CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1728

Hàn Nhã Thanh gật đầu, cô nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo nói: “Bây giờ các con ở đâu? Mẹ tới đón các con về.”

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ thành ra như vậy, nhưng vừa rồi làm sai, không dám cãi một câu, chỉ im lặng không nói gì.

Hàn Nhã Thanh có thể nhìn ra, hiện giờ Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo vẫn chưa muốn rời khỏi đó, cô tức giận nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo. Rốt cuộc ở đó có thứ gì hấp dẫn khiến chúng tới giờ vẫn chưa muốn trở về như vậy chứ?

Đường Minh Hạo mím môi, cậu bé hiểu, lúc này tuyệt đối không thể chọc mẹ được. Hàn Nhã Thanh vốn đã rất tức giận vì chuyện vừa rồi, chúng không trả lời sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa, đành tạm thời thỏa hiệp.

“Mẹ ơi, bọn con ở…”

Đường Minh Hạo vừa định nói thì đột nhiên bị Mặc Thành ngắt lời: “Chú có thể nói vài câu với mẹ các cháu không?”

Đường Minh Hạo rất muốn trực tiếp đưa điện thoại qua, nhưng lúc này cậu bé không dám. Cậu bé chỉ có thể nhìn Hàn Nhã Thanh dò hỏi. Hàn Nhã Thanh cười khẩy, vừa rồi “uy hiếp”

cô, bây giờ lại muốn thương lượng gì sao? Có điều, cô cũng muốn làm rõ, vì sao Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo lại ở cùng Mặc Thành, vậy là bèn gật đầu.

Đường Minh Hạo đưa điện thoại qua.

Mặc Thành nhận lấy, cười với Hàn Nhã Thanh trên màn hình: “Cô Đường, cô có thể nghe tôi nói vài câu được không?”

Vẻ mặt Mặc Thành nặng trĩu, trong lòng cũng rất khó chịu. Anh ta hiểu, mình không thể để Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đi như vậy được. Hôm nay anh ta dẫn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ra ngoài, nếu như lúc về nhà chỉ có một mình anh ta thì nhất định sẽ bị ăn mắng.

Nhưng Mặc Thành không sợ bị mắng, anh ta sợ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Trương Minh Hoàng hơn.

Mấy ngày nay anh ta thấy rất rõ, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo mang đến cho Trương Minh Hoàng biết bao niềm vui. Thậm chí, suốt ngần ấy năm, đây là lúc Trương Minh Hoàng vui vẻ nhất. Trương Minh Hoàng lúc này không còn giống thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành nữa, chỉ là một ông lão an phận như trong các gia đình bình thường, vui vẻ chơi cùng cháu trai cháu gái, hưởng thụ niềm vui tuổi già. Nhìn họ chơi đùa, Mặc Thành cũng lưu luyến cảm giác ấm áp như vậy.

Trương Minh Hoàng quá cô đơn, Mặc Thành biết, từ nhỏ đã biết rồi. Tất cả mọi người đều cho rằng thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành điềm đạm, ôn hòa, nhưng Mặc Thành biết, trái tim ông luôn rất cô đơn. Trên đời này không một ai thật sự cùng chung huyết thống với ông cả. Ông mất đi tình yêu chân thành, mất đi anh em ruột thịt. Tuy quản gia Trọng có tình nghĩa như anh em với ông, nhưng không một ai có thể bù đắp được tình cảm của ông. Không có ai có thể an ủi ông, có thể mang tới cho ông niềm vui thật sự. Thế nên, hồi nhỏ Mặc Thành rất hay nghịch ngợm, cố ý làm Trương Minh Hoàng vui. Khi Mặc Thành làm nũng, nghịch ngợm, Trương Minh Hoàng đều ở bên ngắm nhìn. Lúc đó, Trương Minh Hoàng sẽ nở nụ cười, giống hệt như ba ruột, mong chờ anh ta trưởng thành.

Mặc Thành rất quý Trương Minh Hoàng, tình cảm giữa họ, từ lâu đã không chỉ còn là tình cảm của cha con nuôi nữa. Mặc Thành hiểu rõ, Trương Minh Hoàng đặt hết tâm huyết lên người anh ta, Mặc Thành cũng cố gắng trở thành một người khiến Trương Minh Hoàng tự hào. Họ giống như là hai ba con thật sự vậy.

Theo tháng năm trưởng thành, Mặc Thành lại càng hiểu rõ, nỗi cô đơn trong lòng Trương Minh Hoàng không giống với nỗi cô đơn của những người khác. Cũng vì ông mất đi tất cả những thứ mình từng có, nỗi đau có được rồi lại để mất đi, năm này qua năm nọ, ngày này qua ngày khác, không lúc nào không ăn mòn nội tâm ông. Ngoài mặt ông ôn hòa, nhưng trong lòng lại quạnh quẽ, hoang vu.

Có những tình cảm không phải cứ cố gắng là có thể bù đắp. Nếu như có thể thì Mặc Thành tin, có anh ta ở đây, Trương Minh Hoàng sẽ không cô đơn như vậy. Nhưng vì từng có được dễ như trở bàn tay nên hiện giờ, trái tim Trương Minh Hoàng mới không có cách nào bù đắp nổi. Chí ít là Mặc Thành không thể bù đắp, anh ta hiểu rõ điều này, cũng không hề cưỡng cầu.

Mặc Thành từng cho rằng, cho đến cuối cuộc đời, trái tim quạnh quẽ của Trương Minh Hoàng sẽ ngày một già đi như vậy. Nhưng họ lại nhận được tin tức của công chúa, cho dù là giả, nhưng khoảnh khắc đó, Trương Minh Hoàng như được sống lại. Trên đời này, cuối cùng cũng có người thật sự liên quan tới ông.

Nhưng họ lại nhận được tin tức của công chúa, cho dù là giả, nhưng khoảnh khắc đó, Trương Minh Hoàng như được sống lại. Trên đời này, cuối cùng cũng có người thật sự liên quan tới ông.

Mặc Thành không thể hiểu được tình cảm này. Trong thâm tâm anh ta, chỉ có một tín niệm, đó là tuyệt đối không thể để Trương Minh Hoàng thất vọng, không thể để ông cô quạnh nữa. Có những tình cảm chỉ người đặc biệt mới có thể mang lại. Mặc Thành hiểu, cũng không cưỡng ép. Anh ta cũng hy vọng Trương Minh Hoàng có thể tìm được người mang tới sự ấm áp cho ông, không để ông cô đơn lẻ loi như trước nữa, ít nhất có thể thật sự vui lên.

Hàn Nhã Thanh đã bình tĩnh lại rồi. Cô nhìn Mặc Thành, lần đầu gặp nhất định sẽ bị khuôn mặt người này thu hút, vì quá đỗi tinh xảo, nhưng hiện tại, khuôn mặt tinh xảo này lại mang vẻ nghiêm túc không nên có.

Ánh mắt người này rất điềm tĩnh, thậm chí còn mang theo chút lạnh lùng. Hàn Nhã Thanh cũng nhìn anh ta như vậy, trả lời dửng dưng: “Không biết Thành thiếu chủ muốn nói gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi