Giản Tiếu chưa kịp mua bộ quần áo mới nào, cho nên trên người bà vẫn mặc bộ quần áo cũ. Còn Cố Hề Hề vì muốn thuận tiện thoải mái nên bận một quần áo đơn giản, và trang phục của cô hầu hết là được thiết kế may đo thủ công riêng, chứ không phải sản phẩm của các thương hiệu nổi tiếng.
Vì vậy, hiển nhiên hai người ở trong mắt người khác trở thành những người quê mùa. Thật ra đánh giá vậy cũng không sai, chỉ sai ở chỗ là người phụ nữ kia lại xem nhẹ Cố Hề Hề.
Không đợi Tiểu Vương ở bên cạnh mở miệng, người nhân viên đã giải thích thay Cố Hề Hề: "Cô ấy cũng có thẻ hội viên ở đây!"
Giọng nói chanh chua kia càng thêm bất mãn: "Thật là gặp quỷ mà! Thể loại bần hàn như vậy cũng muốn trải nghiệm cảm giác tận hưởng cuộc sống! Cứ cho là có thẻ hội viên, cũng là loại cấp bậc thấp nhất thôi đúng không? Ôi, số thật đen đủi! Nhìn người như vậy thì mất cả hứng mua sắm!"
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Giản Tiếu bất an, liền đưa tay kéo Cố Hề Hề rời đi: "Thôi đừng ở đây nữa con, mình đi thôi!"
"Chúng ta tại sao phải đi?" Cố Hề Hề không quan tâm nói: "Trên đời này chó mèo có ở khắp nơi, chúng ta cũng đâu quản được chúng đi hay chạy loạn ở chỗ nào?"
Cố Hề Hề không nhiều lời, liền kéo Giản Tiếu vào một thẩm mỹ viện bên trong trung tâm, cô lấy thẻ hội viên ra đưa nhân viên rồi nói: "Hãy làm tóc và trang điểm đẹp nhất cho mẹ tôi."
Đối phương vừa nhìn thấy thẻ hội viên của Cố Hề Hề, đôi mắt liền trợn tròn kinh ngạc.
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Hai mẹ con này trông rất bình thường, nhưng lại sở hữu thẻ hội viên cao cấp nhất!
Người phục vụ không dám chậm trễ, liền khom mình cúi chào, thái độ đầy cung kính. Cố Hề Hề đẩy Giản Tiếu vào bên trong để nhân viên phục vụ tiếp đãi bà, còn cô ngồi ở ghế sofa chờ.
Di động của Tiểu Vương vang lên tiếng leng keng, Tiểu Vương lập tức nhắc nhở Cố Hề Hề: "Thiếu phu nhân, có bao lì xì, có lì xì kìa!"
Cố Hề Hề lập tức mở di động, mở trò chơi và đăng nhập vào nhóm mà các trợ lý đã tạo. Quả nhiên là Doãn Tư Thần đang phát lì xì!
Lạ nhỉ, sao gần đây anh ấy lại thích phát bao lì xì như vậy? Thôi kệ, dù sao cô cũng đang thích cướp lì xì!
Cố Hề Hề ôm đi động bắt đầu cướp lì xì, vừa cướp vừa trò chuyện phiếm trong trò chơi: "Doãn Tư Thần, anh thật keo kiệt, vậy mà chỉ phát một bao lì xì."
Doãn Tư Thần đang chủ trì cuộc họp ở công ty, anh thiếu chút nữa là đã bật cười nhưng vẫn làm mặt nghiêm trang nghe cấp dưới báo cáo, ngón tay liến thoắng trên di động trả lời: "Một trăm cũng đâu có ít! Mấy ngày nay cũng đâu thấy em phát lì xì!"
Cố Hề Hề nhìn tin nhắn này liền làm mặt giận dỗi.
Cô làm gì còn tiền.. Có nhiêu tiền đã phát lì xì hết rồi mà..
Cố Hề Hề bị Doãn Tư Thần trêu, liền cố tình phát bao lì xì.
Nhóm trợ lý hào hứng, nhất là Tiểu A gào lên trong trò chơi: "A! Tôi là đế vương may mắn rồi này! Nhìn xem? Tờ ba đồng này là may lắm đó!"
Phốc! Doãn Tư Thần nhất thời không nhịn cười được, bật cười giữa cuộc họp.
Trưởng phòng kinh doanh đang báo cáo cực kỳ căng thẳng, mồ hôi lạnh trên trán đều tuôn ra như tắm.
Tổng giám đốc hôm nay có gì không ổn thì phải? Báo cáo doanh thu rõ ràng không tốt? Sao tổng giám đốc vẫn cười vui vẻ vậy? Bình thường sẽ cười lạnh lùng mang theo sát khí, hôm nay cười vui như vậy? Hay là lát nữa chuẩn bị đem mình đi tử hình?
Tưởng tượng đến khả năng này, mồ hôi trên trán vị trưởng phòng càng nhiều hơn.
Doãn Tư Thần tiếp tục bấm bấm ngón tay trên màn hình, phát riêng cho Cố Hề Hề một bao lì xì: "Cho em để ăn cơm trưa hôm nay! Đừng ăn nhiều quá, tôi nuôi không nổi!"
Phốc phốc phốc..
Nhóm trợ lý ôm di động mà cười sặc sụa!
Người này có thật là tổng giám đốc của bọn họ không? Hay là có người giả dạng vậy?
Cố Hề Hề vẫn ôm di động hí hoáy, vừa nhận được bao lì xì này liền phát lại một bao lì xì nhỏ cho Doãn Tư Thần: "Nghe nói mấy người đẹp trai hay ăn kiêng lắm! Cho nên lì xì cho anh một ít để ăn trưa nè, không cần cảm ơn đâu!"
Doãn Tư Thần nhấp mở ngay bao lì xì, chỉ có hai mươi đồng.
Doãn Tư Thần có gương mặt đẹp trai, điều này ai cũng biết, nhưng anh đặc biệt kiêng kỵ người khác nói về khuôn mặt của anh. Đương nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ!
Và Cố Hề Hề chính là ngoại lệ này!
Thấy Cố Hề Hề khen mình đẹp trai, Doãn Tư Thần không những không khó chịu, ngược lại cao hứng tiếp tục phát lì xì cho Cố Hề Hề kèm tin nhắn: "Nếu tôi đẹp hơn cả em, em không ngại sao?"
Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần tự kiêu, liền cướp lấy bao lì xì rồi lại phát lì xì lại: "Đẹp trai mấy cũng là quần thần dưới váy tôi mà!"
Nhóm trợ lý giống như muốn mù mắt luôn!
Tổng giám đốc, thiếu phu nhân, hai người có cần ân ái như vậy không?
Doãn Tư Thần cũng quên là đang ở trong nhóm chơi, vẫn tiếp tục phát bao lì xì và nhắn: "Vậy hôm nay em có mặc quần không?"
Cố Hề Hề không khách khí mà đáp trả: "Mặc quần legging đó!"
Phốc.. Lúc này Tiểu Vương thật sự không nhịn cười được nữa, liền bật cười!
Tiểu Vương cười mới làm Cố Hề Hề chợt nhớ nãy giờ cô và Doãn Tư Thần đấu khẩu ở nhau trong nhóm trò chơi..
A a a, thật là xấu hổ muốn chết mà!
Nụ cười của Doãn Tư Thần càng không thể kiềm nén được, anh bất chợt ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trưởng phòng kinh doanh như đang muốn xỉu lăn đùng ra đất.
"Trưởng phòng làm sao vậy? Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?" Doãn Tư Thần ngạc nhiên nhìn trưởng phòng: "Thân thể không khoẻ thì đi gặp bác sĩ, đừng cố sức!"
Trưởng phòng kinh doanh quả thật muốn khóc.
Tổng giám đốc, tôi đâu có bệnh, tôi là sợ quá thôi! Muốn tử hình tôi cũng được, chứ ngài đừng mỉm cười như vậy được không? Thật sự là dọa người khác mà!
Tiểu A rốt cuộc khôi phục tinh thần, nhẹ nhàng ho khan một tiếng để nhắc nhở Doãn Tư Thần về cuộc họp, còn vị trưởng phòng thì sợ đến mức muốn xỉu tới nơi.
Doãn Tư Thần lúc này mới để di động xuống, nhìn vẻ mặt đáng thương của trưởng phòng và nói: "Được, để tài liệu báo cáo lại, có thể lui ra."
Vẻ mặt trưởng phòng khó tin nhìn Doãn Tư Thần.
Mình có thể đi? Không bị đuổi việc sao? Vậy là.. được sống rồi đúng không?
Doãn Tư Thần nhìn bộ dáng ngu ngơ của trưởng phòng, nhíu mày: "Còn có chuyện gì sao?"
"Không.. không có.. không không không! Tôi đi liền đây!" Trưởng phòng lúc này mới như tỉnh mộng, liền chạy nhanh ra khỏi phòng họp đến mức mém té ngã.
Cố Hề Hề và mọi người chơi cướp lì xì, tâm tình rất vui vẻ, vừa lúc này bên ngoài có tiếng một nhóm người ồn ào. Trong đó còn một giọng khá chanh chua: "Làm gì vậy hả? Tôi đã đợi nãy giờ rồi, lát nữa tôi có hẹn, tôi là hội viên thường xuyên ở đây mà không lẽ không được đãi ngộ gì sao? Cuộc hẹn trưa nay rất quan trọng, nếu làm trễ chuyện của tôi thì các người chịu trách nhiệm thế nào đây?"
"Thật xin lỗi, nhưng bên trong có khách đang được phục vụ, mong cô ở bên ngoài chờ.." Người phục vụ giải thích nhưng không ngăn được bước chân của đối phương.
Cửa phòng lập tức bị đẩy ra.
Cố Hề Hề ngẩng đầu liền thấy một phụ nữa cao gầy, mặc bộ đồ hàng hiệu, mái tóc dài nhuộm màu óng ánh, cằm nhọn, gương mặt đầy phấn son.
Người phụ nữ nhìn thấy Cố Hề Hề đang ngồi đây cùng Giản Tiếu, liền lên tiếng châm chọc: "À, tôi tưởng hôm nay phòng VIP đang phục vụ ai? Thì ra là hai kẻ nhà quê khi nãy!"
Tiểu Vương lập tức lên tiếng: "Vị tiểu thư này, vui lòng tôn trọng."
"Tôn trọng? Phải xem đối phương là ai chứ? Bà già kia là ai? Sao có được thẻ hội viên ở đây? Đừng đùa chứ?" Người phụ nữ tỏ vẻ khinh thường: "Còn cô, nhìn cô giống người có tiền sao? Cô là tình nhân của vị đại gia nào vậy, vị đại gia đó mắt cũng kém thật!"
Cố Hề Hề không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Người phụ nữ này quả là chọc không đúng người. Tiểu Vương vốn muốn ghi âm gửi cho tiểu A, kết quả vô tình bấm nhầm gửi trong nhóm trò chơi cướp lì xì.
Doãn Tư Thần đang ngồi chờ Cố Hề Hề phát bao lì xì nhưng không thấy, lại nhận được một đoạn ghi âm Tiểu Vương gửi trong nhóm, anh thuận tay mở lên nghe.
Giây tiếp theo, Doãn Tư Thần tức giận hung hăng đá bàn làm việc, nháy mắt bàn đã bị đá văng ra cách chừng năm mét!
Tiểu A nghe được đoạn ghi âm, lập tức nói: "Tổng giám đốc, để tôi ghé qua xử lý chuyện này."
Doãn Tư Thần ngược lại lập tức bình tĩnh, khoé miệng hiện lên ý cười: "Không, để xem tiếp theo thế nào."
Tiểu A nghe xong liền nhắn tin bảo Tiểu Vương tiếp tục ghi âm và gửi qua. Tiểu Vương không dám chậm trễ liền làm theo, tuy hơi hối hận vì gửi nhầm trong nhóm, nhưng chuyện này sớm muộn cũng phải báo với tổng giám đốc!
Từ khi xảy ra chuyện Giản phu nhân bị bắt cóc, tổng giám đốc đã ra lệnh những người bên cạnh Cố Hề Hề luôn sẵn sàng tinh thần, cảnh giác hết mọi tình huống. Cho nên gặp chuyện như vậy, Tiểu Vương lập tức theo phản xạ liền ghi âm.
Cố Hề Hề không muốn tranh cãi với loại phụ nữ này, vừa lúc nhìn thấy Giản Tiếu đã được phục vụ xong, liền lấy tiền thanh toán và trả tiền boa.
Người phụ nữ diêm dúa kia lập tức vọt đến, duỗi tay đẩy Cố Hề Hề sang một bên: "Tránh ra mau! Phòng VIP là nơi loại người như hai người có thể tới sao? Trưa nay tôi có hẹn với Mặc Tử Hân, nếu làm chậm trễ chuyện của tôi thì các người chịu trách nhiệm nổi không?"
Mặc Tử Hân?
Cố Hề Hề ngẩn ra, ngay sau đó Tiểu Vương đã kéo cô sang một bên, né tránh không cho đối phương xô đẩy cô.
Nhìn thấy ánh mắt Cố Hề Hề, người phụ nữ kia càng đắc ý: "Như thế nào? Sợ rồi sao?" Cô ta vẻ mặt khinh khỉnh, lập tức ngồi xuống ghế mà Giản Tiếu vừa ngồi.
Cố Hề Hề lắc đầu không buồn trả lời, cô lấy tiền đưa cho người phục vụ làm tiền boa, sau đó kéo Giản Tiếu xoay người muốn rời đi.
"Ôi, đồ nhà quê đúng là nhà quê, còn học đòi làm người thành phố cho người ta tiền boa!" Người phụ nữ vẫn giọng điệu chua ngoa, cô ta hôm nay là muốn đối đầu với Cố Hề Hề đến cùng.
Cố Hề Hề nãy giờ vẫn nhẫn nhịn, nhưng cô ta năm lần bảy lượt kiếm chuyện. Cố Hề Hề liền đứng yên tại chỗ, sau đó quay sang hỏi Tiểu Vương: "Doãn Tư Thần có cấm chị gây sự không vậy?"
Tiểu Vương lập tức trả lời: "Tổng giám đốc đã dặn, chỉ cần thiếu phu nhân đừng đánh chết người là được, còn nếu đánh đến tàn phế hay làm người thực vật thì không sao."
"Cũng không cần vậy đâu, chị có cách hay hơn mà." Cố Hề Hề nói xong câu này, liền lấy điện thoại ra gọi cho Mặc Tử Hân, còn cố tình mở loa ngoài.
Phía bên kia lập tức có người bắt máy. Cố Hề Hề trực tiếp nói qua điện thoại: "Mặc tổng, xin lỗi đã quấy rầy!"
Mặc Tử Hân ở đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc.
Giọng của Cố Hề Hề.. nghe có vẻ có sát khí!
"Sao vậy Hề Hề?" Mặc Tử Hân vẫn bình tĩnh ung dung hỏi: "Ai chọc giận em sao?"
"Nghe nói trưa nay anh có hẹn gặp một phụ nữ đúng không?" Cố Hề Hề vừa nhìn về phía người phụ nữ chanh chua đang ngồi, vừa nói: "Quan hệ của hai người là gì vậy?"