CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1829

Có bao nhiêu người vốn dĩ vấn đề tình cảm của mình không phải quá mức nghiêm trọng, nhưng vì gặp người ngoài vẽ vời thêm chuyện can thiệp vào mà lại thành ra hiểu lầm càng nhiều hơn? Tình yêu là chuyện của người trong cuộc tự giải quyết, bất cứ ai cũng không nên chủ động xen vào. Dù có là bị động thì cũng nên biết mình đang làm gì, phải kịp thời dừng lại đúng lúc.

“Nhưng hình như bây giờ hai người họ đã chia tay rồi, rất hiếm khi gặp nhau. Con sợ cô gái kia hiểu lầm thì hai người sẽ càng có khoảng cách.” An Kỳ biết khả năng tự mình liên tưởng lung tung của phụ nữ rất ghê gớm. Chỉ cần có một dấu vết thôi họ cũng có thể liên tưởng ra chuyện khác. Cô sợ là hai người chưa kịp giải thích với nhau thì chuyện đã càng bung bét hơn rồi.

“Đó là chuyện con nên lo lắng sao? Hiểu lầm của hai người thì cần hai người tự giải quyết. Trong chuyện này con chỉ là một nhân vật xuất hiện ngoài ý muốn. Nếu chỉ xuất hiện một lần thì có thể gây ra bao nhiêu ảnh hưởng được chứ? Nếu con không xuất hiện nữa mà hai người họ vẫn chưa hòa giải thì có nghĩa là tình cảm của họ không đủ sâu sắc, là vấn đề của riêng họ. Nếu hai người đã hòa giải rồi thì con được tính là gì?

Có khi lại còn có tác dụng hỗ trợ ấy chứ. Cho nên việc họ có hòa thuận với nhau không, có thể sinh ra nhiều vấn đề phiền phức vì con không đều không phải là chuyện con cần phải suy nghĩ. Trừ phi con hoàn toàn không có ý định rời đi hoặc là có ý khác.” Giọng điệu của mẹ An chợt trở nên lạnh lùng. Bà không thể chấp nhận việc con gái mình là người vô liêm sỉ như vậy, biết người ta yêu nhau mà còn chen chân vào chuyện tình cảm của họ.

“Mẹ, con không có, con thực sự chỉ muốn hỏi vậy thôi!” An Kỳ vội vàng giải thích: “Con không tính làm gì hết, cũng không muốn xem vào chuyện tình cảm của hai người họ. Chỉ tại vì con thấy tổng giám đốc Tư Đồ có ơn cứu mạng với mẹ con mình, nếu bạn gái anh ấy hiểu lầm anh ấy vì con thì con sẽ thấy có lỗi và áy náy lắm.”

Mẹ An nghiêm túc suy nghĩ rồi chậm rãi nói: “Cậu ấy giúp chúng ta thì chúng ta biết ơn trong lòng. Nhưng chuyện tình cảm không cần ai phải giúp đỡ ai. Hai người có thể yêu nhau hay không, có thể đến với nhau hay không, tình cảm phát triển đến mức nào đều là chuyện người khác không thể quyết định được, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào hai người họ. Những người khác hoặc chỉ là người qua đường không có ảnh hưởng gì đến hai người họ, hoặc sẽ là vật hi sinh để người khác làm ngư ông đắc lợi, hoặc sẽ là viên đá ngáng đường, đá văng nó đi sẽ tu thành chính quả, không đá được nó thì tình cảm đến đó là hết.”

“Những người khác hoặc chỉ là người qua đường không có ảnh hưởng gì đến hai người họ, hoặc sẽ là vật hi sinh để người khác làm ngư ông đắc lợi, hoặc sẽ là viên đá ngáng đường, đá văng nó đi sẽ tu thành chính quả, không đá được nó thì tình cảm đến đó là hết.” Mẹ An bình tĩnh nói. An Kỳ nghe vậy trong lòng liền thấy lo sợ, nhưng lại thấy mẹ mình tiếp tục nói: “Nhưng không cần biết là loại nào thì đều không phải lý do để con quan tâm quá nhiều. Chuyện của hai người thì phải để hai người tự mình giải quyết.”

“Mẹ, con biết rồi, con sẽ không xen vào chuyện của hai người bọn họ nữa. Hôm nay con đã làm chuyện nổi bật quá rồi. Sau này nếu cô ấy không nhắc tới thì con cũng coi như chưa từng nói qua. Con không chủ động quấy rầy họ thì tất nhiên cũng không có cơ hội nhắc đến nữa.” Còn không phải là vậy sao!

Công việc của cô ta hoàn toàn là đi theo Trợ lý Giang, lúc đầu cô ta cũng chỉ mới gặp tổng giám đốc Tư Đồ một lần, họ hoàn toàn không giao tiếp gì, cho nên chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.

“Vậy thì tốt, mẹ không muốn con bị kẹt trong chuyện tình cảm của người khác. Sự xuất hiện của con sẽ là chuyện tàn nhẫn nhất với cô gái ấy, có thể phá hủy cả thế giới của cô ấy.” Mẹ An nói, bà không có yêu cầu gì cao, đối với tương lai của An Kỳ bà chỉ hy vọng một điều duy nhất, đó là người mà con mình yêu không cần phải giàu sang phú quý gì, chỉ cần có lòng cầu tiến là tốt rồi. Hơn nữa, bà tuyệt đối sẽ không tha thứ cho việc con mình đi làm người thứ ba, chen chân vào tình cảm của người khác. Nếu chuyện đó xảy ra thì thà để bà chết cũng còn dễ chịu hơn.

“Mẹ, con sẽ nhớ kỹ những câu này.” An Kỳ đáp lời, trong lòng lại thấy chột dạ. Nếu trước đó người cô ta gặp được không phải là Tư Đồ Không, có khi nào cô ta sẽ dấn thân vào con đường mà mẹ mình không thể chấp nhận nổi không? Cũng may là mẹ cô ta hoàn toàn không biết đến chuyện đó.

“Đừng suy nghĩ nhiều quá, chuyện tình cảm trước giờ đều không thể nói chính xác được. Chỉ cần con không thẹn với lương tâm là được rồi.” Mẹ An vẫn hiểu rất rõ An Kỳ. Hơn nữa, dù thế nào đi nữa, nếu đã muốn chen chân vào chuyện tình cảm của người ta thì lúc đầu cũng sẽ không gióng trống khua chiêng như vậy. Mối quan hệ không thể công khai thì chỉ có lúc không nắm giữ được nữa mới dám để lộ ra chút manh mối thôi, không phải sao?

“Mẹ, con nhớ rồi, mẹ yên tâm đi.” An Kỳ hứa với bà. Trước đây có rất nhiều chuyện cô ta làm rất tùy ý, không để trong lòng. Nhưng từ sau khi mẹ cô ta sinh bệnh, cô ta bất đắc dĩ phải tiếp xúc với quá nhiều người, cho nên mới phải học cách phỏng đoán thử về mỗi người khác nhau mà mình gặp được. Cô ta rất thích Liễu Ảnh. Nếu Liễu Ảnh không đến tìm cô ta hỏi chuyện thì cô ta sẽ không sợ hãi, bởi vì tình cảm giữa hai người họ rất vững chắc. Mà nếu Liễu Ảnh đến hỏi cô ta cũng không sợ, dù sao thì trong chuyện tình cảm mọi người luôn muốn được biết nhiều hơn.

Sau khi Liễu Ảnh đi về liền ngồi trên giường nghỉ ngơi, nhìn mắt cá chân bị sưng của mình rồi bất đắc dĩ thở dài. Đến cửa nhà cũng không cần ra nữa, quá nhàm chán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi