Cái gì? Mẹ bị cô ta bắt cóc? Nói đùa cái gì vậy!
Mình không cần phải tin Lâm Tiểu Nhã nữa! Cô ta hết lần này đến lần khác lừa gạt mình, coi mình như đứa ngốc sao?
Cố Hề Hề liền xóa tin nhắn này, không nghĩ đến nữa. Nhưng lúc này đã có tin nhắn thứ hai gửi đến, đây là tin nhắn hình ảnh.
Thời điểm tầm mắt Cố Hề Hề dừng ở tấm hình này, ánh mắt cô ngưng trọng..
Mẹ! Là mẹ!
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Sao mẹ lại bị Lâm Tiểu Nhã bắt? Không, chuyện này không có khả năng!
Lâm Tiểu Nhã lại gọi tới, Cố Hề Hề không nghĩ ngợi liền bắt máy: "Lâm Tiểu Nhã, cô lại muốn giở trò gì đây?"
"Không có gì, mẹ cô nhớ cô quá, nên tôi mới chiều ý, dẫn bà ta lên thành phố gặp cô. Cố Hề Hề, cô không phải là đứa con gái hiếu thảo sao? Mẹ cô giờ đang ở chỗ tôi, cô còn muốn nhìn thấy mẹ mình không?" Giọng nói đầy ác ý của Lâm Tiểu Nhã vang lên trong điện thoại.
Cố Hề Hề thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn!
Thật đáng giận!
Lâm Tiểu Nhã, người cô muốn đối phó là tôi, vì sao lại kéo mẹ tôi vào cuộc! Khi chúng ta còn nhỏ ở bên nhau, mẹ tôi đối xử với cô không tệ. Cô bướng bỉnh bị ba mẹ đánh, nửa đêm bỏ nhà đi, cả nhà cô lo lắng tìm không thấy, là do mẹ tôi đi tìm cô trở về!
Cô đối với tôi bất nhân bất nghĩa, giờ còn lấy oán trả ơn đối với mẹ tôi? Lâm Tiểu Nhã, trái tim cô bị chó ăn rồi sao?
Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, buộc mình bình tĩnh: "Mẹ tôi đang ở đâu?"
"Đương nhiên là ở chỗ tôi, Cố Hề Hề, tôi cho cô một cơ hội. Mang theo một trăm vạn đến đây, tôi sẽ cho mẹ con cô đoàn tụ. Nhớ cho kỹ, không có tiền thì sẽ không thấy người, nếu Doãn Tư Thần hoặc cảnh sát biết, vậy cô chờ nhặt xác mẹ mình đi!" Lâm Tiểu Nhã liền cho một địa chỉ rồi lập tức cúp máy.
Một trăm vạn! Cô lấy đâu ra một trăm vạn?
Mẹ ơi, con nên làm gì bây giờ?
Tiểu Vương thấy sắc mặt Cố Hề Hề tái nhợt, liền vội vàng hỏi: "Thiếu phu nhân, chị làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái chỗ nào?"
Cố Hề Hề thấy người mình choáng váng, Tiểu Vương liền đỡ lấy người cô, mãi một lúc sau cô mới mấp máy môi: "Tiểu Vương, giờ trong nhà chị có thể lấy được bao nhiêu tiền mặt?"
Tiểu Vương do dự một chút rồi nói: "Thiếu phu nhân, chuyện này em không quản được. Nhưng tổng giám đốc đã cho chị một thẻ tín dụng không giới hạn rồi mà? Có thể mua sắm thì cũng có thể rút tiền được!"
Cố Hề Hề nghe lời này mới chợt nhớ, đúng vậy, thẻ tín dụng cũng có thể rút tiền được!
Tuy cô không muốn dùng tiền của Doãn Tư Thần, nhưng toàn bộ tiền cô có đều đã chuyển cho Mộc Nhược Na để đưa cho mẹ, giờ trong tay cô quả thật không còn tiền!
Thật xin lỗi anh, Doãn Tư Thần! Tôi chỉ tạm mượn trước, sau này nhất định sẽ trả lại cho anh!
Cố Hề Hề cắn răng, nói với Tiểu Vương: "Dặn tài xế chuẩn bị xe, chị muốn ra ngoài!"
Tiểu Vương thấy sắc mặt Cố Hề Hề quả thật khó coi, cũng không dám chậm trễ, lập tức báo tài xế chuẩn bị xe, cô và cả vệ sĩ cùng đi với Cố Hề Hề ra ngoài.
Đến ngân hàng, Cố Hề Hề mang theo thẻ tín dụng vào quầy để rút tiền. Tài khoản này phát sinh thay đổi, Doãn Tư Thần là người đầu tiên biết.
"Báo với ngân hàng đồng ý lệnh rút tiền." Ngón tay thon dài của Doãn Tư Thần đập từng nhịp trên khẩu súng lục: "Không được chậm trễ."
"Thiếu phu nhân cô ấy.." Tiểu A vẫn còn do dự.
"Yên tâm, tôi đã để người bên cạnh Hề Hề, sao có thể cho ai động đến cô ấy?" Khoé miệng Doãn Tư Thần khẽ nhếch lên: "Lần này Dina muốn cho tôi một chút bất ngờ, nhưng tiếc là cô ta chưa đủ trình độ! Nếu muốn chơi thì tôi sẽ chơi với cô ta!"
"Vâng, tổng giám đốc." Tiểu A tiếp tục báo cáo: "Thiết bị định vị trên xe của thiếu phu nhân đã hoạt động, trong vòng hai mươi cây số đều sẽ bắt được tín hiệu."
"Tốt, xuất phát." Doãn Tư Thần ngồi dậy, Tiểu A lập tức khoác áo choàng vào người Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần đem theo súng lục để vào trong áo khoác, xoay người rời đi.
Cố Hề Hề bước vào ngân hàng, lập tức có nhân viên tiếp đón đưa vào phòng VIP. Có thể sở hữu thẻ tín dụng kim cương của ngân hàng này chính là một vị khách quyền lực, nhân viên hoàn toàn không dám chậm trễ sơ suất.
Cố Hề Hề liền đi thẳng vào vấn đề, nói muốn rút một trăm vạn tiền mặt, nhân viên không dám hàm hồ, thậm chí không yêu cầu Cố Hề Hề xác minh thân phận, tức thì trong vòng mười phút đã chuẩn bị đủ một trăm vạn.
Đáy lòng Cố Hề Hề âm thầm líu lưỡi. Quả nhiên là một ngân hàng lớn, một trăm vạn nói rút là có ngay lập tức!
Cô nhìn một trăm vạn tiền mặt, cảm thấy như đang nằm mơ. Số tiền lớn như vậy sao có thể lấy được quá dễ dàng?
Vệ sĩ bên cạnh cầm vali đựng tiền rồi hộ tống Cố Hề Hề lên xe.
Cố Hề Hề nói qua điện thoại: "Lâm Tiểu Nhã, toàn bộ hành trình cô cũng thấy rồi, tôi không có báo cảnh sát! Không có lệnh của tôi thì vệ sĩ và trợ lý cũng không dám báo! Giờ tôi đã chuẩn bị tiền, cô có thể đưa máy cho mẹ tôi nói chuyện không?"
Đúng là toàn bộ động tĩnh của Cố Hề Hề đều bị Lâm Tiểu Nhã theo dõi, nghe được tiền đã chuẩn bị sẵn sàng, cô ta thở ra nhẹ nhàng: "Được, tôi sẽ cho mẹ cô nói vài câu!"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó truyền đến giọng nói bất an của Giản Tiếu: "Hề Hề, con đang ở đâu? Tiểu Nhã sáng nay đột nhiên đến gặp mẹ, nói con ở thành phố có chuyện, nên con bé nói là đón mẹ đến đây chăm sóc con, Hề Hề con làm sao vậy? Sao Tiểu Nhã gọi cho con hoài không được?"
Hốc mắt Cố Hề Hề nhoè đi, nước mắt cô trào ra, nhưng cô nín nhịn không để lộ tiếng nghẹn ngào, chỉ cắn môi trấn tĩnh trả lời: "Là do điện thoại của con bị hư nên không nghe máy được. Mẹ đừng lo, mẹ ở đó chờ con qua đón. Chuyện gì cũng đừng hỏi, cả Lâm Tiểu Nhã cũng đừng hỏi, được không?"
Xem ra Lâm Tiểu Nhã vẫn còn nói dối mẹ. Như vậy cũng tốt, mẹ sẽ không phải lo lắng.
Trước giờ mẹ vẫn thương yêu cô ta như con gái, giờ lại bị cô ta lợi dụng thì làm sao có thể không thương tâm?
Nếu Lâm Tiểu Nhã cần tiền thì mình sẽ cho cô ta! Chỉ cần mẹ bình yên vô sự là được!
Giản Tiếu chần chừ một chút rồi vẫn đồng ý.
Giây tiếp theo điện thoại bị giật đi, giọng của Lâm Tiểu Nhã lại vang lên: "Tôi không tin cô đâu, Cố Hề Hề! Điểm hẹn sẽ thay đổi, cô chỉ được đến một mình. Không được dẫn theo bất kỳ ai!"
Cố Hề Hề tức giận hóa cười: "Lâm Tiểu Nhã, lương tâm cô đã bị chó ăn, đến cả đầu óc cũng bị chó ăn luôn sao? Tôi không biết lái xe thì làm sao có thể đến một mình? Một vali tiền to như vậy, cô nghĩ một phụ nữ có thai có thể tự mang đến sao? Cô muốn gì tôi đều đáp ứng, cô đòi tiền tôi đã chuẩn bị tiền, cô không muốn báo ai thì tôi cũng im lặng! Cô còn muốn như thế nào nữa! Lâm Tiểu Nhã, cô đừng quá đáng!"
"Tôi chính là quá đáng như vậy đó! Thì làm sao? Tôi trước giờ đều như vậy! Cố Hề Hề, cô làm ơn bỏ bộ dáng từ bi thánh mẫu đi, tôi nhìn thấy là kinh tởm!" Giọng nói Lâm Tiểu Nhã vang lên lanh lảnh trong điện thoại: "Đừng nhiều lời! Cô có thể mang theo một tài xế, còn tất cả những người còn lại đều không được! Nếu không đừng trách tôi!"
Giọng điệu này quả nhiên là bản chất của cô ta! Đối với người có ân lại có thể vong ân phụ nghĩa như vậy..
Tận đáy lòng Cố Hề Hề đã ân đoạn nghĩa tuyệt, bây giờ chỉ cần giải quyết dứt điểm chuyện này, là sau này có thể không cần qua lại với cô ta! Cố Hề Hề tuy không biết nên làm như thế nào mới thôi bị cô ta đeo bám, nhưng việc cấp bách trước mắt là phải cứu mẹ ra.
Lâm Tiểu Nhã đáng chết, nếu cô ta bị vạch mặt thì có khi nào sẽ làm khó mẹ mình không?
Cố Hề Hề nôn nóng, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể không làm theo lời Lâm Tiểu Nhã.
Tiểu Vương vội vàng nhìn Cố Hề Hề: "Nhưng thiếu phu nhân, tổng giám đốc đã dặn em phải luôn theo sát chị.."
"Em biết lái xe sao?" Cố Hề Hề hỏi lại.
Tiểu Vương đành im lặng.
"Được rồi, không có lệnh của tôi thì không ai được báo cảnh sát! Mọi người hiểu không?" Cố Hề Hề lập tức nói: "Tôi đi một chút sẽ về ngay!"
Cô lên xe, tài xế mau chóng chở cô đến điểm hẹn. Không biết vì sao giờ khắc này, người đầu tiên cô nghĩ đến là Doãn Tư Thần.
Nếu anh ở bên cạnh cô, thì anh sẽ xử lý chuyện này như thế nào? Chỉ là cô không dám mạo hiểm! Cô không dám nói với Doãn Tư Thần!
Cô tuyệt đối không thể để mẹ có nguy hiểm! Biết rõ Lâm Tiểu Nhã nhất định sẽ gây bất lợi cho mình, nhưng cô không còn cách gì khác, không thể đánh cuộc với sự an toàn của mẹ!
Cô có thể không quan tâm mạng sống của bản thân, nhưng không thể bỏ mặc mẹ!
Dù sống chết thế nào, hôm nay cũng phải liều mạng!
Tài xế lái xe chở Cố Hề Hề đến một bãi tập kết rác trong thành phố.
Ngồi trên xe, Cố Hề Hề nói qua điện thoại: "Tôi đã tới rồi! Cô mau ra đi! Một trăm vạn tiền mặt đều là tiền mệnh giá nhỏ nên rất nhiều. Tôi đang mang thai không thể xách nổi vali nặng như vậy. Cô tự tới đây lấy đi! Nhưng tôi muốn gặp mẹ tôi trước, nếu không sẽ không giao tiền!"
Lâm Tiểu Nhã quan sát từ ống nhòm, thấy Cố Hề Hề thật sự chỉ mang theo một tài xế đến, khoé miệng cô ta nở nụ cười độc địa, liền trả lời qua điện thoại: "Cô cũng rất thức thời đó! Tôi sẽ cho người đến lấy!"
Lúc này Giản Tiếu rốt cuộc đã nhận ra được chuyện gì đang xảy ra.
Vẻ mặt Giản Tiếu kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Nhã: "Tiểu Nhã, sao con lại đối xử như vậy với Hề Hề? Không phải hai đứa là bạn thân sao?"
"Bạn thân ư? Ai là bạn thân của cô ta? Có loại người đi cướp chồng của bạn thân sao?" Lâm Tiểu Nhã tức giận nhìn Giản Tiếu. Vốn là người mẫu chuyên nghiệp, hôm nay trên người cô ta mặc một bộ quần áo màu đen bó sát, phô trương đường cong quyến rũ.
Lúc này Triệu Trạch Cương từ bên trong bước ra, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Sớm nghe lời tôi là được rồi đúng không? Cố Hề Hề hiển nhiên là có tiền! Thế nào? Tôi nói không sai chứ?"
Giản Tiếu ngơ ngác nhìn Triệu Trạch Cương, bà cảm thấy mắt mình như đang nhìn lầm! Bạn trai cũ và bạn thân của Cố Hề Hề, lại cùng nhau phản bội Cố Hề Hề?