CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1985

“Chúng ta sẽ rời khỏi đây, đến nước Z.” Lâm Bối nghiêm nghị nói: “Quốc vương bảo con đến nước Z, con không yên lòng nên muốn đưa mẹ theo. Mẹ có muốn đi cùng con không?”

Lâm Bối không đề cập tới Đường Lăng, không nói nguyên nhân là do Đường Lăng, chỉ nói nguyên nhân là từ quốc vương.

Nhưng mẹ Lâm lại đột nhiên nhìn về phía Đường Lăng, ánh mắt vô cùng dữ tợn, mang theo sự ghét bỏ không hề che giấu: “Có phải cậu bắt Lâm Bối theo cậu đến nước Z không?” Cứ nghĩ đến việc phải tha hương nơi đất khách quê người, ở một nơi không có bạn bè gì mà chỉ có những người hoàn toàn xa lạ là bà lại cảm thấy đáng sợ.

Bà kháng cự theo bản năng, đồng thời cũng không có bất kỳ thiện cảm gì với người đã xúi bẩy Lâm Bối tới nước Z.

Đường Lăng thấy rất bất đắc dĩ. Ở đây Lâm Bối có sống thoải mái không? Ở đây, dù làm gì thì cô cũng chỉ có một mình thôi, không có người để dựa dẫm, không có người để nói chuyện, chỉ có thể dùng thân phận là một người đàn ông để tiếp xúc với người khác. Đây thực sự là điều mà Lâm Bối mong muốn sao?

Rời khỏi đây đến nước Z, có lẽ ban đầu sẽ chưa kịp thích ứng, nhưng có anh thì cô có thể làm quen dần. Mà người nhà của anh cũng sẽ chấp nhận Lâm Bối, hai người họ sẽ luôn ở bên nhau.

Hơn nữa, Đường Lăng cũng chưa từng nghĩ sẽ để Lâm Bối ở lại đây. Cô là phụ nữ, không thể mãi mãi sống dưới vỏ bọc một người đàn ông được. Nhưng anh phải giải thích thế nào với mẹ Lâm đây?

Đường Lăng còn chưa nói gì thì Lâm Bối đã lên tiếng: “Không phải đâu ạ, Đường Lăng chỉ đề nghị thôi, nhưng quốc vương đã đồng ý, cho nên con nhất định phải đi.”

Lâm Bối không thể nói rõ cảm giác của mình bây giờ là như thế nào. Cô vừa muốn rời khỏi đây để đến nước Z lại vừa thấy không cam tâm. Nhưng ở đây cũng không có gì đáng để cô lưu luyến, điều duy nhất cô quan tâm đến là mẹ của mình.

Mẹ Lâm nhìn Lâm Bối, trong mắt lấp lánh ánh lệ. Dù đến tận bây giờ vẫn không thoát khỏi số phận bị bỏ rơi sao?

“Bác không cần lo lắng đâu ạ, đến nước Z rồi, có cháu ở đó thì không ai có thể làm hại hai người.” Đường Lăng nói. Anh tin Lâm Bối, cũng tin rằng mẹ Lâm sẽ không bỏ rơi Lâm Bối, vì vậy hai người nhất định sẽ cùng đi đến nước Z.

“Đến nước Z thì sao, cậu có thể bảo vệ được nó chắc? Cậu có thể bảo vệ nó cả đời sao? Sau này cậu sẽ phải kết hôn sinh con, làm sao Lâm Bối có thể tiếp tục ở cạnh cậu được?” Mẹ Lâm vô cùng tức giận. Đàn ông đều là những tên lừa đảo. Bây giờ Lâm Bối là đàn ông, đến nước Z rồi thì con bé cũng chỉ có thể là một người đàn ông. Vậy họ phải ở chung thế nào đây?

Đường Lăng và Lâm Bối đều thoáng sững người mất một lát. Lâm Bối hơi xấu hổ, mẹ cô không biết là Đường Lăng đã biết thân phận của cô, hơn nữa hai người cũng đã “chung giường chung gối” rồi. Cô không nói được gì, còn Đường Lăng thì lại cười nói: “Bác gái, giờ cháu không có vợ, còn chuyện tương lai thì sau này bác sẽ biết thôi ạ.” Đường Lăng muốn nói rõ ràng hơn, nhưng Lâm Bối đang ở đây nên anh không dám nói thêm, chỉ có thể nói như vậy.

“Mẹ, bây giờ mọi chuyện đã không thể thay đổi được nữa rồi. Đến nước Z là chuyện chúng ta nhất định phải làm. Mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa, có con ở đây thì sẽ không có ai dám bắt nạt mẹ, làm hại mẹ đâu.” Lâm Bối cầm tay mẹ mình, dằn giọng nói. Cô biết mẹ mình đang sợ điều gì, lúc trước là sợ hãi, nhưng sau này sẽ không còn nữa.

Việc đã đến nước này rồi, mẹ Lâm cũng không thể thay đổi được điều gì, chỉ có thể chấp nhận. Nhưng trong ánh mắt bà nhìn Đường Lăng vẫn có sự bất mãn. Đường Lăng cũng không giải thích, bây giờ không phải lúc để giải thích, sau này chỉ cần dùng sự thật để nói cho bà biết là được.

Đã vài ngày kể từ khi họ trở lại nước Z. Trước khi về Đường Lăng đã gọi điện cho gia đình, nói là mình sắp về, nhân tiện còn đưa một người về cùng.

Người nhà họ Đường lập tức đoán ra là anh đưa tiểu vương tử về, có người vui cũng có người buồn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi