Hề Hề lịch sự bắt tay đối phương, nào ngờ lúc cô muốn rút tay ra thì lại phát hiện tay anh đang nắm chặt tay cô không buông.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh thì liền bị ánh mắt thâm thúy như ngàn ánh sao của đối phương hút hồn, điệu bộ quá nghiêm túc của anh khiến cô cảm thấy bối rối. Đôi mắt kia cất giấu quá nhiều điều, khiến cho cô không thể nhìn thấu tâm tư đối phương.
Vốn dĩ cô rất ghét kiểu đàn ông càn rỡ sỗ sàng với phụ nữ, nhưng hôm nay dường như cô đã vượt ra khỏi rất nhiều nguyên tắc từ trước đến giờ. Điển hình là trong khoảnh khắc này, cô cứ ngơ ngác không giãy giụa, để cho đối phương tùy ý nắm tay mình.
Đôi mắt Doãn Tư Thần vẫn mải nhìn bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay anh, những ngón tay quen thuộc đó khiến anh cảm thấy nhói lòng, chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô đã không còn nữa.. còn anh vẫn đeo chiếc nhẫn trên tay suốt ba năm qua.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Hề Hề hơi xấu hổ, gượng gạo không biết nói gì.
Đôi mắt liễm diễm nhu tình của Doãn Tư Thần thoáng buồn bã, anh hơi buông lỏng tay cô ra, lần nữa ngước mắt lên thầm khôi phục ý chí chiến đấu.
"Vậy thì chiều nay phải làm phiền em rồi." Doãn Tư Thần chậm rãi nở nụ cười, khi anh không cười thì đã là kẻ thù của ngàn vạn bông hoa rồi, thì giờ đây một cái nhếch miệng này là chiêu sát thủ chí mạng đối với mọi phụ nữ, những người ở đây giống như đã bị hồn xiêu phách tán.
Bản thân Hề Hề cũng không ngoại lệ, ánh mắt của cô dường như bị nụ cười của đối phương thôi miên, thậm chí còn trộm nghĩ tự hỏi, một người đàn ông tuyệt mỹ lại chung thủy như vậy, vợ trước của anh rốt cuộc là vì cái gì mà lại muốn ly hôn? Trời ơi, đây chính là ân điển của trời cao đó nha?
Nếu là cô thì.. khụ khụ, khụ khụ, cô hình như suy nghĩ quá nhiều rồi!
Người đàn ông hoàn hảo đến vậy thì chừng nào mới đến lượt cô chứ?
Hề Hề không dám nhìn vào nụ cười mê người kia nữa, liền đem hết mọi suy nghĩ vẩn cơ qua một bên mà tập trung vào công việc sắp tới.
Lúc Hề Hề vô tình lướt tầm mắt đi nơi khác, thì phát hiện những người trợ lý bên cạnh Doãn Tư Thần thế nhưng đều đang nhìn cô với ánh mắt tôn kính đầy kích động.
Hả.. bọn họ sao lại kích động vậy chứ?
Cô chỉ là một phiên dịch viên nhỏ nhoi, càng không phải quản lý cấp cao của công ty?
Hề Hề lễ phép hướng về phía đối phương cười cười, nào ngờ mấy người trợ lý đó lại càng xúc động, đôi mắt như lập loè? A.. cô có phải đã làm sai cái gì rồi không?
Lúc này nhóm quản lý cấp cao của công ty đều đã tới, mỗi người đều có thái độ vô cùng cung kính dù cho Doãn Tư Thần có khi chỉ bằng tuổi con cháu của họ, có thể đối mặt nói chuyện vài câu với chủ tịch tập đoàn Doãn thị, đây là công đức mấy đời tu được rồi!
Phải biết rằng Doãn Tư Thần có mối quan hệ rất mật thiết với nhiều gia đình hoàng thất tại Âu Châu, đây chính là đại quý tộc chân chính nha!
Hề Hề đi theo mọi người vào phòng họp, cô đã chuẩn bị hết tài liệu cần thiết, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến hành phiên dịch. Ban đầu cô đinh ninh rằng mình sẽ làm phiên dịch cho Doãn Tư Thần, nào ngờ đâu trong suốt cuộc hội nghị thì anh đều không nói một lời, toàn bộ đều là trợ lý bên cạnh cùng với nhóm quản lý cấp cao của công ty tiến hành bàn bạc.
Mặc dù là vậy, nhưng các thành viên của nhóm quản lý cấp cao vẫn nơm nớp lo sợ tựa như đi trên băng mỏng, hoàn toàn không để ý đến người đang đàm phán với họ chỉ là một nhóm trợ lý, mà không phải là đích thân Doãn Tư Thần!
Doãn Tư Thần cứ như vậy ngồi yên ở một chỗ, tầm mắt không rời khỏi người Hề Hề, thậm chí là không một giây nào rời mắt khỏi cô.
Anh hận không thể đem khoảng thời gian ba năm xa cách kia, toàn bộ đều tan biến!
Anh hận không thể lập tức mang cô trở về nước, trở về mái ấm của hai người!
Nhưng anh biết mình không thể!
Hề Hề của hiện tại đã trở thành một người hoàn toàn mới, anh không thể nóng vội.
Anh phải từ từ mưu tính, phải kiên nhẫn!
Con trai của anh và cô đã được ba tuổi, anh đã nhẫn nại ba năm qua, thì giờ thêm một chút nữa vẫn không đáng là gì!
Anh và hai cậu con trai cùng nhau hợp tác, anh không tin mình không chiếm được trái tim của cô!
Mất trí nhớ thì sao? Chỉ cần làm cho em yêu tôi một lần nữa là được!
Hề Hề rất tập trung cho nhiệm vụ phiên dịch, Tiểu A nói một câu xong sẽ lễ phép chờ Hề Hề chờ phiên dịch, sau đó mới nói tiếp, cứ tuần tự như vậy tiếp diễn xuyên suốt buổi hội nghị.
Nhóm quản lý cấp cao của công ty thấy trợ lý thân tín bên cạnh Doãn Tư Thần lại tôn trọng phiên dịch viên của họ đến vậy thì trong lòng hơi khó hiểu, nhưng đã nhanh chóng quyết định: Xong việc này nhất định phải phê duyệt tăng lương cho phiên dịch viên!
Hàm ý đã quá rõ ràng, chính là Doãn chủ tịch của tập đoàn Doãn thị đang để mắt đến cô phiên dịch viên này! Có cô gái phiên dịch viên này tham gia vào hội nghị, thì sao còn lo hợp tác không thành?
Trời ạ, miếng bánh lớn có nhân từ trên trời rơi xuống như thế này thì họ còn ngần ngại sao!
Phải nói rõ một điều, đây là lần đầu tiên từ sau khi ly hôn ba năm trước đến nay, Doãn chủ tịch tỏ ra hứng thú với một người phụ nữ!
Tuy rằng có vài người ở trong nhóm quản lý cấp cao của công ty cũng đang thầm tơ tưởng đến cô nàng phiên dịch viên Vân Hề này, nhưng cái mạng nhỏ của họ và lợi ích của công ty dĩ nhiên là đáng giá hơn! Thậm chí nếu phải dâng vợ của họ lên cho Doãn chủ tịch, cũng đều là đáng giá!
À không, nếu vợ của bọn họ biết sắp được hiến thân cho Doãn Tư Thần, chắc sẽ hưng phấn thét lên chói tai mà bỏ họ đi ngay và luôn!
Nhóm quản lý cấp cao nghe lời phiên dịch của Hề Hề, sau đó đã đưa ra đánh giá cùng kết luận về việc hợp tác. Hề Hề liền đem ý tứ này phiên dịch lại đầy đủ cho Tiểu A.
Tiểu A tươi cười thân thiết, nói: "Hề Hề tiểu thư, vấn đề này chúng tôi cần xem xét lại một chút. Hay là vậy đi, giờ đã xế chiều, nghe nói người Pháp rất chuộng trà chiều, chi bằng mọi người hãy nghỉ ngơi chút rồi tiếp tục bàn thì thế nào? Chủ tịch của chúng tôi vừa đáp máy bay đã đến đây ngay nên hơi mệt mỏi, cô cũng biết là múi giờ khác nhau ảnh hưởng ra sao mà."
Vẻ mặt Hề Hề bừng tỉnh, sau đó phiên dịch lại lời của Tiểu A cho nhóm quản lý cấp cao. Tức thì cả nhóm quản lý đều gật gù, nói chuyện bàn bạc có thể dời lại sau.
Người nãy giờ vẫn đóng vai trầm lặng không nói một lời trong suốt buổi hội nghị, Doãn Tư Thần, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hề Hề, nhẹ nhàng nói: "Hề Hề tiểu thư, tôi có thể mời em uống cà phê không?"
Hề Hề lập tức ngây ngẩn cả người.
Hả? Anh muốn mời cô uống cà phê..
Trong nhóm quản lý cấp cao có người hiểu được chút ít tiếng Trung, nghe được câu này thì vội nói: "Cô Vân Hề, công việc của cô hôm nay kết thúc rồi, cô hiện tại có thể nghỉ ngơi và tùy ý sắp xếp thời gian của mình."
Hề Hề há hốc miệng kinh ngạc.
Một người trong nhóm quản lý tức khắc nhỏ giọng nói với cô: "Hề Hề, việc hợp tác lần này có thành hay không đều phụ thuộc vào cô! Chỉ cần cô thuyết phục được đối phương chịu đầu tư cho chúng ta, thì tiền lương tháng này chúng tôi sẽ tăng gấp bội cho cô, tiền thưởng cũng tăng luôn!"
Đôi mắt Hề Hề sáng lên, quay sang trả lời Doãn Tư Thần: "Được, cung kính không bằng tuân mệnh, tôi rất vinh hạnh."
Doãn Tư Thần nghe thấy Hề Hề nhận lời, liền đứng lên bước tới bên cạnh và tự nhiên nắm tay cô ra ngoài.
Hề Hề đột nhiên hoảng hốt!
Mới ngày đầu tiên gặp nhau mà đã dám nắm tay lôi kéo cô đi?
Hề Hề ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, quỷ dị chính là bọn họ giống như bị mù tập thể vậy, ai cũng cúi đầu lo việc của mình, chẳng ai thèm nhìn lên cả!
Hôm nay là ngày gì mà sao cô gặp đủ chuyện kỳ dị trên đời?
Cô vốn dĩ không quen bị người đàn ông xa lạ nắm tay thân mật như thế này, theo bản năng vội vàng rụt rụt ngón tay lại, nhưng đối phương nắm tay cô rất chặt, hoàn toàn không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Khoé mắt hẹp dài hơi nheo lại, ánh mắt tựa hồ mang theo một tia ủy khuất khó hiểu, nhẹ giọng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi đến đây nên không quen đường."
Hả.. lấy lý do này thì có chút..
Hề Hề nhớ đến tiền lương cùng tiền thưởng của mình, cuối cùng quyết định.. nhịn! Dù sao đối phương cũng rất đẹp trai nha, lại có tiền, hơn nữa không làm hại gì đến cô cả, chỉ nắm tay thôi mà!
Hề Hề bất đắc dĩ gật gật đầu: "Vậy.. để tôi tìm quán cà phê cho."
Doãn Tư Thần thấy Hề Hề không kháng cự anh nữa, tức khắc nở nụ cười hài lòng. Hai người cứ như vậy không coi ai ra gì mà đi ra ngoài, à không, chỉ có mình Doãn Tư Thần không coi ai ra gì thôi, còn Hề Hề thì lưng cứ như bị kim chích, người như ngồi trên đống than, thấp thỏm không yên.
Bị một đại quý tộc nắm tay lôi lôi kéo kéo ra đường thì quả thật là.. À, không sai, cả thế giới giống như đều quay đầu nhìn cô!
Tiểu A và nhóm trợ lý thì cố gắng nhịn cười làm mặt tỉnh.
Doãn chủ tịch của họ đúng là nói xạo không chớp mắt mà!
Còn dám nói mình không quen thuộc nước Pháp?
Làm ơn đi! Ở Âu Châu này thì có đất nước nào mà Doãn chủ tịch lại xa lạ?
Thiếu phu nhân vẫn như trước đây, không thay đổi chút nào!
Đối với người ngoài dù cô mạnh mẽ đến đâu, thì trước mặt Doãn chủ tịch đều trở nên ngây ngốc đáng yêu!
Vừa đến dưới lầu của công ty, một chiếc siêu xe thể thao màu xám bạc đã chạy đến, sau đó an tĩnh dừng lại trước cửa.
"Nhìn quen không?" Doãn Tư Thần nhận chìa khóa từ tài xế và đưa cho Hề Hề: "Chiếc xe này tôi giữ gìn suốt ba năm qua, hôm nay cuối cùng đã có thể đưa cho em."
Hề Hề trố mắt nhìn Doãn Tư Thần: "Doãn chủ tịch thật biết đùa! Chiếc Aston Martin One-77 này cả thế giới có được bao nhiêu chiếc chứ, ba năm trước trị giá đã là 47 triệu nhân dân tệ, hiện tại giá nhất định vượt hơn 60 triệu nhân dân tệ, ngài thật sự muốn tặng tôi?"
"Ừ." Doãn Tư Thần gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Không thích xe này sao? Cũng đúng, ba năm rồi, vẫn nên đổi xe mới hơn. Vậy em thích hiệu xe nào? Maybach? Pagani? Koenigsegg? Bugatti? À phải, tôi mới mua được một chiếc Bugatti, nếu em thích thì sẽ để cho em."
Hề Hề cảm thấy cuộc đời này thật là huyền diệu mà!
Anh đang nói gì vậy nhỉ! Tùy tiện vung tay là tặng ngay cho cô một chiếc siêu xe trị giá chục triệu nhân dân tệ?
Được rồi, cô không phải đến mức quá túng thiếu, cô đi làm là bởi vì cô thích cảm giác tự mình dựa vào sức mình. Nhưng kiểu sở thích xa hoa động tay là mua siêu xe để chạy thì quả thật nằm ngoài khả năng của cô!
"Đi thôi, hôm nay trước tiên cứ đi xe này đã." Doãn Tư Thần dúi chìa khóa xe vào tay Hề Hề, nói tiếp: "Đường xá nơi này tôi không quen, em lái xe đi. Em có bằng lái không?"
"Có." Hề Hề lúc này mới hồi phục lại tinh thần, từ hai năm trước thì cô đã thi lấy bằng lái khi tới Pháp rồi.
"Vậy thì tốt, em rốt cuộc đã có bằng lái." Doãn Tư Thần vô cùng vừa lòng.
Hề Hề ngơ ngác, cô cảm thấy những lời này rất kỳ quái, tựa như anh biết rất rõ trước kia cô không có bằng lái. Cô lắc lắc đầu, cũng không muốn suy nghĩ truy cứu quá nhiều, cầm chìa khóa ngồi vào khởi động xe.
Siêu xe quả nhiên là siêu xe nha!
Không phải là cảm nhận hưởng thụ bình thường nữa! Aston Martin One-77 không hổ danh là món đồ đáng 'thèm khát' của những đại gia trên toàn thế giới, trang hoàng bên trong xe rất tinh tế với nhiều chi tiết sử dụng chất liệu sợi carbon và da thật.
Đây là lần đầu tiên Hề Hề được lái một siêu xe sang trọng như vậy!
Không thể phủ nhận cảm giác khi ngồi lên chiếc siêu xe sang trọng bậc nhất thế giới, cùng với xe ô tô bình thường là cách nhau một trời một vực!
Mặc Tử Hân cũng sở hữu không ít siêu xe, nhưng rất ít khi dùng, mà đa phần đều dùng xe công vụ để tiện lợi, và dĩ nhiên Hề Hề cũng không lái xe của Mặc Tử Hân.
Nhưng thật là kỳ lạ, cô lại không hề bài xích người đàn ông mới quen biết này, và thậm chí là cả xe của anh.. Chẳng lẽ tận trong xương cốt thì cô có sở thích ham mê siêu xe sao?
Hề Hề vừa lái xe vừa mông lung suy nghĩ, một ngày hôm nay quả thật có quá nhiều sự kiện ly kỳ mà!