CÔ VỢ KHẾ ƯỚC CỦA TỔNG TÀI

Mấy ngày nay Doãn Tuyết Mạt vẫn chưa thể tìm được cơ hội tiếp cận Tiêu Hằng. Hiện tại vừa liếc mắt thấy Tiêu Hằng rời đi, cô ta đương nhiên không bỏ qua cơ hội này! Một người đàn ông phong độ, cường tráng khôi vĩ, Doãn Tuyết mạt sao có thể dễ dàng buông tay?

Phải biết rằng, nhiều cô gái là thiên kim tiểu thư đến đây hôm nay đã có không ít người len lén nhìn Tiêu Hằng với ánh mắt ái mộ! Đừng vội nghĩ anh chỉ là một thủ tịch trợ lý, bởi vì phải nhìn đến anh là thủ tịch trợ lý của ai nha!

Tựa như vị trí thư ký của một nguyên thủ quốc gia, chắc chắn sẽ khác biệt một trời một vực so với thư ký của một nhà giàu mới nổi! Tiêu Hằng đây chính là thủ tịch trợ lý, đồng thời là thân tín đắc lực của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, Doãn Tư Thần.

Địa vị của Tiêu Hằng tuyệt đối vượt hơn hẳn không ít các thiếu gia phú hào khác!

Tuy Doãn Tuyết Mạt tự xưng là Doãn gia đại tiểu thư, nhưng cô ta tự biết phần huyết thống đã bị pha trộn của dòng thứ căn bản không có chỗ đứng tại Doãn gia. Nhưng nếu cô ta và Tiêu Hằng ở bên nhau.. như vậy thì không phải hoàn toàn có khả năng lần nữa trở lại mạch dòng chính sao?

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Chủ ý và kế hoạch của Doãn Tuyết Mạt quả nhiên không tệ!

Chỉ đáng tiếc.. hiện thực thường không như mong đợi nha!

Tiêu Hằng vừa ra ngoài thì đã biết có người bám theo, nếu trực giác nhạy bén này mà còn không có thì quá uổng phí cho nhiều năm lăn lộn. Bất quá, do cảm giác được đối phương là nữ giới và không có ác ý, nên anh cũng không quan tâm.

Khả năng làm việc của Tiêu Hằng quả là phi thường, chỉ trong chốc lát đã kiểm tra hết mọi khu vực lân cận phòng của Cố Hề Hề, sau đó thuận tiện đi dạo một vòng xem xét toàn bộ sơn trang để đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Diện tích sơn trang này không dưới mấy ngàn mét vuông, lối kiến trúc vững chắc tám tầng, không quá cao, lại không quá thấp. Tầng một là đại sảnh cùng với suối nước nóng, khu vực suối tắm được chia thành nhiều phòng nhỏ sử dụng tùy ý các vị khách, lầu hai là phòng ăn lớn dùng cho tất cả mọi người, lầu ba là nơi thư giãn giải trí đa phương tiện, và là phòng tập thể hình cùng với mát xa, từ lầu bốn trở lên là phòng nghỉ cho khách.

Mỗi một tầng đều có một nhà kính trồng hoa và một đài phun nước nhỏ, được trang hoàng xa hoa cực kỳ lộng lẫy. Phần kiến trúc bên ngoài là rừng cây tươi tốt, cách đó không xa là một trang trại nuôi ngựa giống, hiện tại do thời tiết quá lạnh nên đàn ngựa đã được đưa đến nơi khác để chăm sóc, khi tiết trời ấm áp hơn thì đàn ngựa sẽ được đưa trở về để phục vụ cho nhu cầu hưu nhàn của quan khách.

Cố Hề Hề đi dạo một vòng tham quan sơn trang một chút, đúng là một nơi thi vị thích hợp để tịnh dưỡng. Khó trách vì sao Tưởng phu nhân lại chưa từng dùng chỗ này để tiếp khách, bởi vì nơi đây quả thật quá xa hoa, ví như bồn hoa Trà kia đã có trị giá hơn cả trăm vạn!

Nếu gặp phải người không biết thưởng thức hoa mà tùy tiện ngắt bẻ, vậy thì tổn thất quá lớn, tiền tài chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt chính là phí tâm tư của người yêu hoa.

Cố Hề Hề đứng nhìn ngắm nhà kính một lúc, sau đó liền có người phục vụ bước đến cung kính nói rằng cô có thể tự nhiên bước vào nhà kính, và giúp cô lấy dấu vân tay để có thể tự do ra vào.

Vì để trải nghiệm thực tế một chút, Cố Hề Hề đã dùng vân tay mở cửa bước vào nhà kính, hào hứng tham quan các bồn hoa bên trong. Đến khi tham quan nhà kính thứ ba, vô tình tầm mắt của Cố Hề Hề nhìn lướt qua bên ngoài thấy được Tiêu Hằng và Doãn Tuyết Mạt.

Cái gì đang xảy ra vậy? Sao bọn họ lại đi chung?

Tiểu Vương ở bên cạnh thấy được, lập tức khinh thường ra mặt: "Doãn Tuyết Mạt này đúng là da mặt dày! Lúc nào cũng nhắm vào chị, giờ còn muốn quấn lấy anh họ! Anh họ sao có thể để tâm đến loại phụ nữ này?"

Cố Hề Hề tức thì tò mò: "Hả? Vậy Tiêu Hằng thích mẫu phụ nữ thế nào?"

Tiểu Vương ngẩn ngơ, chớp chớp mắt trả lời: "Em chẳng biết nữa.. Anh họ hình như trước giờ chưa từng tiếp xúc với phái nữ."

"Khó tin quá! Tiêu Hằng bề ngoài không tệ, lại cao to, hẳn phải có nhiều cô gái thích anh ta đúng không?" Cố Hề Hề đột nhiên hiếu kỳ, cô ngồi xuống một cái ghế dựa gần đó nhìn Tiêu Hằng và Doãn Tuyết Mạt. Biểu tình của Tiêu Hằng rất lãnh đạm, còn Doãn Tuyết Mạt giống như đang bị kích động nói liên hồi.

Tiêu Vương che miệng cười khúc khích: "Đúng vậy, từ lúc anh họ còn nhỏ đã có nhiều bạn nữ thích anh ấy, chỉ là đa số các cô gái sau đó lại bị tổng giám đốc hút hồn luôn. Nghe anh họ nói, tổng giám đốc lúc nhỏ không khác gì một vương tử trong lòng các thiên kim tiểu thư. Đã có vương tử ở đó thì kỵ sĩ bên cạnh tất nhiên sẽ bị lu mờ. Cho nên các cô gái còn lại thích anh họ của em đều không phải là tầng lớp thượng lưu, chỉ là một vài cô hầu gái hoặc là con nhà bình dân thôi."

Cố Hề Hề liền nói: "Tình yêu và gia thế không thể đánh đồng được."

"Vì anh họ suốt ngày đi theo tổng giám đốc, nên các đối tượng anh ấy tiếp xúc toàn là thiên kim tiểu thư của tầng lớp thượng lưu!" Tiểu Vương tủm tỉm trả lời.

Cố Hề Hề gật gật đầu, đúng là vậy thật!

"Nhưng anh họ của em cũng chẳng coi các thiên kim tiểu thư đó ra gì cả. Anh họ nói những cô gái đó chỉ quan tâm đến tiền tài quyền thế của Doãn gia và dung mạo của tổng giám đốc, chứ không phải thật lòng yêu tổng giám đốc." Tiểu Vương tiếp tục nói: "Tổng giám đốc không thích họ, nên anh ấy không thích luôn."

Cố Hề Hề hơi khịt khịt mũi, cong khoé môi một chút, thật ra thì cô cũng chưa từng thấy Tiêu Hằng thích cô gái nào! Chính cô là Doãn đại thiếu phu nhân mà anh còn bày ra vẻ mặt bất mãn, đến mức cô phải lo lựa lời để nói chuyện với vị đại thủ tịch trợ lý này nữa!

"Mà thiếu phu nhân là trường hợp đặc biệt, chị là mức độ chấp nhận cao nhất của anh ấy đó." Tiểu Vương nói thêm một câu.

Cố Hề Hề nhíu mày nhìn Tiểu Vương: "Em chắc là anh họ của em chấp nhận chị?"

Ngày nào cũng cau có mặt mày với cô, còn bảo là chấp nhận?

Tiểu Vương trả lời với vẻ mặt đương nhiên: "Đúng vậy, mỗi lần chị gặp nguy hiểm là anh ấy rất hoảng hốt. Tuy anh ấy hơi xấu miệng một tí, nhưng tâm địa không xấu chút nào. Lần nào chị ra khỏi nhà là anh ấy đều giống như chuẩn bị đi đối phó với đại địch vậy, cảnh giác cực kỳ cao độ, sợ có bất kỳ điều gì ảnh hưởng đến thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia."

Cố Hề Hề cười cười, không nói gì nữa. Ở phương diện tận tâm với chức trách công việc thì quả nhiên không ai có thể bắt bẻ Tiêu Hằng.

Lúc này Tiêu Hằng khoanh tay thủ thế, giữ khoảng cách nhất định với Doãn Tuyết Mạt. Còn Doãn Tuyết Mạt vẫn một vẻ mặt hàm chứa ý xuân, sóng mắt lưu chuyển liếc mắt đưa tình với Tiêu Hằng!

Trong đời cô ta chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp như vậy, một thân lãnh ngạnh kiên cường! Quả thật quá mê người!

"Rốt cuộc cô có chuyện gì?" Đáy mắt Tiêu Hằng hiện lên sự thiếu kiên nhẫn, cảm thấy người phụ nữ này thật chướng mắt!

"Em.. em muốn hỏi anh một chút, anh có bạn gái hay chưa?" Doãn Tuyết Mạt ấp úng đỏ mặt hỏi.

Tiêu Hằng nhướng mày, ánh mắt nhanh chóng hướng về phía Cố Hề Hề, thì ra anh đã biết cô đang nhìn.

Cố Hề Hề phát hiện mình bị nhìn, chẳng biết vì sao lại thấy trong lòng nao nao, tựa như Tiêu Hằng đang cố ý để cô chứng kiến một màn này vậy? Anh ta đây là có ý tứ gì?

"Không có." Tiêu Hằng đáp lạnh băng.

Đáy lòng Doãn Tuyết Mạt lập tức vui tươi như hoa nở mùa xuân, cô ta vừa định mở miệng nói tiếp thì ngón tay của Tiêu Hằng đã chỉ về hướng Cố Hề Hề: "Cô năm lần bảy lượt muốn hãm hại cô ấy, là vì cái gì?"

Doãn Tuyết Mạt ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay của Tiêu Hằng thì thấy được Cố Hề Hề. Cô ta không nghĩ Cố Hề Hề sẽ nhìn trộm mình và Tiêu Hằng, trong lòng càng thêm tức giận.

Bất quá thì Doãn Tuyết Mạt không dám thể hiện thái độ gì, vội vàng đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Tưởng Huy Âm: "Đều là do Tưởng gia đại tiểu thư làm, em chỉ bị cô ta kéo theo thôi!"

Tiêu Hằng hiển nhiên không tin lý do này, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua Doãn Tuyết Mạt, sau đó xoay người muốn bỏ đi.

Doãn Tuyết Mạt thấy vậy, liền bất chấp tất cả mà chạy vọt đến ngăn cản: "Anh đừng đi!"

Đôi mắt Tiêu Hằng càng thêm lãnh đạm, anh đang suy xét có nên bưng cô ta lên và ném sang một góc khác, như vậy không phải sẽ cực kỳ tiết kiệm thời gian?

Doãn Tuyết Mạt một bộ dạng không sợ chết, kêu lớn: "Tiêu Hằng, nếu anh không có bạn gái, thì em đây sẽ làm bạn gái của anh!"

Vẻ mặt Tiêu Hằng biến đổi, giống như là gặp quỷ! Người phụ nữ này lấy đâu ra sự tự tin đến nhường này?

"Tuy anh chỉ là một trợ lý, nhưng em không chê anh đâu! Em cảm thấy anh không tệ, rất xứng đôi với thân phận của em!" Doãn Tuyết Mạt làm vẻ cao cao tại thượng nhìn Tiêu Hằng: "Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, thì anh không cần phải tiếp tục làm trợ lý nữa, ba của em sẽ an bài cho anh một chức vị tốt. Ba mẹ chỉ có mình em là con gái, tương lai thì chi nhánh Đằng Hạo sẽ là của chúng ta! Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, chi nhánh Đằng Hạo sẽ là của anh!"

Rốt cuộc thì Tiêu Hằng đã chịu liếc mắt nghiêm túc mà nhìn Doãn Tuyết Mạt, anh xác định trăm phần trăm là người phụ nữ này đầu óc bị nhũng nước!

Tiêu Hằng thân là thủ tịch trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, còn thèm đến một chi nhánh cỏn con sao? Phải biết rằng chi nhánh dưới trướng tập đoàn Doãn thị là không dưới trăm cái, đó là chưa tính đến những sản nghiệp khác của Doãn gia!

Nếu đem toàn bộ sản nghiệp của Doãn gia để ước tính.. ha hả.. phỏng chừng cả đời này Doãn Tuyết Mạt cũng chưa từng biết đến số tiền khổng lồ như vậy?

Tuy Tiêu Hằng hiện tại chỉ là một thủ tịch trợ lý, nhưng trong tay anh đã nắm đại đa số cổ phần của các chi nhánh thuộc tập đoàn Doãn thị! Số lợi tức hằng năm thu được đã lên tới vài trăm triệu!

Còn chi nhánh Đằng Hạo chỉ là một trong những chi nhánh bình thường, lợi nhuận của toàn bộ chi nhánh vẫn còn kém xa so với mức trăm triệu! Lý do đơn giản, chính là bởi vì chi nhánh này do chú hai của Doãn gia nắm quyền, nên làm ăn rất kém!

Năm xưa, chi nhánh Đằng Hạo tốt xấu gì cũng là một trong những chi nhánh sinh ra lợi nhuận nhiều nhất của tập đoàn Doãn thị, nhưng chỉ vài năm trôi qua thì bị trôi dạt không biết đến nơi nào! Doãn Tuyết Mạt ngu xuẩn này còn ảo tưởng, cho rằng chi nhánh Đằng Hạo còn đáng giá như trước kia?

Doãn Tư Thần dụng tâm muốn để Doãn Tư Dược vào làm việc tại chi nhánh Đằng Hạo, không phải về vấn đề tiền, mà là để.. thu hồi quyền lực!

Phản ứng của Tiêu Hằng khiến Doãn Tuyết Mạt sững sờ, mọi thứ đều nằm ngoài dự kiến của cô ta. Vốn dĩ cô ta tin rằng sau khi nói xong, thì Tiêu Hằng nhất định sẽ cảm động rơi nước mắt mà ôm cô ta hạnh phúc.

Nào ngờ Tiêu Hằng chỉ liếc mắt một cái, lạnh băng nói một chữ: "Cút!"

Doãn Tuyết Mạt tức khắc ngây dại!

Nhất định là nghe lầm rồi! Tiêu Hằng không thể nói vậy với cô ta!

Nam thần của cô ta sao có thể nói ra lời tổn thương cô ta đến vậy?

Tiêu Hằng không muốn lãng phí thời gian, liền xoay người bỏ đi.

Vẻ mặt Doãn Tuyết Mạt trong phút chốc trở nên bi thương, nhìn theo bóng lưng Tiêu Hằng mà hét lên: "Em sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu! Tiêu Hằng, anh chỉ có thể là của em!"

Tiêu Hằng bước đi một lúc, lập tức ngẩng đầu liếc mắt về hướng Cố Hề Hề, ý tứ là: Xem đủ chưa?

Cố Hề Hề cười khúc khích, một tiết mục thú vị như vậy dĩ nhiên là xem chưa đã rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi