Sơn trang suối nước nóng này quả nhiên đẹp vô cùng! Tuy đang là mùa đông giá rét nhưng phong cảnh nơi này thật hữu tình, khắp nơi đều là một màu xanh tươi mát, cây được trồng ở đây là loại cây xanh suốt bốn mùa, hơn nữa lại được trồng trong nhà kính.
Dù chỉ ngắm nhìn từ bên ngoài thì vẫn cảm nhận được hương sắc của trăm hoa đua nở, sáng lạn quyến rũ. Phòng của Cố Hề Hề đối diện một cái nhà kính, chỉ cần đứng cạnh cửa sổ thì sẽ thấy rất nhiều bông hoa.
Cố Hề Hề thích hoa, chỉ cần nhìn khối lượng công việc khổng lồ của người làm vườn là biết. Doãn Tư Thần vì cưng chiều cô mà đã cho xây cất một nhà kính ngay tại biệt thự riêng của hai người, các loại hoa liên tục được đổi mới đa dạng từng tháng để cô được nhìn ngắm thỏa thích.
Tưởng Dật Hải cũng thích trồng hoa, nhưng hoa anh trồng đều là vì Vân Nặc. Cặp chị em song sinh này đến cả sở thích cũng giống nhau mà!
Xem ra việc an bài căn phòng của Cố Hề Hề ở đây đúng là có dụng tâm, người của Tưởng gia hiển nhiên luôn coi trọng Doãn gia.
Cố Hề Hề ngồi trên ghế sofa, nhìn Tiểu Vương và hai người hầu đang lấy hành lý ra sắp xếp. Còn Tiêu Hằng và hai vệ sĩ thì kiểm tra khắp căn phòng, đề phòng các thiết bị nghe lén và tai họa ngầm khác.
Dù Cố Hề Hề xua xua tay không cần, Tiêu Hằng nhất quyết cho rằng như vậy là cần thiết. Cố Hề Hề biết mình chẳng thể lay chuyển vị thủ tịch trợ lý này nên đành mặc kệ.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Cốc cốc cốc..
Bỗng nhiên có người gõ cửa bên ngoài.
Tiểu Vương bỏ đồ trong tay qua một bên, bước đến mở cửa, cửa vừa hé ra thì cô lập tức theo bản năng đóng sầm lại!
Người ở ngoài không ai khác, chính là Doãn Tuyết Mạt ở phòng kế bên?
Doãn Tuyết Mạt thấy Tiểu Vương muốn đóng cửa, liền vội vàng chặn cửa lại, nhanh chóng nói: "Tôi chỉ đến xem có cần tôi phụ giúp gì không!"
"Không cần! Chúng tôi đủ người rồi! Thiếu phu nhân rất mệt nên muốn nghỉ ngơi, mời Doãn tiểu thư rời khỏi." Gương mặt Tiểu Vương trả lời không chút cảm xúc. Cô làm sao có thể quên được cái ngày mùng một Tết, chính Doãn Tuyết Mạt này và Tưởng Huy Âm đã toan tính mưu hại thiếu phu nhân? Giờ có điên mới để cô ta vào!
Doãn Tuyết Mạt còn muốn tìm cớ, nhưng chưa kịp mở miệng thì Tiểu Vương đã đóng sập cửa lại.
Cố Hề Hề tức khắc tò mò: "Là ai vậy?"
Tiểu Vương nhịn không được bĩu môi: "Cái cô tiểu thư Doãn Tuyết Mạt luôn tự cho mình là đúng!"
Cố Hề Hề im lặng không nói gì nữa, dù sao cô cũng không phải thánh mẫu, không có sở thích tìm ngược!
* * *
Không bao lâu sau thì xe của Tưởng gia đã tiến vào cửa lớn sơn trang. Cố Hề Hề nhìn qua cửa sổ thì thấy được Tưởng Dật Hải và Tưởng Huy Âm dẫn theo rất nhiều người cùng đến.
Chủ nhân đã tới, thân là khách thì nên bước qua chào hỏi. Nghĩ vậy nên Cố Hề Hề chậm rãi đi đến sảnh, đúng lúc thấy Tưởng Huy Âm đứng nói chuyện với quản gia. Nét mặt Tưởng Huy Âm có phần bất thiện, cô ta đang dò hỏi vì cớ gì mà lại sắp xếp phòng của cô ta cách xa phòng của Tưởng Dật Hải.
Thời điểm nhìn thấy Cố Hề Hề thì ánh mắt Tưởng Dật Hải liền sáng lên, anh xoay người hướng về phía cô.
Chỉ là anh chưa kịp đi bước nào thì Tưởng Huy Âm đã vọt tới chắn trước mặt anh, gương mặt ai oán cùng với ngữ khí âm trầm: "Anh hai, không phải anh đã hứa với mẹ sẽ chăm sóc em sao?"
Tưởng Dật Hải ngay sau đó đã phản ứng lại, anh không thể đặt Cố Hề Hề hoàn cảnh luôn bị Tưởng Huy Âm ám hại được!
Anh lập tức trả lời: "Đương nhiên là phải chăm sóc em, nhưng chỉ là chào hỏi khách khứa, thân là chủ nhân thì đây là lễ nghi tối thiểu!"
Tưởng Dật Hải không muốn Tưởng Huy Âm suy nghĩ nhiều, nên nhẹ nhàng lấy tay xoa đầu cô ta, tiếp tục nói: "Em thân là nữ chủ nhân, sẽ phải phụ trách việc tiếp khách. Huy Âm, lần này khách đến đây đều do mẹ gửi thiệp mời, nhất định không được phép đắc tội! Nếu không thì hậu quả như thế nào, em hẳn đã biết!"
Sắc mặt Tưởng Huy Âm đột nhiên trắng bệch! Quả nhiên Tưởng Dật Hải đã đoán trúng tâm tư cô ta! Vốn dĩ cô ta định cố tình gây chuyện làm hỏng việc, buộc các vị khách này phải rời khỏi sơn trang!
Tưởng Dật Hải và Tưởng Huy Âm đã cùng lớn lên từ nhỏ, nên anh hiểu rõ tính cách cô ta hơn ai hết. Chính vì vậy anh phải cảnh cáo cô ta trước, nếu cô ta hành động tùy hứng không suy nghĩ, phỏng chừng chưa đến sáng ngày mai thì cô ta đã bị xóa tên khỏi Tưởng gia!
Tưởng Huy Âm gắt gao cắn môi, cơ thể từ từ lùi lại, không cản đường của Tưởng Dật Hải nữa.
Khoé miệng Tưởng Dật Hải hiện lên ý cười nhạt, anh không nhìn đến Tưởng Huy Âm nữa, nhẹ nhàng đi về hướng của Cố Hề Hề.
Tưởng Huy Âm nhìn chằm chằm theo bóng dáng Tưởng Dật Hải, trong cuộc đời cô ta chưa bao giờ căm phẫn như lúc này..
Vì cái gì mà Tưởng Dật Hải phải quỵ lụy người khác?
Cố Hề Hề kia dựa vào cái gì mà lại khiến người đàn ông cô ta yêu phải ngây ngẩn như vậy!
Cố Hề Hề.. Cố Hề Hề.. Cô vốn dĩ không nên đặt chân đến Doãn gia!
Đáy mắt Tưởng Huy Âm tức khắc trở nên lạnh lẽo, lọ thuốc nhỏ ở trong tay càng bị siết chặt, gân xanh nổi lên rõ rệt.
Tưởng Dật Hải bước đến trước mặt Cố Hề Hề, tươi cười nói: "Thật ngại quá, do trong nhà có chút chuyện nên chúng tôi đã đến muộn."
Cố Hề Hề mỉm cười: "Mọi việc ổn chưa anh? Có cần em giúp gì không?"
Tưởng Dật Hải khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không cần, chỉ là vài việc nhỏ. À.. sơn trang này là của hồi môn của mẹ tôi khi bà gả vào Tưởng gia, mẹ tôi trước giờ chưa từng dùng để đãi khách, đây là lần đầu tiên. Cho nên lần này hãy tận hưởng thoải mái nhé, đầu bếp ở đây tay nghề chính là độc nhất vô nhị."
Cố Hề Hề lập tức hứng thú: "Họ có công thức ẩm thực gì đặc biệt sao?"
Vẻ mặt Tưởng Dật Hải tự hào, nói: "Có thể em đã biết Vân gia là một gia tộc nổi tiếng về việc gieo trồng các loại thảo dược quý hiếm, nhưng chắc em chưa biết gia đình bên ngoại của tôi là một chuyên gia về dược thiện (*)?"
(*) Dược thiện: Dược là thuốc, thiện là ăn. Dược thiện là thông qua các nguyên liệu chúng ta chế biến nó thành những món ăn, không chỉ giúp cơ thể được tiếp thêm năng lượng mà còn giúp chữa bệnh, phòng bệnh và bồi bổ sức khỏe.
Cố Hề Hề tức thì bừng tỉnh: "Vậy các đầu bếp trong sơn trang đều là các cao nhân về dược thiện?"
"Đúng vậy." Tưởng Dật Hải gật đầu: "Dược thiện ở đây chính là dùng nguồn nước suối tinh khiết, chỉ sử dụng cho gia đình bên ngoại và gia đình của tôi, còn lại người ngoài đều không có cơ hội nếm thử."
Cố Hề Hề liền hào hứng: "Vậy thì em nhất định không bỏ lỡ dịp này, phải thưởng thức một lần mới được."
Trong lòng cô thầm nghĩ, khó trách Tưởng Dật Hải và Vân Nặc lại bén duyên với nhau, một người gieo trồng thảo dược, một người chuyên về dược thiện. Đây chính là duyên phận mà!
Chính là bởi vì niềm đam mê chung về thảo dược, tâm đầu ý hợp, và cả hai người đều là nhân trung long phượng (*), sớm tối tiếp xúc ở cạnh nhau, nếu không nảy sinh tình cảm mới là kỳ quái. Chỉ đáng tiếc.. Vân Nặc lại vì tổ huấn của Vân gia mà phải đoạn tuyệt với Tưởng Dật Hải.
(*) Nhân trung long phượng: Rồng, phượng giữa loài người, ý chỉ những người xuất chúng, vượt bậc hơn người.
Bất quá nghĩ lại, có lẽ chính Vân Nặc đã sớm biết mình không thể sống được bao lâu nữa, cô không muốn sau khi mình ra đi lại để Tưởng Dật Hải ở lại cô đơn một mình trên đời. Người chết là hết, nhưng người còn sống sẽ phải u sầu đối mặt với nỗi thương nhớ khôn nguôi đến hết cuộc đời, điều đó không khác gì là một sự tra tấn..
Cho nên Vân Nặc đã lựa chọn dứt tình, để Tưởng Dật Hải quên cô và bước tiếp sang một trang mới.
Chỉ là mọi chuyện không như Vân Nặc đã nghĩ, chấp niệm của Tưởng Dật Hải quá sâu nặng, dù cô lạnh lùng đoạn tuyệt nhưng anh vẫn si ngốc dõi theo, luôn dùng hết sức lực để bảo hộ cô.
Và hiện tại, khi Vân Nặc đã rời khỏi nhân thế hơn hai năm, cuối cùng Tưởng Dật Hải đã thoát ra khỏi cái bóng của quá khứ. Nhưng tương lai sau này, liệu có một người con gái nào có thể khiến anh đặt nặng tình cảm và nguyện ý nhất sinh nhất thế nhất song nhân hay không?
(*) Nhất sinh nhất thế nhất song nhân: Một đời một kiếp một đôi người, ý nghĩa chỉ yêu duy nhất một người, trọn kiếp bên nhau.
Ngoài mặt thì Cố Hề Hề nhẹ nhàng tươi cười, cùng trò chuyện với Tưởng Dật Hải, thật ra thì trong lòng cô đang quay cuồng rất nhiều suy nghĩ mông lung.
Đột nhiên Tưởng Dật Hải đổi đề tài, giọng nói anh bỗng trầm lại: "Mẹ tôi đã quyết định, nhân dịp này để tìm một người thích hợp cho Huy Âm. Hề Hề, mong em giúp tôi vấn đề này! Để ý nhìn xem có ai phù hợp, gia thế không cần phải quá hiển hách, chỉ cần là người đứng đắn, gia đình mẫu mực là được."
Cố Hề Hề ngẩn người, yêu cầu này.. quá cao rồi nha!
Kiểu người như Tưởng Huy Âm mà muốn tìm một người đàn ông đứng đắn, gia đình mẫu mực sao, còn không phải là mang tai họa đến cho nhà người ta ư?
Bất quá thì Cố Hề Hề chỉ nghĩ trong đầu, hoàn toàn không dám nói ra những lời này, nếu Tưởng Dật Hải đã mở miệng nhờ vả thì cô không thể từ chối.
Tưởng Huy Âm này càng sớm đi lấy chồng, thì quả bom hẹn giờ ở bên cạnh cô sẽ sớm được tống khứ đi xa, đúng là một việc tốt!
Cố Hề Hề lập tức nói: "Được! Em sẽ để ý."
Lúc này các vị khách khác đã đến chào hỏi Tưởng Dật Hải, dĩ nhiên anh không thể không rời đi để chu toàn chức trách của gia chủ.
Còn Tưởng Huy Âm ở bên kia, sau khi dùng dằng một hồi lâu thì cuối cùng vẫn phải chấp nhận sự sắp xếp phòng của quản gia.
Quản gia nhất quyết cứng rắn tách Tưởng Huy Âm và Tưởng Dật Hải ra, chọn phòng của hai người ở rất xa nhau, đây là lệnh của phu nhân, quản gia tất nhiên không dám cãi lời.
Khoảng cách giữa phòng của Tưởng Dật Hải và Cố Hề Hề lại không xa lắm, từ phòng của anh nhìn nghiêng một góc chéo thì chính là phòng của Doãn Tuyết Mạt.
Cố Hề Hề biết hôm nay Tưởng phu nhân đã mời không ít khách đến sơn trang, chỉ không ngờ 'không ít' của bà lại là mức độ này! Theo thống kê của Tiêu Hằng báo lại cho cô, thì đến đây hôm nay có hơn một trăm nam thanh niên và gần tám mươi vị thiên kim, đó là chưa tính đến người tùy tùng và vệ sĩ đi theo. Vậy mà gia chủ lại có thể sắp xếp phòng cho tất thảy mọi người, thế mới biết sơn trang này rộng lớn đến nhường nào.
Biết được số lượng khách khứa đông đảo, Cố Hề Hề khẽ thở dài một tiếng.
Tưởng phu nhân quả thật rất quan tâm hôn sự của Tưởng Huy Âm! Đã bõ công tìm rất nhiều gia đình có con trai độc thân để tạo cơ hội cho Tưởng Huy Âm xem mắt, sự đãi ngộ này đã quá mức thương yêu.
Tiêu Hằng khoanh cánh tay lại, đứng trước mặt Cố Hề Hề, chân mày nghiêm nghị nói: "Thiếu gia đã căn dặn, thiếu phu nhân chỉ cần ở đây vui chơi nghỉ ngơi, hoàn toàn không cần phải lo nghĩ chuyện khác. Muốn ở bao lâu thì ở, hoặc nếu không thích thì có thể trở về bất kỳ lúc nào. Có lẽ khoảng ngày mai thiếu gia mới đến đây, nếu thiếu phu nhân không vui và muốn trở về, thì ngày mai thiếu gia sẽ không đến."
Cố Hề Hề xua xua tay: "Hiếm có dịp đến nơi đông vui cùng du ngoạn với mọi người, tôi không định về sớm đâu."
Nói xong lời này, nhìn lại sắc mặt Tiêu Hằng vẫn đăm đăm, Cố Hề Hề mới nói thêm: "Tư Thần lúc nào cũng bận bịu mà không biết nghỉ ngơi là gì. Nhân dịp này nên để anh ấy thả lỏng thoải mái một chút!"
Nghe được câu này thì nét mặt Tiêu Hằng quả nhiên giãn ra.
Trong lòng Cố Hề Hề thật chỉ muốn đốt một ngọn đèn và tự hỏi: Có phải mình là một vị chủ nhân thất bại không đây! Ôi trời, giờ mình muốn nói gì cũng phải nhìn sắc mặt của trợ lý, còn phải cố gắng lựa lời để đối phương vui vẻ nữa chứ! Mà ai kêu anh ta có bản lĩnh đến vậy? Nhiều lần nguy hiểm đều là được anh ta cứu! Thôi thì vì an toàn của chính mình và con trai, có thể.. nịnh được thì cứ nịnh!
Tiêu Hằng thấy Cố Hề Hề quan tâm đại thiếu gia, lúc này anh mới vừa lòng nở nụ cười: "Tôi ra bên ngoài đi dạo và xem xét một chút, để đảm bảo sơn trang này vạn vô nhất thất (*)!"
(*) Vạn vô nhất thất: Tuyệt đối không có bất kỳ sai lầm nào.
Cố Hề Hề lập tức vẫy tay tiễn đưa vị thủ tịch trợ lý này.
Doãn Tuyết Mạt nãy giờ luôn rình mò chằm chằm, thấy Tiêu Hằng rời đi thì cô ta liền bám theo.