một người, mà nuôi dưỡng mười người cũng không phải là vấn đề gì! Nhất định không có chuyện bỏ rơi con cháu chỉ vừa lọt lòng. Huống hồ thân thể Hề Hề khoẻ mạnh, không phải người có dị tật bẩm sinh gì, nếu Hề Hề là người của Vân gia thì sao Vân gia có thể vứt bỏ cô ấy?

Cố Hề Hề gật đầu:" Đó cũng là điều tôi muốn nói! Hơn nữa, trên đời không phải chưa từng có chuyện người giống người. Chúng ta cũng từng xem không ít tin tức như vậy rồi! "

Ánh mắt Mặc Tử Hân u ám vài phần, tiếp tục nói:" Xin thứ lỗi, tôi chỉ nhất thời không khống chế tâm tình của mình. "

Cố Hề Hề xua xua tay, tỏ vẻ không ngại.

Mặc Tử Hân nói tiếp:" Không biết hai người còn có gì muốn biết về cô ấy? Thôi thì hai người cứ hỏi để tôi trả lời. "

Mặc Tử Hân nói như vậy, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na liền suy nghĩ một chút.

Cố Hề Hề nhịn không được hỏi:" Cô ấy thông minh như vậy, không biết đã từng làm bài kiểm tra về chỉ số thông minh chưa? "

" Đã làm. "Mặc Tử Hân trả lời:" Lúc cô ấy ba tuổi, vì quá thông minh nên khiến rất nhiều người chú ý, mọi người liền cho cô ấy làm một bài trắc nghiệm chỉ số thông minh. "

Ánh mắt Cố Hề Hề sáng lên nhìn Mặc Tử Hân. Tuy rằng biết cô và Vân Nặc không có quan hệ gì, nhưng tưởng tượng hai người giống nhau như vậy, nếu Vân Nặc là một người ưu tú, cô cảm thấy giống như mình cũng có chút hãnh diện.

Mặc Tử Hân nhẹ nhàng nở nụ cười:" Chỉ số thông minh của cô ấy đã gần hai trăm, có thể nói là một thiên tài. "

Đây còn hơn cả thiên tài! Cả Einstein chỉ số thông minh mới một trăm sáu mươi lăm, mà Vân Nặc chỉ số thông minh đã gần hai trăm!

Mộc Nhược Na thở dài một tiếng:" Quả là hồng nhan bạc mệnh, ông trời đố kỵ người tài! "

Mặc Tử Hân và Cố Hề Hề thầm tán đồng!

Mộc Nhược Na nói xong liền quay đầu hỏi Cố Hề Hề:" Vậy còn cô? Chỉ số thông minh của cô bao nhiêu? "

Cố Hề Hề đỏ mặt:" Một trăm mười, cũng được xem là bình thường đúng không? "

Mặc Tử Hân cười cười nói:" Trên đời này không thể có Vân Nặc thứ hai! "

Mộc Nhược Na lại tiếp tục hỏi:" Anh rất yêu cô ấy đúng không? "

Ánh mắt Mặc Tử Hân càng thêm nhu hòa khi nghe câu hỏi này, anh nhẹ nhàng mở miệng:" Mộc tổng, cô thử nói xem? "

Mộc Nhược Na tiếp tục:" Vậy anh tính cả đời này sẽ như vậy vì tình yêu này, hay có một lúc nào đó cũng sẽ chôn chặt mối tình này? "

Cố Hề Hề liền quay đầu nhìn Mộc Nhược Na, tự nhiên hỏi vậy có kỳ lắm không!

Mộc Nhược Na đương nhiên biết câu hỏi này hơi quá đáng, nhưng nếu không thì cô không thể nào đoán được mục đích Mặc Tử Hân tiếp cận Cố Hề Hề.

Mặc Tử Hân bị hỏi một câu quá thẳng thắn, nhất thời không thể trả lời.

Ánh mắt Mộc Nhược Na tinh ý nhìn ra sự khó xử của đối phương.

Mặc Tử Hân nhận ra được Mộc Nhược Na đang thăm dò mình, nhẹ nhàng trả lời:" Tương lai là một ẩn số không nắm bắt được, tôi cũng không dám nói trước điều gì. Tôi chỉ có thể nói cho tới tận bây giờ, tình cảm tôi dành cho cô ấy không hề thay đổi. "

Cố Hề Hề liền lôi kéo tay của Mộc Nhược Na dưới bàn ăn, thầm nhắc khéo cô ta đừng hỏi những câu quá đáng như vậy nữa.

Mộc Nhược Na trái lại đập đập vào tay Cố Hề Hề, ý bảo cô đừng lo lắng. Rồi lại tiếp tục cười nói:" Thì ra là vậy! Tôi còn đang nghĩ lý do Mặc tổng lựa chọn hợp tác với tập đoàn Doãn thị là vì Cố Hề Hề giống Vân Nặc chứ! "

Cố Hề Hề không thể nghe tiếp nổi nữa rồi! Sao lại nói ra một chuyện nhạy cảm như vậy! Lại còn liên quan đến cô nữa chứ, cô vô tội mà!

Ánh mắt màu lam của Mặc Tử Hân thoáng qua một tia phức tạp, anh ta im lặng không trả lời vấn đề này.

" Nếu có một ngày Cố tiểu thư gặp người của Vân gia, tôi có một thỉnh cầu nhỏ. "Mặc Tử Hân trịnh trọng nói với Cố Hề Hề:" Đối với sự ra đi của Nặc Nặc, người nhà Vân gia đến giờ vẫn chưa thể chấp nhận được mất mát này. Nếu khi gặp nhau họ có phản ứng gì không phải thì cũng mong Cố tiểu thư không chấp nhặt, khoan hồng độ lượng mà bỏ qua! "

Cố Hề Hề nghĩ Vân gia thật tội nghiệp, có một cô con gái độc nhất, lại tài giỏi như vậy mà đoản mệnh, chỉ sống đến hai mươi mốt tuổi. Nếu gặp mình mà khiến họ kích động, nhìn mình thành Vân Nặc cũng là điều dễ hiểu, thôi thì cùng lắm mình sẽ kiên nhẫn giải thích, rồi họ cũng sẽ hiểu!

Cố Hề Hề gật đầu đồng ý.

Nhưng mãi sau này khi thật sự gặp người của Vân gia rồi, Cố Hề Hề mới biết suy nghĩ lúc này của cô quá đỗi đơn giản! Cô thật quá ngây thơ mà!

Nói chuyện phiếm cũng lâu, các món ăn đều được bày ra trên bàn. Cố Hề Hề bắt đầu thấy đói bụng, hiện tại đang ở giai đoạn giữa của thai kỳ, cô không còn bị nghén nữa nên ăn uống cũng có khẩu vị hơn, thường xuyên thấy đói.

Nhìn Cố Hề Hề ăn uống ngon miệng, hai người bên cạnh cũng vui vẻ dùng bữa cùng cô.

Dùng xong bữa cơm, Cố Hề Hề cảm thấy tâm tình rất dễ chịu, chào tạm biệt Mặc Tử Hân rồi cùng Mộc Nhược Na trở về.

Đương nhiên lần này trở về thì Mộc Nhược Na mang theo cả một xe đầy đồ ăn để chăm sóc cho Cố Hề Hề. Bỏ mặc những chuyện lung tung lộn xộn đã xảy ra, thì thật ra niềm hạnh phúc khi sắp được làm mẹ cũng là một lựa chọn không tệ.

Mộc Nhược Na đưa một quả táo đã được gọt vỏ cho Cố Hề Hề, cô cũng không khách sáo liền lấy ăn ngon lành.

Mộc Nhược Na nhìn thân hình nhỏ nhắn của Cố Hề Hề, nhịn không được thắc mắc hỏi:" Thật không hiểu cô ăn nhiều vậy thì đi đâu hết rồi, ăn vậy mà không mập à? "

" Không đâu, tôi đã bắt đầu béo ra rồi, không tin cô nhìn xem! "Cố Hề Hề cũng không ngại, liền để Mộc Nhược Na xem bụng của cô, Cố Hề Hề vừa cúi đầu đã kêu lên:" Ai nha, bụng của tôi lại to lên nữa rồi này! "

" Căng thật đó! "Mộc Nhược Na nhẹ nhàng lấy tay xoa bụng của Cố Hề Hề:" Thật là kỳ diệu! Thì ra sinh mệnh bé bỏng chính là lớn lên như vậy! "

Ngón tay Cố Hề Hề chỉ vào bụng, nói:" Đây là dạ dày! Còn em bé ở chỗ này! Chỉ mới hai ngày không để ý, mà tôi thấy bụng mình lớn hơn thấy rõ. "

Cố Hề Hề đứng lên nhìn vào trong gương, vui vẻ nói:" Nhìn xem, bụng tôi nhô ra này! "

Mộc Nhược Na lắc đầu, cười nhẹ. Dù sao cũng đã hơn ba tháng rồi, có thể nhìn ra bụng cũng không phải lạ.

Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na ở đây nhàn nhã nói chuyện phiếm, thì bên kia Doãn Tư Thần cũng vừa rời khỏi từ chỗ của Doãn lão phu nhân.

Tiểu A mau lẹ tới báo cáo:" Tổng giám đốc, ngài đã đoán đúng! Mặc Tử Hân sau khi rời khỏi không lâu thì đã hẹn thiếu phu nhân và Mộc tổng đi cùng cơm. Sau khi dùng cơm thì thiếu phu nhân đã rời khỏi cùng Mộc tổng. "

Khoé miệng Doãn Tư Thần hiện lên nụ cười ý vị thâm trường:" Quả nhiên.. Tôi đã biết Mặc Tử Hân không đơn giản như vậy! Ngoài mặt là bàn chuyện hợp tác, thực chất nhắm vào Hề Hề. Nhưng không sao, dám thách thức tôi thì phải chuẩn bị tốt tâm lý! Được, cũng đã nói rõ ràng với bà nội rồi, chúng ta sẽ chơi đùa một chút với Mặc gia vậy. "

" Vâng, tổng giám đốc!"Tiểu A nhanh nhẹn đáp lời.

Doãn Tư Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, khoé miệng nhếch lên ý cười cao ngạo, đáy mắt đầy vẻ thâm sâu.

Cố Hề Hề nghỉ ngơi ở chỗ của Mộc Nhược Na, cô ăn no xong rồi ngủ một giấc an lành. Trong lúc cô ngủ thì Lâm Tiểu Nhã liên tục gọi điện thoại, chỉ là Mộc Nhược Na đều nhấn từ chối cuộc gọi.

Cái loại phụ nữ không biết xấu hổ này, được nước làm tới! Mộc Nhược Na trước giờ mặc kệ sự đời, không quan tâm chuyện người khác, nhưng giờ đây cô thật sự không vừa mắt người phụ nữ này!

Có thật là người phụ nữ này sắp chết không, sao còn có sức mà làm rộn chuyện như vậy?

Mộc Nhược Na không chút khách khí, cứ thấy Lâm Tiểu Nhã gọi tới là cô nhấn nút tắt.

Nhưng mà Lâm Tiểu Nhã cũng không dễ dàng bỏ cuộc như vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi