CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1821

Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không như nhìn một tên mắc bệnh thần kinh, có chút ghét bỏ, nhưng vẫn mở miệng, nghiêm túc hỏi: “Tổng giám đốc Tư Đồ, anh có thể đừng đi theo tôi nữa được không?”

“Không được.” Tư Đồ Không trả lời rất ngay thẳng. Liễu Ảnh cảm thấy người đứng trước mặt là Tư Đồ Không giả rồi, từ khi nào mà anh ta trở nên như vậy? Cảm thấy khác hoàn toàn.

“Vậy anh đi theo tôi làm gì?” Liễu Ảnh nghi hoặc hỏi, cảm giác kì quặc này, thực sự là… không nói rõ được. Dường như người trước mặt không phải Tư Đồ Không, ngoan ngoãn tới đáng sợ, nhưng khuôn mặt lại giống y như đúc, chỉ là cái tính tình này không thể nói rõ được là gì “Bảo vệ em.” Liễu Ảnh hỏi cái gì thì Tư Đồ Không trả lời cái đấy, không có một chút dư thừa nào.

“Tôi không cần anh bảo vệ.” Liễu Ảnh cau mày, trong lòng càng cảm thấy nghi ngờ hơn, Tư Đồ Không chịu phải kích thích gì à? Hiện giờ cô lại cảm giác anh ta không nỡ làm tổn thương, chắc chắn là cảm giác của cô có vấn đề rồi.

“Em cần, huống hồ còn có con nữa, anh phải chịu trách nhiệm với em và con.” Giọng điệu Tư Đồ Không không cho phép nghi ngờ, có chút cứng rắn, nhưng đỡ hơn nhiều so với sự độc đoán trước đây, không khiến Liễu Ảnh thấy phản cảm.

Đáy lòng Liễu Ảnh có hơi tức giận, còn có chút chột dạ, quả nhiên là Tư Đồ Không biết đứa bé vẫn còn rồi nên mới đi theo, chỉ vì đứa bé thôi sao? Nhưng không làm phiền như thế này thì cũng được, cô cần gì phải gợi ra làm gì? Phản đối còn phiền phức.

“Đứa bé…” Liễu Ảnh định chống cự lại một chút.

“Chưa phá, anh biết.” Tư Đồ Không nói chắc chắn, dùng ánh mắt trong veo nhìn dáng vẻ kinh hãi của Liễu Ảnh. Lúc Tư Đồ Không hung dữ cô không sợ, nhưng tấn công tâm lý thế này, cô không thể chống đỡ được.

Thậm chí bây giờ Liễu Ảnh không có hơi đâu mà suy nghĩ, vì sao Tư Đồ Không lại biết đứa bé này chưa bị phá nữa. Dù sao thì chuyện anh ta muốn biết cũng rất đơn giản thôi, cô càng tò mò hơn đó là sự thay đổi của Tư Đồ Không là gì.

“Cho nên, anh đi theo tôi, là muốn bảo vệ tôi sao? Nhưng anh ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi.” Liễu Ảnh bình tĩnh nói, tuy bây giờ cô đã tự do rồi, nhưng Tư Đồ Không cứ đi theo mãi thế này thì cô vẫn cứ như con chim trong lòng vậy, mỗi hành động cử chỉ đều bị giám sát, khiến cả người cô đều khó chịu.

“Vì sao lại ảnh hưởng tới cuộc sống của em chứ?” Tư Đồ Không không hiểu, anh ta là ra vẻ lơ đãng hỏi: “Không phải em nói đứa bé này không có liên quan gì tới anh sao? Như vậy chính là phủ nhận sự tồn lại của anh, nếu như anh đã không tồn tại rồi thì sao anh lại có ảnh hưởng tới em chứ?”

Liễu Ảnh sững sờ nhìn Tư Đồ Không, con người này, đổi linh hồn đấy à? Đây là logic gì vậy? Nhưng hình như không có vấn đề gì cả, cô không thể phản bác được. Nhưng bảo cô thừa nhận đứa bé với Tư Đồ Không có quan hệ với nhau thì cô càng không muốn, nghĩ mãi mà chẳng nói câu nào.

Liễu Ảnh cảm thấy hình như hôm nay mình gặp ma mất rồi, người trước mặt căn bản không phải là Tư Đồ Không. Cô cần về nhà nghỉ ngơi một chút, lúc quay trở lại nhìn có khi không còn nhìn thấy Tư Đồ Không nữa đâu. Thế là cô lướt như bay trở về phòng, còn cảm thấy không chân thực. Tư Đồ Không bị cái quỷ gì vậy, cách nói chuyện, tư duy logic trở nên rất khác anh ta. Hơn nữa, ban nãy cô quay về, là bởi vì không phản bác được, không muốn nói chuyện với anh ta sao? Liễu Ảnh ngồi trên giường chìm vào mê mang thật sâu.

Tư Đồ Không ở ngoài cửa nhìn Liễu Ảnh quay về nhà, cảm thấy rất kì lạ, đợi đã, người này làm sao vậy, vì sao lại nhìn anh với ánh mắt kì quái đó? Hơn nữa Liễu Ảnh lại chẳng nói gì mà đi thẳng về nhà, coi anh ta là không khí đấy à? Tư Đồ Không mơ hồ không hiểu gì, câu nói ban nãy của anh ta chỉ là bịa chuyện thôi, cô ấy cũng tin ư? Hay là, cô âm thầm chấp nhận cho anh ta có thể đi theo? Có điều, bây giờ cô không phản bác, thì là chấp nhận rồi.

Tư Đồ Không đang định quay về xe nghỉ ngơi một lát thì thấy Liễu Ảnh lại đi ra, đứng trước mặt anh ta, cau có mặt mày nhìn anh, vẻ mặt vẫn rất kỳ quặc. Tư Đồ Không muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, liền thấy Liễu Ảnh lấy tay nhéo mặt anh ta, nhéo rất mạnh, Tư Đồ Không nhe răng nhếch miệng đau đớn, cô ấy đang làm gì vậy?

“Ấm nóng, biết đau.” Liễu Ảnh lẩm bẩm. Tư Đồ Không ngây ngẩn, Liễu Ảnh đang nghi ngờ anh ta là giả sao? Không đúng không đúng, nghi ngờ anh ta là ma à? Đâu ra ảo giác cho cô vậy!

Tư Đồ Không biết, với Liễu Ảnh thì vẫn nên mềm mỏng, bèn cố tình nhìn cô với ánh mắt kì lạ: “Em làm gì vậy, đau lắm đấy.”

Liễu Ảnh tự nhéo mặt mình, nhăn nhúm hết cả, đau! Đúng là không phải ảo giác, người trước mặt thực sự là Tư Đồ Không, anh ta học đâu ra hành động này vậy?

Liễu Ảnh thầm nghĩ, mình không thể băn khoăn vấn đề này nữa, không thì sớm muộn gì cũng bị dẫn dắt cho lệch lạc thôi, cô nhăn mặt nói: “Anh đừng có đi theo tôi nữa, có phải người hay không thì cũng đừng có đi theo, tôi nhìn thấy hết đấy.”

Tư Đồ Không không biết làm sao, tư duy của phụ nữ mang thang đều lạ lùng vậy hả? Ngốc nghếch? Tư Đồ Không hơi lo lắng, có khi nào trí thông minh của đứa bé sẽ giống Liễu Ảnh không.

Anh ta nắm lấy tay Liễu Ảnh, bất lực nói: “Em cảm nhận chút đi, tay của anh nóng mà, là người, không phải ma.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi