CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1733

Nhưng Đường Vũ Kỳ lại rất hợp… Hàn Nhã Thanh còn đang suy nghĩ xem có nên chuẩn bị chút tiền để ngày kia khi tới đón hai đứa sẽ trả cho Mặc Thành hay không. Cô vô thức không để ý tới lời Đường Vũ Kỳ nói, bộ trang sức này là người khác tặng. Cô đã xem chị gái trong lời Đường Vũ Kỳ nói là cùng một nhóm người với Mặc Thành rồi, trực tiếp quy về anh ta, cô nghĩ, người không quen biết ai lại rộng rãi như vậy chứ?

Mặc Thành đứng bên cạnh dịu dàng cười: “Hai đứa trẻ này mang theo ít quần áo quá, hôm nay đưa chúng ra ngoài chơi nhân tiện mua ít đồ luôn, lúc nào cô tới có thể xem xem, đều rất hợp.” Mặc Thành liền khoe khoang, tiền không nói lên được gì nhưng cũng thể hiện được chút gì đó! Anh ta muốn Đường Thấm Nhi thấy rằng anh ta đối xử thật lòng với Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo.

Hàn Nhã Thanh nhìn ra được, Mặc Thành đang kể công. Nếu là cô, chắc chắn sẽ thẳng thừng từ chối. Nhưng lúc này, hai đứa trẻ đã nhận quà rồi, không thể từ chối được nữa. Cô đành nói thẳng: “Vậy thì cảm ơn Thành thiếu chủ!”

Đây là tấm lòng của Mặc Thành với hai đứa trẻ, nếu cô thẳng thừng đưa tiền thì sợ là sẽ khiến Mặc Thành không vui, hai đứa trẻ cũng sẽ có áp lực, nhưng mấy món đồ quý giá này… Hàn Nhã Thanh có chút do dự, nếu như cô biết Mặc Thành còn tặng lắc tay, vòng cổ, khuy cài áo cho Đường Vũ Kỳ thì chỉ sợ đáy lòng cô sẽ nổi điên mất.

Hàn Nhã Thanh đang nghĩ xem đàn ông thích cái gì, thiếu cái gì, dùng cách gì để trả lại bộ trang sức này.

“Mẹ ơi, bộ quần áo này của con có đẹp không?” Đường Vũ Kỳ đi ra xa, xoay một vòng, ngoan ngoãn chờ được khen.

Hàn Nhã Thanh cũng không hề keo kiệt, cô gật đầu nói với Đường Vũ Kỳ: “Bộ quần áo này rất đẹp, trông như thiên sứ vậy! Từ trước tới nay mẹ chưa từng thấy Vũ Kỳ xinh đẹp như vậy! Mẹ cảm thấy, Vũ Kỳ lúc này nhất định là xinh đẹp nhất!” Đương nhiên Hàn Nhã Thanh cũng không quên khích lệ Đường Minh Hạo, cô cười nói: “Minh Hạo cũng rất đẹp trai, ngầu lắm!”

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ngay lập tức vui vẻ. Đường Vũ Kỳ mừng rỡ nói: “Mẹ ơi, lúc về con sẽ mặc cho mẹ xem, còn có nhiều đồ đẹp lắm!”

Hàn Nhã Thanh gật đầu, cô không nghĩ gì nữa. Dù sao thì Mặc Thành cũng có tiền, những thứ này không có gì phải để ý.

Nhưng mà hai bé cưng đang nghĩ gì thế, từ khi nào đã thân thiết tới mức nhận quà của họ rồi? Nếu Hàn Nhã Thanh biết ở trong lòng Đường Vũ Kỳ, ngoại trừ việc bởi vì thân thiết với Trương Minh Hoàng và Mặc Thành mà nhận những món quà này ra thì còn có một suy nghĩ khác, đó là nếu như thật sự phải trả lại, ba mẹ không cần nói nhiều, cô bé sẽ lập tức trả lại ngay, chẳng có gì to tát cả, thì không biết Hàn Nhã Thanh sẽ có cảm nghĩ thế nào nữa.

Mấy người nói thêm vài câu rồi tắt điện thoại, Hàn Nhã Thanh cầm điện thoại vẫn có chút mơ hồ. Sao mấy ngày không gặp mà hai đứa trẻ như biến thành một người khác vậy, dễ dàng thân thiết với người khác, hơn nữa còn không chút e dè đi ra ngoài cùng họ, đây là đứa con mà mình đã dạy dỗ ra sao? Chuyện này đối với cô vẫn có đả kích, lúc này cô cần phải bình tĩnh lại, suy nghĩ chuyện về sau.

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo tắt máy xong thì nhìn Mặc Thành, hai người ăn ý không nói gì. Cuối cùng, khi niềm vui thảo luận về quần áo với mẹ qua đi, chúng dần bình tĩnh lại.

Chuyện hôm nay, chúng đều không ngờ tới, giống như vui quá hóa buồn vậy, căn bản không cho người ta chút thời gian thích ứng. Kết quả bây giờ, đối với chúng mà nói cũng không quá tệ, cũng xem như là hài lòng, chỉ là… trong lòng vẫn có chút không cam tâm.

Mặc Thành thở dài một hơi, hai đứa trẻ có lẽ cũng đã bị sợ hãi rồi. Chúng rất hiểu chuyện, nhưng ở trước mặt người thân nhất, suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Anh ta vẫn còn nhớ vẻ mặt nghiêm túc của Đường Thấm Nhi lúc đó.

Anh ta cũng nhìn thấy vẻ mặt áy náy và buồn bã của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, chỉ là… đây là chuyện nhà của Đường Thấm Nhi, anh ta không thể quản nhiều, để đứa trẻ ở thêm hai ngày đã là nhượng bộ lớn nhất của Đường Thấm Nhi rồi.

Mặc Thành xoa đầu Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo: “Đi thôi, mang theo “thành quả” hôm nay về nào.” Mặc Thành cố ý thả lỏng, anh ta biết Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo sẽ nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc thôi, cho nên anh ta cũng không cần hỏi nhiều, sẽ không khiến chúng khó xử.

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo gật đầu, Mặc Thành dẫn chúng lên xe. Ở trên xe, Đường Minh Hạo nhìn Mặc Thành, thấp giọng nói một tiếng: “Xin lỗi.”

Mặc Thành có chút khó hiểu, sao tự nhiên lại xin lỗi? Đường Minh Hạo mím môi: “Vừa rồi, nếu không phải cháu và em gái không nói gì, còn cố ý đùa cợt nhìn chú thì chú cũng sẽ không nói với mẹ cháu như vậy, chuyện cũng sẽ không thành ra thế này.”

Mặc Thành khẽ cười, thật ra anh ta cũng không để bụng chuyện này. Cũng chỉ là về sớm hơn thôi mà, chẳng lẽ vì Trương Minh Hoàng hay anh ta không nỡ mà bọn trẻ sẽ không trở về sao? Không thể nào, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Rồi sẽ có một ngày Đường Thấm Nhi biết được thân phận của Trương Minh Hoàng, biết được quan hệ giữa cô và Trương Minh Hoàng thì không có gì phải che giấu nữa. Chuyện hôm nay, Đường Minh Hạo cũng không cần xin lỗi, chẳng có ai sai cả, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Mà Đường Minh Hạo dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu bé không thể đặt chuyện quá to tát ở trong lòng được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi