CÔ VỢ KHẾ ƯỚC CỦA TỔNG TÀI

Tuy ngoài mặt Tưởng Dật Hải bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đã như lửa đốt. Hôm nay Tưởng Huy Âm liên tiếp gây ra chuyện khó xử, khiến bất kỳ ai cũng đều nghi ngờ, buông lời dị nghị.

Cố Hề Hề thấy Tưởng Dật Hải hướng về phía cô với ánh mắt cầu giúp đỡ, đáy lòng cô thầm than một tiếng rồi mở lời: "Vừa rồi thấy sắc mặt Huy Âm không được tốt, không biết có phải do cơ thể không khoẻ?"

Có câu hỏi của Cố Hề Hề, Tưởng Dật Hải lập tức phối hợp: "Đúng vậy, thật xin lỗi, Huy Âm thân là nữ chủ nhân của hôm nay, không ngờ lại gặp chút vấn đề về sức khoẻ nên đang nằm nghỉ, một lát nữa sẽ đến sau. Thật phải cáo lỗi với mọi người!"

Cố Hề Hề là người đã kết hôn, lại đang có thai mà có thể xuất hiện ở chỗ, dĩ nhiên mang theo rất nhiều ý tứ khác của gia chủ. Chính là nói rõ cho mọi người biết, nếu muốn gả vào Tưởng gia, hoặc muốn rước Tưởng gia đại tiểu thư về dinh thì phải vượt qua ải của Cố Hề Hề!

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Cho nên khi Cố Hề Hề chủ động mở miệng giúp Tưởng Huy Âm giải vây, những người khác liền sôi nổi góp lời phụ họa: "Tưởng đại thiếu gia không cần khách khí, sức khoẻ của Tưởng đại tiểu thư là quan trọng nhất, chúng ta chờ một chút vẫn không sao."

Tưởng Dật Hải một thân tuấn dật phong lãng đã làm không ít thiên kim tiểu thư ở đây động tâm. Khi anh vừa mở lời, thì các cô gái bắt đầu lên tiếng hùa theo, ý bảo mọi chuyện không ảnh hưởng.

Tầm mười phút sau, rốt cuộc Tưởng Huy Âm khoan thai bước vào sảnh phòng. Không biết vì lý do gì mà sắc mặt cô ta đúng thật là khó coi, vô tình lại khớp với lý do thoái thác của Tưởng Dật Hải.

"Thật xin lỗi, do cơ thể tôi không khoẻ nên phải nghỉ ngơi một chút." Tưởng Huy Âm cũng lợi dụng gương mặt nhợt nhạt của mình để nương theo lời nói dối hợp tình hợp lý.

Ánh mắt Cố Hề Hề tức khắc dừng trên bàn tay của Tưởng Huy Âm, ánh mắt cô hơi hơi loé lên, đáy lòng cảm thấy nghi hoặc: Tưởng Huy Âm gắt gao nắm chặt bàn tay là có ý tứ gì?

Những người khác đều không phát hiện ra việc bất thường này, tất cả đều nhiệt liệt nở nụ cười ấm áp: "Tưởng đại tiểu thư vất vả rồi!"

Chủ nhân đều đã tới đủ, mọi người vui vẻ ngồi xuống. Ở nơi này thì thân phận và địa vị của Cố Hề Hề gần như là tối cao, tự nhiên chỗ của cô chính là vị trí cao quý nhất cho khách, ngồi một bên của Tưởng Dật Hải. Những người còn lại dựa theo thân phận và địa vị mà ngồi ở chỗ phù hợp.

Nhóm đầu bếp và phục vụ mau chóng bưng các món ăn trưa lên bàn.

Cố Hề Hề đã thấy đói bụng, cô chọn nếm thử món mì xào trước. Tất cả khách đến đây đều là gia đình trí thức hoặc tầng lớp thượng lưu, nên lễ nghi của mọi người rất chuẩn mực từ tốn.

Trong lúc đang ăn, Cố Hề Hề vô tình ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Huy Âm căn bản không đụng đến đồ ăn trước mặt, mà chỉ dùng dao nĩa cắt miếng bò bít tết một cách vô thức. Cố Hề Hề theo bản năng quay đầu nhìn Doãn Tuyết Mạt, không ngờ Doãn Tuyết Mạt cũng một bộ dạng thất thần, động tác lóng ngóng. So với sự vô thức của Tưởng Huy Âm thì Doãn Tuyết Mạt trông như đang tìm người.

Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, cô cũng không muốn dính dáng đến hai con người rắc rối này, nên cúi đầu tiếp tục ăn. Bất quá, cô không muốn xen vào việc của người khác, nhưng đối phương chưa chắc đã buông tha cô!

Tưởng Huy Âm rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, lập tức nhìn Cố Hề Hề, mở miệng nói: "Chị dâu, nghe nói chị lần này đến đây có mang theo bác sĩ riêng của Doãn gia. Hôm nay em cảm thấy cơ thể mình rất mệt, có thể nhờ bác sĩ của chị chẩn trị một chút không?"

Cố Hề Hề buông dao nĩa trong tay xuống, ưu nhã trả lời: "Đương nhiên có thể. Chỉ là bác sĩ phải quá trưa mới đến đây, nên vậy đi, khoảng tầm ba giờ chiều thì em hãy đến phòng chị."

Ánh mắt Tưởng Huy Âm loé lên, ngoan ngoãn gật gật đầu đáp: "Vậy làm phiền chị dâu."

Tưởng Dật Hải quay đầu nhìn Tưởng Huy Âm, tuy tình cảm anh trai em gái mà anh dành cho Tưởng Huy Âm không phải quá mức tình thâm nghĩa trọng, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tưởng Huy Âm kém cỏi như vậy, nếu nói không quan tâm thì là nói dối. Bất quá thì anh chỉ liếc mắt nhìn Tưởng Huy Âm một cái, không nói gì khác.

Cố Hề Hề cảm thấy Tưởng Huy Âm hôm nay rất kỳ quái, nhưng cô lại không biết diễn tả như thế nào.

Bữa cơm này trôi qua trong sự thất thần của mọi người, những người có ý đồ tiếp cận Tưởng gia đều mang vẻ mặt không cam lòng, bởi bàn ăn được bày biện theo một bàn dài tiếp nối như vậy thì trò chuyện với nhau cũng khó.

Tuy nhiên bữa cơm trưa nay chỉ là tiệc mở màn, buổi tối sẽ còn một buổi tiệc long trọng khác, cho nên nhóm người này còn chịu nhẫn nại chờ thời. Có lẽ Cố Hề Hề là người duy nhất vô tư ở đây, còn những người khác đều mang tâm sự nặng nề.

Sau bữa cơm, Tiểu Vương đưa Cố Hề Hề về phòng nghỉ. Cô vừa đến cửa phòng, Tưởng Huy Âm đột nhiên chạy tới, gọi một tiếng: "Chị dâu!"

Cố Hề Hề chậm rãi xoay người, cười cười: "Có chuyện gì?"

Ánh mắt Tưởng Huy Âm tựa hồ mang theo sự u ám, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, một chút nữa em sẽ đến."

Cố Hề Hề gật gật đầu, còn Tưởng Huy Âm nói xong liền xoay người đi mất.

Cố Hề Hề càng cảm thấy kỳ quái, quay sang nói với Tiểu Vương: "Em có thấy Tưởng Huy Âm hôm nay rất quái lạ không?"

"Đâu chỉ quái lạ?" Vẻ mặt của Tiểu Vương tựa như gặp quỷ, nói: "Cảm giác cứ như thay đổi thành một người khác vậy."

Cố Hề Hề gật gật đầu, đúng vậy, cứ như đã trở thành một người khác..

Sau khi vào phòng, Cố Hề Hề đến giường nằm nghỉ một chút đã thiếp ngủ đi. Càng gần đến ngày sinh thì cô càng hay buồn ngủ, thật không biết hiện tượng này là tốt hay xấu, cũng may mỗi ngày luôn làm kiểm tra sức khoẻ đều đặn, con trai của cô rất khoẻ mạnh nên cô không để ý chuyện gì khác nữa.

Đánh một giấc khi tỉnh dậy thì thấy kim đồng hồ treo tường đã chỉ ba giờ rưỡi chiều.

A, cô vậy mà ngủ lâu như vậy..

Cố Hề Hề xoa xoa đầu ngồi dậy, bước ra thì không thấy ai ở trong phòng, hình như mọi người đều đi ra ngoài. Không có việc gì làm, nên cô ngồi xuống mở tivi xem để giết thời gian một chút.

Ngay lúc này, cửa phòng bị đập mạnh bật tung ra, một bóng dáng cao lớn nghiêng ngả lảo đảo chạy vào!

Cố Hề Hề hoảng sợ đứng dậy, tập trung nhìn lại đối phương, chính là Tưởng Dật Hải?

Tưởng Dật Hải đột nhiên vọt tới, ôm chầm lấy Cố Hề Hề vào lồng ngực của anh!

Cố Hề Hề ngây ngẩn cả người!

"Hề Hề, cứu tôi!" Tưởng Dật Hải thốt ra lời nỉ non nhẹ nhàng ở bên tai Cố Hề Hề. Giây tiếp theo, anh đã không kiềm chế được mà hôn lên vành tai của cô.

Sự đụng chạm khác thường này khiến Cố Hề Hề cực kỳ phản cảm, cô từ sợ hãi đã dần phục hồi tinh thần, liền duỗi tay muốn đẩy Tưởng Dật Hải ra, nhưng phát hiện sức lực đối phương quá cường hãn!

Cố Hề Hề tức thì luống cuống! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

"Hề Hề, mau, mau đánh tôi ngất đi!" Ánh mắt Tưởng Dật Hải cố gắng thanh tỉnh trong khoảnh khắc, hiển nhiên là lý trí của anh sắp bị dục vọng nuốt sống!

Cố Hề Hề không do dự gì nữa, cô quơ tay lấy bình hoa cạnh bàn định đập vào đầu anh!

Giây tiếp theo, một bóng người vọt vào, tức khắc đẩy Tưởng Dật Hải ra khỏi người Cố Hề Hề.

"Cô không sao chứ?" Thanh âm Tiêu Hằng vang lên: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đi ra ngoài một chút! Anh ta đã bị hạ dược! Để tôi xử lý!"

Cố Hề Hề kinh hãi đứng chôn chân tại chỗ, trong tay cô vẫn còn cầm bình hoa.

Tưởng Dật Hải đây là.. làm sao vậy? Tại sao lại bị hạ dược?

Tiêu Hằng tóm lấy Tưởng Dật Hải vào phòng tắm, dùng nước lạnh xối không ngừng. Tưởng Dật Hải nằm bất động trên sàn hứng chịu những đợt nước lạnh băng làm co quắp cả thân thể.

Cố Hề Hề rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, liền chạy vào xem.

Sắc mặt Tiêu Hằng lạnh lùng, nói với Cố Hề Hề: "Chỉ nước lạnh không đủ, mau đi gọi bác sĩ đến!"

Cố Hề Hề đáp một tiếng rồi xoay người định rời đi.

"Đừng để người khác biết." Tưởng Dật Hải đột nhiên mở mắt, chật vật nhìn Cố Hề Hề: "Nếu không thể khống chế tôi được thì cứ đánh tôi bất tỉnh!"

Cố Hề Hề cắn chặt răng nói: "Em sẽ gọi bác sĩ riêng đến khám cho anh!" Cô lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của Doãn gia, không lâu sau thì bác sĩ và Tiểu Vương đã vội vã bước vào phòng.

Cố Hề Hề không kịp để ý dò hỏi vừa rồi Tiểu Vương đi đâu, cô liền kéo bác sĩ đến xem tình hình của Tưởng Dật Hải!

Thời điểm bác sĩ bước vào toilet, nhìn thấy Tưởng Dật Hải nằm xụi lơ trên nền đất, nhanh tay lấy ra một ống tiêm chích một mũi vào cơ thể anh. Quả nhiên sau khi tiêm thì thân thể anh rốt cuộc đã an tĩnh, vẫn nằm chật vật.

Cố Hề Hề đứng cạnh đó vẫn chưa kịp hoàn hồn.

"Chuyện này.. là như thế nào?" Cố Hề Hề cuối cùng mới thốt nên lời.

"Anh ta bị hạ mị dược." Tiêu Hằng thấp giọng giải thích: "Hơn nữa còn là liều lượng gấp ba lần bình thường!"

Vẻ mặt bác sĩ cực kỳ khó coi: "Dược vật này rất mạnh, tôi chỉ tạm thời ngăn chặn, biện pháp tốt nhất là nên để anh ta phát tiết ra."

"Không.. không được!" Thanh âm suy yếu của Tưởng Dật Hải khẽ vang lên: "Bác sĩ, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không được truyền ra ngoài! Hơn nữa, tôi cũng không thể dùng phụ nữ để phát tiết. Làm ơn nghĩ cách, dùng cách khác.."

Cố Hề Hề còn đỡ, Tiểu Vương chưa kết hôn nên nghe đến chủ đề này thì tức khắc mất tự nhiên, hơi đỏ mặt ngại ngùng.

"Đây là bác sĩ riêng của em, việc này anh có thể yên tâm." Cố Hề Hề tiếp tục nói: "Tiêu Hằng, sàn nhà rất lạnh, anh mau dìu anh ấy vào phòng nghỉ ngơi một chút đi."

Tiêu Hằng gật gật đầu, không chút khách khí đem Tưởng Dật Hải vác lên người, đưa vào phòng của mình. Sau khi Tiêu Hằng giúp Tưởng Dật Hải thay đổi quần áo thì Cố Hề Hề mới bước vào.

Bác sĩ đang giúp Tưởng Dật Hải châm cứu, anh chỉ bận một cái quần ngủ, an tĩnh nằm trên giường.

Tiêu Hằng đứng cạnh khoanh tay lại.

Chờ bác sĩ châm cứu xong, Cố Hề Hề mới mở miệng hỏi: "Anh ấy có sao không?"

Bác sĩ xoa xoa mồ hôi trên trán, trả lời: "Thiếu phu nhân, thiếu chút nữa thì anh ta đã bị tổn thương nguyên khí. Thật may là châm cứu kịp thời, bằng không hậu quả thật khó tưởng tượng."

Đôi mắt Cố Hề Hề hung hăng trầm xuống! Rốt cuộc là ai làm?

Các cô gái có mặt ở đây hôm nay có không ít người mê đắm Tưởng Dật Hải! Nhưng nếu dám làm ra chuyện như vậy, quả thật không thể tha thứ!

Ngay lúc này, Tiêu Hằng đột nhiên mở miệng: "Ra tay hạ dược Tưởng đại thiếu gia không phải là những người khác!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi