CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



“Nếu bà cụ Đường đi cùng Vũ Kỳ, chuyện đó sợ là không dễ giải thích, sợ sẽ có phiền phức.

” Vui vẻ vừa rồi của quản gia Trọng đã hoàn toàn biến mất, ông ta phát hiện vừa rồi mình vui vẻ thật sự hơi sớm.

“Ngày mai, cháu sẽ kêu anh trai đi cùng cháu, để anh đi với cháu, bà cố sẽ đồng ý.

” Lúc quản gia Trọng đang ảo não nôn nóng, tin nhắn của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại gửi tới.

“Anh trai? Anh trai của bé cưng Vũ Kỳ?” Con ngươi quản gia Trọng lập tức mở to: “Hai bé cưng là long phượng thai, cho nên anh trai cũng năm tuổi, hai đứa bé có thể cùng ra ngoài?”
Một đứa không thể một mình ra ngoài, hai đứa bé năm tuổi thì có thể sao?
Không phải đều là trẻ con năm tuổi sao?
Người nhà họ Đường có thể yên tâm?
“Thành chủ, bé cưng Vũ Kỳ nói thật sao?” Quản gia Trọng cứ cảm thấy chuyện này có chút không đúng lắm, ông ta cảm thấy nhà họ Đường không thể nào thả hai đứa bé ra ngoài, ít nhất hẳn cũng có một người lớn đi cùng.

“Chú yên tâm, ngày mai cháu kêu tài xế Tiểu Lưu đưa cháu và anh trai đi, tài xế Tiểu Lưu sẽ không nói cho bà cố biết, vừa nãy cháu đã nói với anh trai rồi, anh trai đã đồng ý rồi.


” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ làm việc rất có kế hoạch, rõ ràng đều đã tính toán xong xuôi.

“Thì ra là vậy, bé cưng Vũ Kỳ thật quá lanh lợi.

” Quản gia Trọng xem như thở phào một hơi, ông ta nhìn thấy bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nói câu không nói cho bà cố biết thì không nhịn được cười.

Đứa bé này sao lại hiểu ý người khác như vậy chứ?
“Thành chủ, nếu như vậy thì không có vấn đề rồi, đợi ngày mai bé cưng Vũ Kỳ tới, tôi sẽ thương lượng chuyện làm giám định ADN với cô bé, bé cưng Vũ Kỳ hiểu ý người khác như vậy, nhất định sẽ đồng ý.

” Quản gia Trọng cảm thấy chuyện này nhất định sẽ không thành vấn đề.

Ông ta cảm thấy chỉ cần giải thích tình huống với bé cưng Vũ Kỳ, bé cưng Vũ Kỳ thích thành chủ nhà ông ta như vậy, nhất định sẽ đồng ý, nhất định không có chút vấn đề nào.

Nhưng quản gia Trọng rõ ràng phớt lờ anh trai mà bạn nhỏ Vũ Kỳ nói, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ hiểu ý người khác, nhưng bạn nhỏ Đường Minh Hạo không dễ nói chuyện như vậy.

Hơn nữa quản gia Trọng lúc này một lòng chỉ lo vui mừng, hoàn toàn không biết trong đại sảnh Viên phủ là tình huống gì, hoàn toàn không biết bạn nhỏ Đường Minh Hạo sau khi nghe thấy Đường Vũ Kỳ nói tới chuyện tối nay thì mặt mày lạnh lùng.

Quản gia Trọng càng không biết, bạn nhỏ Đường Minh Hạo còn khó đối phó hơn bà cụ Đường nhiều.

Đường Minh Hạo đồng ý với Đường Vũ Kỳ ngày mai cùng cô bé đi gặp người ta, nhưng cậu không chỉ đi cùng, cũng không chỉ là gặp người.

Đường Minh Hạo không làm việc theo tình cảm như Đường Vũ Kỳ, cậu bé làm việc bình tĩnh hơn nhiều.

Tối nay Viên phủ đãi tiệc, mấy nhà được mời quan hệ đều không tệ, trong tình huống này sao lại có người lạ.

Mà theo Đường Vũ Kỳ vừa nói, hai người đó là từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, người bình thường ai sẽ nhảy cửa sổ, cho nên hai người đó rất rõ ràng có vấn đề.

Nhưng hai người đó không làm tổn thương Đường Vũ Kỳ, hơn nữa nhìn dáng vẻ Đường Vũ Kỳ ở chung với họ cũng không tệ.


Cho nên Đường Minh Hạo không lên tiếng, cậu nghĩ ngày mai đi xem thử với Đường Vũ Kỳ trước, xem xem rốt cuộc là ai?
Xem xem họ rốt cuộc muốn làm gì?
“Anh ơi, chúng ta ngày mai mấy giờ đi tìm họ?” Đường Vũ Kỳ biết tính toán của anh trai nhà mình, cô bé chỉ muốn đi tìm chú xinh đẹp chơi.

Đường Minh Hạo nhìn Đường Vũ Kỳ mặt đầy mong đợi, đôi mắt cậu bé khẽ híp lại, đó rốt cuộc là ai, lại khiến Đường Vũ Kỳ mới gặp một lần đã nhớ mãi không quên như vậy?
Em gái cậu cậu hiểu rõ nhất, em gái nhà cậu mặc dù bình thường làm việc theo tình cảm, nhưng sẽ không dễ dàng thích một người như vậy.

Cho nên, cậu còn tò mò người đó đã làm gì với em gái nhà cậu, khiến cô bé thích như vậy?
Đường Minh Hạo càng muốn đi gặp người đó.

“Chiều mai đi, ba giờ chiều.

” Đường Minh Hạo hẹn thời gian.

“Được, vậy em bây giờ nói cho chú ấy biết, ba giờ ngày mai chúng ta đi tìm họ.

” Đường Vũ Kỳ hoàn toàn không chú ý tới cảm xúc của anh trai nhà mình, chỉ vui vẻ soạn tin nhắn.

“Địa điểm ở đâu? Ông ta kêu em đi đâu tìm?” Đường Minh Hạo thấy em gái mặt đầy vui vẻ, sắc mặt càng trầm đi, cậu bé cảm giác em gái nhà cậu đã bị người đó dụ đến không biết đông tây nam bắc rồi.

“A, em còn chưa hỏi đâu, vậy em hỏi thử chú ấy ở đâu.

” Đường Vũ Kỳ lúc này mới nhớ tới còn chưa hẹn địa điểm, cô bé luôn nói muốn đi tìm chú ấy, nhưng cô bé bây giờ mới phát hiện mình căn bản không biết chú ấy ở đâu.

Chuyện liên quan tới chú ấy cô bé thực ra không biết gì cả, cô bé thậm chí ngay cả tên của chú ấy cũng không hỏi, nhưng hình như cô bé cũng không nói tên mình cho chú biết.

Còn may để lại phương thức liên lạc, nếu không cô bé không gặp được chú ấy nữa rồi.

“Chú ơi, chú ở đâu? Ngày mai con đi đâu tìm chú?” Đường Vũ Kỳ vội soạn xong tin nhắn lại gửi đi.

Trương Minh Hoàng nhận được tin nhắn của Đường Vũ Kỳ thì khẽ sững sờ một chút, sau đó gửi địa chỉ hiện tại của mình cho cô bé.


Nhưng gửi tin nhắn đi rồi, ông ta lại cảm thấy không thỏa đáng lắm, lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Ngày mai con gọi điện thoại cho ta, ta đi đón con.


Bạn nhỏ Đường Minh Hạo lúc này nhìn thấy nhật ký nói chuyện của em gái nhà mình, sắc mặt càng trầm đi, cậu bé sao lại cảm thấy cuộc nói chuyện này quái quái chứ?
Cậu nhìn em gái chỉ mới năm tuổi nhà mình một cái, cau chặt mày lại: “Vũ Kỳ, người em vừa nói bao nhiêu tuổi?”
“Hử?” Đường Vũ Kỳ đang gửi tin nhắn, nghe thấy lời của anh trai thì sững sốt, thực ra bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không biết người đó rốt cuộc bao nhiêu tuổi.

“Em cũng không biết, em không hỏi, nhưng chú ấy rất đẹp trai! ” Ấn tượng khắc sâu nhất của Đường Vũ Kỳ chính là người đó đẹp trai.

“Anh hỏi em ông ta bao nhiêu tuổi.

” Sắc mặt Đường Minh Hạo càng lạnh lẽo, lời này của em gái nhà mình khiến cậu cảm thấy càng không ổn.

Cậu vừa nhìn thấy lịch sử nói chuyện của em gái nhà mình, em gái gọi người đó là chú, chứng minh tuổi người đó đã không nhỏ nữa đi?
“Hử, em thật sự không biết chú ấy rốt cuộc bao lớn, nhưng có vẻ hẳn hai ba mươi tuổi đi.

” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất nghiêm túc suy nghĩ, mặc dù lúc đó vị trí chú ấy đứng cũng gần, nhưng vẫn là nhìn không rõ lắm, nhìn dáng vẻ hẳn là hai mươi mấy tuổi, nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi đi.

“Ba mươi mấy tuổi?” Đường Minh Hạo càng cau chặt mày, người ba mươi mấy tuổi có ý đồ gì với em gái nhà cậu?
Đường Vũ Kỳ nghe thấy giọng nói bỗng nhiên trở nên có chút kỳ quái của anh trai nhà mình, cuối cùng ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, nhìn sang anh trai: “Anh ơi, sao vậy?”
Đường Minh Hạo đối diện với ánh mắt vô tội của em gái nhà mình, có chút bất lực thở dài, em gái nhà cậu bình thường rõ ràng rất cảnh giác, xưa nay cũng rất phòng bị.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi