CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1825

Bác sĩ bên cạnh cũng nhiệt tình, thấy hai người đứng ở bên ngoài mà bên chỗ mình đã không còn bệnh nhân nữa, vậy là bèn gọi Tư Đồ Không đi vào. Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh, Liễu Ảnh đành bất lực để Tư Đồ Không dìu vào, xem thử bác sĩ sẽ nói gì.

Bác sĩ xem xét vết thương trên người Tư Đồ Không, cũng tạm ổn, đều là vết trầy xước thôi, không nghiêm trọng lắm, nhưng phải nghỉ ngơi một thời gian. Ông ta nhìn trạng thái của hai người, tiện miệng trêu chọc một câu: “Vợ chồng son cãi nhau hả?” Ban nãy ông ta đã nghe nói tới vụ tai nạn xe cộ đó rồi, thấy bảo nghiêm trọng lắm, tài xế đã nằm trong phòng phẫu thuật, không biết tình hình như thế nào.

Mặt Liễu Ảnh hiện lên vẻ xấu hổ, đáng lẽ không nên vào đây mới phải, giờ thì hay rồi, còn bị người khác trêu ghẹo, cô cười không nổi nữa: “Không phải đâu…”

“Đúng vậy đấy…” Tư Đồ Không cũng nói cùng lúc đó, lại không hẹn mà cùng dừng lại, giọng nói hai người chồng vào nhau, có cảm giác rất ăn ý. Liễu Ảnh trừng mắt nhìn sang, anh ta đúng thật là… đang yên đang lành mà cứ kiếm chuyện.

Tư Đồ Không bất lực, muốn giang tay ra nhưng không làm nổi. Chuyện này sao có thể trách anh ta được, ai bảo hai người không ăn ý như vậy làm gì? Rõ ràng biết trêu ghẹo thì cứ nhận luôn đi là xong, cần gì phải phản bác chứ?

Liễu Ảnh không nói thêm gì nữa, càng nói càng sai, cô chỉ nhìn Tư Đồ Không, đợi anh ta giải thích. Tư Đồ Không cười yêu chiều, chậm rãi nói với bác sĩ: “Không phải tôi đang bị thương sao? Cô ấy không nỡ để tôi bị thương, đang giận tôi đấy.” Tư Đồ Không thoải mái nói như thật, tiện thể quay sang nhìn Liễu Ảnh, cất lời làm nũng: “Anh bảo đảm, lần sau sẽ tự bảo vệ mình thật tốt, sẽ không để mình bị thương nữa, có được không?”

Lời nói vô liêm sỉ của Tư Đồ Không khiến Liễu Ảnh chỉ muốn chui xuống đất. Cái tên này không biết bản thân đang ở hoàn cảnh nào à, mà còn dám quá đáng như vậy? Hơn nữa, Tư Đồ Không cũng giỏi trợn mắt nói khoác quá rồi đấy. Cô tức giận vì anh ta bị thương khi nào chứ? Không đúng, mình tức giận khi nào thế! Rõ ràng trước đó đã định rời đi rồi, ở lại làm gì không biết nữa.

Tư Đồ Không nhìn đôi mắt đầy lửa giận của Liễu Ảnh, nhướn mày cười khẽ, như thể đang nói rằng, em giỏi thì em phản bác đi, nếu như em đã không mở miệng, không nói, cũng không phản bác thì anh nói thế nào chẳng được. Anh ta thực sự yêu cái dáng vẻ dám giận mà không dám nói này của Liễu Ảnh vô cùng.

Đương nhiên chỉ là với mấy chuyện không quan trọng mà thôi. Hơn nữa, anh ta rất vui lòng chiếm lợi bằng lời nói kiểu này.

Liễu Ảnh giận run người, Tư Đồ Không cậy có chỗ dựa nên mặc sức khiêu khích không biết sợ à? Liễu Ảnh nhìn bác sĩ, khẽ hỏi: “Vết thương trên người anh ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ chẳng hiểu gì cả. Vừa rồi người phụ nữ này còn rất tức giận, như thể không hề muốn để ý tới người đàn ông này cơ mà, sao đột nhiên lại tỏ ra quan tâm thế? Tuy nhiên, là một bác sĩ có trình độ, ông ta nghiêm túc trả lời: “Không nghiêm trọng lắm. Thời gian này chủ yếu là đừng tắm, đừng chạm vào nước, cũng đừng để nhiễm trùng, chắc một tuần là khỏi thôi.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Liễu Ảnh cười khẽ, quay đầu lại nhìn Tư Đồ Không đầy khiêu khích, một tuần đấy, một tuần không được chạm vào nước, tôi xem anh làm thế nào!

Tư Đồ Không nhăn mặt lại, Liễu Ảnh đang sát muối vào vết thương ư? Khiêu khích công khai luôn à? Cô đang nói với anh ta rằng, trong một tuần này cứ chịu đựng một mình đi. Đối với anh ta, một ngày không tắm đã hơi khó chịu rồi. Một tuần thì khác nào lấy mạng mình đâu!

Nếu như là trước đây, Tư Đồ Không sẽ chẳng bận tâm, có khi còn cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt để trêu chọc Liễu Ảnh nữa. Lúc đó Liễu Ảnh ở bên cạnh anh ta, đúng lúc anh ta không thể chạm vào nước, có thể để Liễu Ảnh lau người cho anh ta. Đó là một kiểu hưởng thụ, cũng là một kiểu tình thú. Chỉ cần hai người ở bên nhau thì như thế nào cũng được.

Thế nhưng, bây giờ… nghĩ thôi cũng đừng có hòng! E là Liễu Ảnh tránh né anh ta còn không kịp, làm gì có cơ hội như vậy chứ. Hơn nữa, bây giờ Liễu Ảnh tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, anh ta cũng sẽ không ép Liễu Ảnh. Cho nên kết quả là, anh ta phải chịu đựng một mình sao? Sao anh ta càng nghĩ càng thấy không cam lòng vậy!

Nhưng lại chẳng thể nào phản bác lại, tuy Tư Đồ Không bực bội trong lòng nhưng thấy Liễu Ảnh cười vui vẻ như vậy, anh ta cũng tươi tỉnh hẳn. Anh ta muốn nhìn thấy con người thật của Liễu Ảnh, bất kể là bộ mặt nào.

Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không im lặng, trong lòng có chút sung sướng, cơn bực bội trước đây cũng biến mất, ngồi ở bên cạnh đợi người tới đưa cô về.

Tư Đồ Không cảm thấy như thế này rất tốt, cũng không cưỡng cầu gì nữa, đợi bác sĩ xử lý vết thương.

Liễu Ảnh nhìn mà cau mày, không biết có phải là vì đã kết vảy hay không mà lúc bôi lại thuốc lần nữa cứ cảm thấy có chút tàn nhẫn. Hàng lông mày của cô vô thức cau lại chặt hơn, Tư Đồ Không đã để ý thấy.

Nhìn vẻ mặt của Liễu Ảnh, bỗng chốc anh ta thấy hối hận. Anh ta không nên dẫn Liễu Ảnh vào đây mới phải, dù sao thì cảnh tượng như thế này cũng không tốt. Huống chi Liễu Ảnh còn đang mang thai nữa, không nên nhìn thấy những cảnh này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi