CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1905

Đường Minh Hạo biết, mình không nên hỏi thêm nữa, nếu không có khi Linh sẽ trở mặt ngay. Nhưng mà sự tin tưởng của cậu dành cho Linh đã tăng lên rất nhiều. Linh nói cô sẽ không bỏ rơi cậu, cô đã làm được. Tính từ lúc Linh xuất hiện, nếu như cậu có thể kiên trì chịu đựng được thì hẳn là Linh có thể dẫn cậu rời khỏi đây, cậu nghĩ, cậu đã có người để tin tưởng trên hòn đảo Xích Lê này rồi. Nếu như cậu không mâu thuẫn với chuyện mà Linh muốn làm thì hai người chắc chắn có thể hợp tác.

“Chúng ta tìm thử xem có cách nào ra ngoài không đi.” Đường Minh Hạo thay đổi chủ đề. Nãy giờ Linh đang quan sát những cỗ quan tài làm từ thủy tinh kia. Đảo Xích Lê có ghi chép, rằng mỗi đại trưởng lão quản lý đảo Xích Lê sau khi chết đều sẽ an táng tại nơi này. Cô nhớ là trước giờ lúc nào cũng có kẻ muốn tìm kiếm những quan tài thủy tinh này nhưng không sao tìm ra được. Hóa ra, nó lại ở đây à?

Những người này không được khắc bia đề tên, không có lai lịch, chỉ có thể thấy một đống xương trắng đặt trong quan tài. Linh nhận ra tim mình chẳng mảy may gợn sóng, cứ như những người này chẳng có chút quan hệ nào với cô cả. Cô không sao cảm nhận được cái gọi là bề trên, là tổ tiên.

“Đây là?” Linh bị hạt châu màu đen trên bộ xương trắng trong quan tài thu hút. Là Xích Lê châu đấy ư? Đôi mắt Linh lóe lên vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ. Theo truyền thuyết thì có đến mười ba viên Xích Lê châu, một khi có được Xích Lê châu thì có thể thực hiện được một điều ước! Bất kể chuyện này là thật hay giả, Linh hiểu rõ mình sẽ không đời nào bỏ qua cơ hội thế này.

“Tới đây, giúp tôi đi!” Linh thử đẩy cỗ quan tài ra, còn gọi Đường Minh Hạo đến hỗ trợ. Đường Minh Hạo thoáng do dự rồi cũng tiến lên giúp. Dù sao thì đây cũng là tổ tiên đảo Xích Lê, Linh không ngại thì cớ gì cậu phải quan tâm nhiều làm gì?

Việc đẩy quan tài ra không mấy khó khăn. Linh cúi người xuống, lấy hạt châu kia ra, Đường Minh Hạo cảm thấy hình như bộ xương cốt nọ hơi động đậy, rồi lại nghĩ chắc là do động tác khi Linh rút hạt châu gây ra thôi. Rồi cậu cũng học theo Linh đi lấy những hạt châu khác.

“Không hơn không kém, vừa đủ mười ba viên.” Linh đếm. Có lẽ có rất nhiều chuyện đã được định trước rõ ràng, như việc Đường Minh Hạo đến đây, như việc Xích Lê châu xuất hiện. Linh thầm nghĩ, có lẽ trời cao cũng đang giúp cô phá tan đảo Xích Lê này, giúp cô có thể rời khỏi nơi này hoàn toàn.

Đường Minh Hạo trông thấy Linh lấy dây chuyền mặt ngọc đeo trên cổ xuống, dùng nó xâu hạt châu lại thành chiếc vòng tay. Cô bé quấn ba vòng rồi đeo vào cổ tay. Hạt châu đen bóng ánh lên chút sắc đỏ như màu máu, Đường Minh Hạo ngờ ngợ, nhưng khi Linh đeo lên rồi thì chỉ còn lại một màu đen tuyền, cứ như nó đang che giấu đi thứ gì vậy.

“Đi thôi, chúng ta ra khỏi đây!” Linh vuốt hạt châu trên tay mình. Nếu như lời đồn là thật, thì Xích Lê châu, xin hãy giúp tôi một tay! Linh thầm nói.

Đường Minh Hạo dẫn Linh đến cửa ra. Khi nãy ở nơi này, cậu ấn hạt châu khác biệt so với những hạt còn lại này mà nó không mở.

Linh không hỏi gì cả, cô ấn vào miếng ngọc, nền nhà tự nhiên mở ra… Đường Minh Hạo ngẩn người ra một lát, vừa nãy thứ cậu ấn không phải là miếng ngọc kia sao? Vì sao lại không có phản ứng?

“Chúng ta đi thôi.” Linh không nhìn thấy sự nghi hoặc trên khuôn mặt của Đường Minh Hạo, cô vươn tay trèo lên nhảy ra ngoài, tiện thể kéo Đường Minh Hạo ra.

Cơn gió đêm thổi qua, mặt đất mang theo hơi nóng, chuyện này không đúng lắm. Đường Minh Hạo nhìn kỹ mới phát ra hiện ra nơi này vừa xảy ra một đám cháy, hình như bị ngọn lửa trực tiếp thiêu rụi. Ở những nơi khuất tầm nhìn còn có thể nhìn thấy những xác động vật, Đường Minh Hạo không ngờ Linh lại quyết liệt như vậy, nhưng tiệt trừ vĩnh viễn hậu họa thì cũng không có vấn đề gì.

Đường Minh Hạo suy nghĩ, nơi này không thể bị người khác phát hiện ra, đồ án hình thú kia nhất định phải bị che đi. Cậu ngồi xổm xuống, đột nhiên phát hiện ra đồ án kia không còn nữa. Đường Minh Hạo không thể tin nổi, bò ra nhìn ngang ngó dọc nhưng vẫn không có… nó đã biến mất rồi.

Linh lấy tay gõ xuống mặt đất, chuyện gì thế này, vừa nãy chính tay cô đã ấn vào đồ án đó, vì sao lại không thấy nữa? Bầu không khí lạ lùng lan tràn giữa hai người, cả hai người không ai lên tiếng nói gì, mọi chuyện thật sự quá kỳ lạ!

“Cứ rời khỏi đây đã.” Linh đứng dậy, kéo lấy Đường Minh Hạo, vô thức nắm tay cậu rất chặt khiến cậu cảm thấy căng thẳng, nhưng cậu có thể cảm giác sâu sắc được sự kiên định của người trước mặt.

“Đi đâu vậy?” Một lần nữa Đường Minh Hạo cảm thấy nơi này vô cùng đáng sợ, khi những chuyện quỷ quái đó xảy ra với cậu, cậu mới biết có nhiều điều khó chấp nhận đến thế nào. Vô số những suy đoán hiện lên trong lòng cậu nhưng cậu phủ định hết cái này đến cái khác, chỉ còn lại những suy đoán càng ngày càng đáng sợ hơn.

“Chỗ của tôi.” Linh nói, cô luôn cảm thấy không thể nào tiếp tục ở đây được nữa, càng lúc càng có những chuyện kỳ quái, không thể lý giải được. Cô biết trên đảo Xích Lê có thờ cúng thần Xích Lê nhưng làm gì có chuyện chuyện đó thật sự tồn tại. Nhưng hiện giờ Linh cảm thấy viên ngọc trên tay mình đang từ từ nóng lên, giống như có thứ gì đó đang xâm nhập vào trong cơ thể cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi