CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1822

Đương nhiên Liễu Ảnh biết là người, nhưng người này cứ như đã thay xương đổi tủy vậy, vô cùng kì lạ, cô không thể chấp nhận được. Bởi vì mất tập trung nên cô không hất Tư Đồ Không ngay lập tức, khiến tâm trí Tư Đồ Không như phiêu bồng, bàn tay đang nắm tay Liễu Ảnh xoa xoa mấy cái. Liễu Ảnh cảm nhận được thì hất ra ngay tức khắc, tay còn lại vuốt lấy bàn tay vừa bị Tư Đồ Không nắm, cảnh giác nhìn Tư Đồ Không.

Tư Đồ Không thấy buồn cười nhưng lại không dám cười, là vì cách mình thay đổi, cho nên Liễu Ảnh cũng thay đổi sao? Trước đây là bình tĩnh và lạnh nhạt, bây giờ lại ngốc nghếch, giống như một đứa trẻ vậy…

Đúng là dễ lừa.

Có thể Tư Đồ Không không biết, một người bỗng nhiên thay đổi, đối với những người thân thiết khác đáng sợ tới mức nào. Nhất là người cả mấy chục năm đều như một như Tư Đồ Không, con người không có quá nhiều biểu cảm, độc đoán vô tình, lại đột nhiên có cảm giác đơn thuần ngây thơ, tác phong làm việc hoàn toàn thay đổi, sẽ càng khiến người ta không thể chấp nhận được, không, là nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

“Cho dù anh là người hay là ma thì cũng đừng có đi theo tôi.” Liễu Ảnh cắn răng nói, với Tư Đồ Không trước kia thì cô có thể đối xử lạnh lùng. Nhưng Tư Đồ Không này khiến người ta có cảm giác quá kỳ quặc, hơn nữa làm thế nào cũng không nghe. Thế này giống như một con sói lạnh lùng đột nhiên trở thành chó con làm nũng dưới chân vậy, ai mà chấp nhận nổi chứ.

“Nhưng mà anh không đi theo em thì làm cái gì đây?” Tư Đồ Không có ý đùa Liễu Ảnh một chút, mím môi che giấu nụ cười. Liễu Ảnh không biết bây giờ bản thân đáng yêu biết nhường nào đâu, giống như một con thỏ không biết rõ tình hình vậy.

“Mặc kệ anh làm gì thì làm, đừng có đi theo tôi.” Liễu Ảnh gồng lên nói. Cô không hề muốn tiếp cận một Tư Đồ Không như thế này. Cô phải mau chóng suy nghĩ xem, nếu như Tư Đồ Không vẫn còn dùng cái cớ trước đây thì cô nên phản bác như thế nào mới được! Liễu Ảnh cảm thấy, ngày hôm nay, thế giới này có hơi huyền ảo.

Thế nhưng Tư Đồ Không không viện cái cớ giống như thế, cũng không nhắc tới vấn đề này, chỉ cười với cô: “Em về trước đi, nghỉ ngơi cho tốt, em áp lực quá rồi đấy.”

Liễu Ảnh ngoan ngoãn đi về, về tới nhà còn mơ mơ hồ hồ. Tác động quá lớn. Mất một lúc lâu sau, Liễu Ảnh mới kết hợp người bên ngoài với Tư Đồ Không trong trí nhớ của mình lại. Sau khi thuyết phục bản thân đừng suy nghĩ nữa thì mới nhận ra rằng, thực tế cô chẳng làm gì cả, Tư Đồ Không không nói sẽ không đi theo cô, thậm chí còn bảo cô quay về như lẽ đương nhiên, anh ta dựa vào cái gì mà làm như vậy! Liễu Ảnh có chút tức giận, nhưng lúc nãy đã ra ngoài một lần rồi, bây giờ chắc chắn không thể ra nữa. Liễu Ảnh bực bội năm bò trên giường, cấu véo gối đầu để phát tiết.

“Ảnh, làm sao vậy?” Mẹ Liễu thấy Liễu Ảnh đi ra rồi lại đi vào, không mất bao nhiêu thời gian. Hơn nữa mấy ngày nay Tư Đồ Không cũng không có hành động gì, cho nên có đôi khi chỉ đi tới mấy chỗ quanh đây thì mẹ Liễu sẽ không đi theo, nên cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Có điều, mẹ Liễu thích Liễu Ảnh như thế này, không giống dáng vẻ vô hồn trước đây, có chút tính xấu, còn biết phát tiết ra nữa, rất tốt đối với sức khỏe tâm lí của cô.

“Không ạ, bị Tư Đồ Không làm tức giận thôi!” Liễu Ảnh trả lời, câu không ạ là trả lời không có chuyện gì, nhưng Tư Đồ Không lại cứ khiến người ta tức muốn chết. Hơn nữa cô còn không thể trực tiếp phát tiết lên người anh ta! Quá đáng!

“Tư Đồ Không nói, bởi vì con nói rằng anh ta không có quan hệ với đứa bé nên con không chấp nhận sự tồn tại của anh ta, vì anh ta không tồn tại, cho nên anh ta đi theo con thì con cũng không thể từ chối được.” Liễu Ảnh nghĩ thế nào cũng cảm thấy sai sai, nhưng lại chẳng tìm được cách nào để từ chối, lúc nói chuyện với mẹ Liễu còn có chút tủi thân.

Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh, nhịn không được mà muốn cười, bị Tư Đồ Không lừa mất rồi, sao lại giống như trở thành một con thỏ ngoan ngoãn hiền lành vậy: “Ngốc, vậy con việc gì phải để ý tới anh ta, anh ta nói xong thì con đi luôn, nói với anh ta rằng con không nhìn thấy anh ta không phải được rồi sao?”

Liễu Ảnh suy nghĩ, đúng rồi, Tư Đồ Không đã tới thì chắc chắn sẽ không thực sự chấp nhận mình không hề để ý tới anh ta. Cho nên cần gì phải nói nhiều như vậy chứ, không để ý tới anh ta không phải là được rồi sao?

Liễu Ảnh nghĩ như vậy liền thông suốt, cũng không băn khoăn nữa, xem ra bây giờ Tư Đồ Không không dễ dàng rời đi. Vậy thì sau này có cơ hội sẽ để Tư Đồ Không cảm nhận được rằng, bản thân cô không để ý tới anh ta. Tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh, trong lòng hơi lo lắng, cảm thấy mọi chuyện đã sớm thoát khỏi khống chế. Dường như trong vô thức, những hận thù đó giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không như thể đã không còn nữa, bọn họ có thể bình tĩnh đối mặt với nhau, bình tĩnh nói chuyện. Không biết sự bình tĩnh này, là vì ai người đều không để ý, hay là vì bọn họ đều vô thức bỏ qua một số thứ. Nhưng cho dù là cái nào, đều không phải chuyện tốt đẹp.

Mấy ngày nay Tư Đồ Không đều đi theo Liễu Ảnh, vốn tưởng rằng cuộc nói chuyện trước đây đã khiến quan hệ giữa hai người dịu đi một chút rồi. Kết quả ngày hôm sau Liễu Ảnh lại không để ý tới Tư Đồ Không nữa. Lần này hoàn toàn mặc kệ luôn, cho dù Liễu Ảnh có nhìn thấy Tư Đồ Không thì cũng giả vờ như không nhìn thấy, điều này khiến Tư Đồ Không rất phiền muộn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi