CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1692

Đường Minh Hạo cân nhắc sự thật giả trong câu nói này. Cậu bé biết người trước mặt thâm sâu khó dò, mỗi một lời nói, cử chỉ của ông ta đều không đáng tin lắm. Nhưng nhìn vẻ mặt của ông ta, cậu bé lại không nhịn được mà cảm thấy tin tưởng, thậm chí sâu trong đáy lòng cũng vô thức nói với bản thân mình rằng, hãy tin tưởng người trước mắt đi. Đường Minh Hạo tự nhủ rằng, cứ từ từ, đừng vội, đừng dễ dàng tin tưởng người khác, cậu bé hỏi lại cẩn thận: “Ông gặp Vũ Kỳ ở nhà họ Viên à?”

“Đúng vậy.” Trương Minh Hoàng trả lời, ông ta kể sơ qua chuyện ở nhà họ Viên, mỗi lần nhớ lại, ông ta đều không kìm được bật cười. Vũ Kỳ giống như một cô yêu tinh nhỏ, chỉ nhờ vào trực giác mà có thể nhìn ngay ra được sự cô đơn của ông ta. Nếu như người khác nói như vậy, có thể ông ta sẽ không tin, nhưng Đường Vũ Kỳ nói như vậy, không hiểu sao ông ta lại tin. Từ trong tâm khảm, ông ta chưa bao giờ nghi ngờ đứa trẻ này!

“Vũ Kỳ chủ động tiếp cận ông sao!” Đường Minh Hạo nghe xong thì lấy làm kinh ngạc. Cậu bé hiểu rõ về Vũ Kỳ, trừ khi vô cùng thích ai đó thì cô bé mới chủ động tiếp cận. Vậy mà… cô bé lại chủ động tiếp cận người đàn ông trước mặt này. Nhìn ông ta cũng đẹp, trông cũng dịu dàng, nhưng còn có gì khác đáng để Vũ Kỳ chủ động tiếp cận ông ta như vậy?

Lẽ nào cậu còn chưa hiểu được em gái mình sao? Hay là người trước mặt che giấu điều gì đó? Đường Minh Hạo im lặng quan sát ông ta, rồi lại thở dài thành tiếng. Có vẻ người trước mặt này không hề che giấu điều gì cả. Ý tứ trong lời nói ban nãy cũng tỏ rõ rằng, việc Vũ Kỳ chủ động tiếp cận ông ta khiến ông ta rất kinh ngạc! Đường Minh Hạo thầm nghĩ, mình buộc phải tìm em gái để nói chuyện mới được!

Đường Minh Hạo cảm thấy mình buộc phải tìm em gái để nói chuyện mới được! Rốt cuộc con bé có còn nhớ lời mẹ dạy hay không! Dễ dàng thân thiết với một người như vậy, chưa kể còn tin tưởng người đó nữa! Giờ còn chủ động tới tìm ông ta! Nghe cái giọng điệu đó của em gái, là biết em ấy chẳng hiểu gì về người đàn ông này cả… Đường Minh Hạo có cảm giác hận một nỗi rèn sắt không thành thép.

“Đã tới đây rồi, cháu và Vũ Kỳ có thể ở thêm vài ngày. Nơi đây có rất nhiều điều thú vị đấy.” Trương Minh Hoàng cất tiếng đề nghị. Đường Minh Hạo chưa hoàn toàn yên tâm về ông ta, cậu bé vẫn còn rất cảnh giác. Trương Minh Hoàng biết điều đó, cũng không có ý định thẳng tay dập tan nỗi băn khoăn của cậu bé.

“Chú ơi! Vũ Kỳ xuống rồi nè!” Đường Vũ Kỳ ở trong phòng một lúc, cảm thấy họ cũng đã nói chuyện được kha khá rồi, bèn tự đi xuống, còn cố tình lên tiếng nhắc nhở họ.

Trương Minh Hoàng nghe thấy vậy hiểu ngay ra rằng, ban nãy, Đường Vũ Kỳ đã cố ý cho ông ta cơ hội, thế nên lại càng yêu thương Đường Vũ Kỳ hơn, bèn cười nói: “Anh cháu định ở lại đây thêm mấy ngày, cháu có thể yên tâm được rồi, ra ngoài sân đi dạo đi, vui lắm đấy!”

“Dạ.” Đường Vũ Kỳ ngọt ngào đáp lại. Xem ra anh trai và chú nói chuyện rất vui vẻ, chú rất thích anh trai, vẻ mặt của anh cũng rất bình tĩnh, chắc cũng rất thích chú. Thế thì tốt rồi, hai người đều có thiện cảm với nhau, anh trai sẽ không thúc giục cô bé rời đi nữa. Hơn nữa, chỉ cần anh trai chấp nhận chú, vậy sau này ba mẹ có hỏi thì cậu bé cũng sẽ nói đỡ cho Vũ Kỳ.

“Vũ Kỳ, em phải gọi ông ấy là ông chứ!” Đường Minh Hạo bất mãn lên tiếng. Chú và ông, tuy chỉ là một cách xưng hô, nhưng đem đến cảm giác hoàn toàn khác nhau, gọi ông nghe hiền từ hơn một chút!

“Dạ?” Đường Vũ Kỳ sửng sốt, ông á? Đây rõ ràng là một chú trẻ tuổi lại còn đẹp trai mà! Trông có đáng tuổi làm ông đâu chứ?

Chú đâu có già như vậy!

“Đúng vậy, hai cháu gọi ông thì sẽ phù hợp hơn một chút.” Nhân cơ hội này, Trương Minh Hoàng cười híp mắt, nói theo: “Con gái ông cũng trạc tuổi mẹ cháu!” Đây là con trai và con gái của Đường Thấm Nhi. Trước đó, ông ta vẫn tưởng Đường Thấm Nhi là con gái mình, ngay cả bây giờ, trong lòng cũng vẫn hy vọng điều này là thật. Cho nên, ông ta cũng yêu thương hai nhóc như cháu trai, cháu gái của mình.

Đường Vũ Kỳ ngây người kinh ngạc, điều này… rất khác so với tưởng tượng của cô bé. Nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của anh trai, còn cả vẻ mặt bình tĩnh của chú nữa, biết họ không nói dối, cô bé mới tiu nghỉu cất tiếng gọi: “Ông ạ.”

Trương Minh Hoàng nghe ra sự hụt hẫng trong giọng nói của Đường Vũ Kỳ, nhưng không biết tại sao lại như vậy, bèn an ủi rằng: “Cô bé ngốc này, chú với ông có gì nhau khác đâu nào? Ông vẫn sẽ yêu thương Vũ Kỳ như vậy mà!”

“Dạ dạ!” Đường Vũ Kỳ ngay lập tức được thỏa lòng, cho dù là chú hay là ông, chỉ cần có thể chơi với ông ấy, được ông ấy cưng chiều là cô bé đã thấy vui lắm rồi!

“Đi chơi đi, chắc hai cháu sẽ rất thích vườn hoa ở đây đấy.” Trương Minh Hoàng nói. Tuy ông ta không thường xuyên đến, nhưng vẫn luôn có người trông coi nơi này, thậm chí còn được chăm sóc rất kỹ lưỡng. Thế cũng là đủ cho một đứa trẻ chơi đùa.

Đường Minh Hạo dẫn Đường Vũ Kỳ ra ngoài, cậu bé cũng muốn đi dạo một vòng xem môi trường quanh đây thế nào, có gì đặc biệt hay không. Cậu bé không muốn sống ở đây mà lại chẳng biết gì. Hiểu nơi mình sống là điều bắt buộc.

Quản gia Trọng dẫn hai anh em tới thẳng vườn hoa rộng lớn ở nơi đây. Ngay từ khi bắt đầu xây dựng, cây cối đã được chăm bón kỹ càng. Từ thuở ban đầu mọc bừa bãi đến khi được quy hoạch cẩn thận, đều phải bỏ ra rất nhiều công sức.

Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ không hiểu những điều này, hai cô cậu bé chỉ cần vui vẻ thôi. Nhưng ngắm nghía mới phát hiện ra, ở đây có rất nhiều thực vật mà hai bé chưa thấy bao giờ, bởi vậy mà càng thêm hứng thú hơn.

“Ở đây có nhiều cây em chưa từng thấy bao giờ luôn đấy!” Đường Vũ Kỳ vừa đi vừa nói. Cô bé không hiểu về cây cối, chỉ thích vì thấy đẹp thôi. Dù sao thì con gái cũng không bao giờ cưỡng lại được những thứ đẹp đẽ mới lạ mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi