CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1840

Anh ta có thể sở hữu Quỷ Vực Chi Thành, nhưng nếu có người thừa kế thích hợp hơn, anh ta cũng sẽ không bá chiếm vị trí này, hơn nữa, anh ta thích tự do hơn.

Mặc Thành không có tham vọng lớn với việc trở thành người thừa kế Quỷ Vực Chi Thành, anh ta cũng không phải sẵn lòng gánh vác.

Anh ta trân trọng Quỷ Vực Chi Thành, phần nhiều là vì ba nuôi, anh ta xem Quỷ Vực Chi Thành là nhà, là tâm huyết của ba nuôi nên mới quản lý cẩn thận. Nếu hiện giờ có một người thích hợp hơn, anh ta nguyện ý rút lui, làm chuyện của bản thân. Chuyện này, thật ra anh ta rất vui.

Nhưng anh ta không thể nói thẳng với ba nuôi được. Dù sao thì Đường Minh Hạo vẫn còn nhỏ, ba nuôi chắc chắn sẽ không chấp nhận ngay, khả năng lớn là sẽ để Đường Minh Hạo đi theo anh ta mấy năm, đợi Đường Minh Hạo trưởng thành.

Nhưng anh ta cảm thấy, nếu bồi dưỡng tốt thì chẳng mấy chốc, Đường Minh Hạo sẽ có thể tiếp quản được Quỷ Vực Chi Thành. Anh ta sẽ thương lượng nghiêm túc chuyện này với ba nuôi. Ít nhất là trực tiếp trao cho Đường Minh Hạo địa vị thành chủ kế nhiệm Quỷ Vực Chi Thành, anh ta phụ tá cũng được.

Đường Minh Hạo sững sờ, cái gì mà anh ta sẵn lòng chứ? Anh ta muốn giao vị trí thành chủ Quỷ Vực Chi Thành cho cậu bé, Quỷ Vực Chi Thành làm ăn tùy tiện vậy sao?

Trương Minh Hoàng không có con cái, nhưng Mặc Thành ở bên ông lâu như vậy, bấy lâu nay được bồi dưỡng làm thành chủ kế nhiệm, lúc ở Quỷ Vực Chi Thành đã được coi như thành chủ kế nhiệm luôn rồi, trong khi cậu đâu có quan hệ gì với Quỷ Vực Chi Thành? Lẽ nào, Mặc Thành cũng muốn noi theo Trương Minh Hoàng?

“Cháu không cần nghĩ nhiều vậy, chỉ cần nói với chú, nếu có cơ hội, cháu có đồng ý hay không.” Mặc Thành lặp lại một lần nữa. Đứa bé này quá thông minh, chuyện gì cũng suy tính rất nhiều, ngược lại sẽ dễ bỏ qua mong muốn của bản thân, huống hồ là chuyện lớn như vậy?

“Nếu có cơ hội thì đương nhiên là cháu muốn.” Đường Minh Hạo nghiêm túc nói, cả gương mặt căng chặt lại, chuyện này là chuyện lớn nhất cậu bé tự mình quyết định.

Mà chuyện này không thể nói với bất kỳ ai được, bởi vì, chỉ là nếu như thôi, nếu như để người khác trong Quỷ Vực Chi Thành biết thì e là sẽ cảm thấy cậu bé thèm muốn Quỷ Vực Chi Thành, muốn loại trừ cậu bé.

“Thế thì tốt, cháu sẽ biết nhanh thôi, cháu hoàn toàn có thể kế thừa Quỷ Vực Chi Thành.” Mặc Thành khẽ cười, nói lời lấp lửng. Anh ta biết chuyện Hàn Nhã Thanh và Trương Minh Hoàng đã nhận nhau, thật ra anh ta không ngờ sẽ nhanh đến vậy, dù thế nào cũng nên rối rắm một hai tuần chứ? Mà anh ta cũng bất ngờ với năng lực chấp nhận mọi chuyện quá mạnh của Hàn Nhã Thanh, dứt khoát đưa ra quyết định, không hổ là con gái của Trương Minh Hoàng! Mặc Thành tán thưởng nghĩ.

Mặc Thành dẫn Đường Minh Hạo tới thẳng nơi ở của Trương Minh Hoàng. Vì Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu và Đường Vũ Kỳ đều ở đó nên cũng xem như một buổi tụ họp gia đình.

Vốn dĩ Đường Minh Hạo muốn về nhà luôn, nhưng rồi lại nhận được điện thoại của Hàn Nhã Thanh nên mới ngoan ngoãn đi cùng Mặc Thành tới chỗ Trương Minh Hoàng. Sau khi tới mới phát hiện người nhà đều ở đây. Đường Vũ Kỳ chạy tới, ôm cậu bé cọ cọ làm nũng: “Anh, em nhớ anh lắm.”

“Anh cũng nhớ em.” Lúc ở Quỷ Vực Chi Thành không có cảm giác nhiều lắm, giờ được Đường Vũ Kỳ nhắc tới như vậy, Đường Minh Hạo mới cảm thấy rất nhớ Đường Vũ Kỳ, còn có ba mẹ nữa, lúc này nhìn họ, càng cảm thấy thân thiết hơn.

“Cậu thì sao?” Mặc Thành ở bên cạnh khẽ gõ lên đầu Đường Vũ Kỳ, hỏi.

“Cháu cũng nhớ cậu Mặc Thành!” Đường Vũ Kỳ mỉm cười ngọt ngào với Mặc Thành, kéo Đường Minh Hạo tới phòng khách.

“Cậu?” Đường Minh Hạo gọi theo Đường Vũ Kỳ, nhưng càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, sao đột nhiên lại thay đổi xưng hô. Cậu, đâu phải là một xưng hô bình thường?

“Đúng rồi, sau này chú Mặc Thành chính là cậu của chúng ta!” Đường Vũ Kỳ vô cùng thích thú chuyện có thể khiến Đường Minh Hạo nghi hoặc, ai bảo anh ấy chạy tới Quỷ Vực Chi Thành cơ? Vừa về đã nhận ra trong nhà thay đổi rồi đúng không?

Đường Minh Hạo khó hiểu, nhìn ba mẹ ngồi ở một bên, còn có “ông” Trương Minh Hoàng, vẻ mặt mơ hồ.

Mặc Thành thoải mái ngồi xuống. Hàn Nhã Thanh xoa đầu Đường Minh Hạo, hình như đã cao lên một chút rồi, cũng gầy hơn nữa, có điều sắc mặt rất tốt, cô biết Mặc Thành sẽ không bạc đãi Đường Minh Hạo, thế nên có lẽ là Đường Minh Hạo tới đó dạo chơi, đi khắp nơi xem, hoạt động quá nhiều rồi.

“Sao hả, có mệt không?” Mẹ luôn là người quan tâm mình nhất, dù Đường Minh Hạo bình an trở về nhưng vẫn không kìm được hỏi thăm. Dương Tầm Chiêu ở bên cạnh nhìn, không có cảm giác gì lắm về việc Đường Minh Hạo ra ngoài va chạm sớm, chỉ cần bình bình an an, khỏe mạnh trở về là được.

Mặc Thành tặc lưỡi, sao không có ai quan tâm anh ta thế? Huống hồ, có anh ta ở đó, Đường Minh Hạo chắc chắn không có chuyện gì đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi