CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Với sự khôn khéo của Dương Tầm Chiêu thì rất có thể phát hiện được điều gì đó qua động tác đó.

Cô nhớ lúc ấy mình chỉ dùng áo sơ mi trói chặt anh, nhưng sau đó anh không đuổi theo, khi ấy cô còn khó hiểu, hiện tại rốt cuộc cô đã hiểu, bởi vì động tác kia của cô nên Dương Tầm Chiêu xác định cô chính là người phụ nữ năm năm trước, vì vậy anh không vội đuổi theo cô.

Sau đó anh lùi một bước tiến hai bước ở đây chờ cô.

Cho nên cô đã gậy ông đập lưng ông?

Khóe môi Hàn Nhã Thanh giật giật, Hàn Nhã Thanh, mày là heo sao?

Nhưng hiện tại Dương Tầm Chiêu chỉ xác định là cô thông qua động tác kia, không có điều gì chứng minh.

Cho nên Dương Tầm Chiêu mới nghĩ cách lừa cô tới chỗ này là vì muốn thử cô, xác nhận bước cuối cùng, hoặc là muốn cô tự thừa nhận.

Hàn Nhã Thanh nhớ tới những chuyện mình đã làm với anh vào năm năm trước, nếu cô thừa nhận, Dương Tầm Chiêu có bóp chết cô hay không?

Cho nên cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể thừa nhận.

Đánh chết cô, cô đều tuyệt đối không thể thừa nhận.

“Phụt!!” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, đè xuống sự sợ hãi trong lòng, cười nói: “Không nghĩ tới Ngài Dương còn trải qua chuyện như vậy, người phụ nữ kia đúng là lợi hại, đúng rồi, người phụ nữ kia là ai? Anh giới thiệu em làm quen đi, sự dũng cảm này đúng là không thể so sánh với người khác.”

Dương Tầm Chiêu nhìn cô cười thì khóe môi nhếch lên, không nói nữa, không biết đang nghĩ đến cái gì.

Bây giờ anh im lặng như vậy làm cho trong lòng Hàn Nhã Thanh không nắm chắc được, lúc này cô không nhìn ra được anh

đang suy nghĩ cái gì.

“Em phải đi rồi, ông nội còn ở bệnh viện, em phải đến chăm sóc ông nội.” Anh không nói lời nào nên Hàn Nhã Thanh muốn rời đi, hiện tại trong lòng cô đang run rẩy.

Thật ra cô vốn có chút sợ anh, hiện tại cô đã biết người đàn ông năm năm trước là anh thì trong lòng càng sợ.

Hiện tại cô muốn trốn anh, trốn càng xa càng tốt.

Dương Tầm Chiêu không nói chuyện, cũng không ngăn cản cô, đôi mắt vẫn luôn nhìn cô, cô đi đến đâu thì anh nhìn đến chỗ đó.

Hàn Nhã Thanh bị anh nhìn như vậy thì cảm giác không được tự nhiên, cô không nói gì nữa, cầm lấy áo khoác của mình mặc lên người, sau đó nhanh chóng đi tới mở cửa phòng.

Lúc cô mở cửa thì khuôn mặt của thư ký Ngô đã sớm đứng đợi ngoài cửa đột nhiên phóng to trước mặt, lúc Hàn Nhã Thanh

nhìn thấy thư ký Ngô thì Hàn Nhã Thanh hoảng sợ đến trái tim sắp nhảy ra ngoài.

Thư ký Ngô đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô như vậy thì phản ứng đầu tiên theo bản năng là hoảng sợ, thậm chí lùi lại phía sau một bước.

Nếu bình thường, cô bình tĩnh như vậy, không sợ nguy hiểm, không sợ gì cả, không bị dọa sợ, cũng sẽ không phản ứng như thế. Nhưng hiện tại trong lòng cô vốn không yên, cho nên cô biết phản ứng này của mình hoàn toàn khác xa với ngày thường.

Hơn nữa người này còn là thư ký Ngô, năm năm trước, thư ký Ngô đã cản cô ở cửa khách sạn, mặc dù thư ký Ngô không nhìn thấy rõ cô nhưng cô nhận ra thư ký Ngô.

Cho nên lần này Hàn Nhã Thanh thật sự giật mình không nhỏ.

Cô biết chắc chắn Dương Tầm Chiêu cố ý sắp xếp, mà cô cũng biết phản ứng của mình vừa rồi đã lọt vào mắt Dương Tầm

Chiêu.

Khó trách cô nói rời đi thì Dương Tầm Chiêu không ngăn cản cô, thì ra anh đã sắp xếp nước cờ khác.

Anh có thể nham hiểm hơn được không?

“Sao vậy? Dọa sợ?” Dương Tầm Chiêu đi đến sau lưng cô, khóe môi khẽ nhếch lên, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười: “Em trở nên nhát gan như vậy từ lúc nào? Chuyện này có thể dọa sợ em sao? Hay là trong lòng em chột dạ...”

“Nhàm chán.” Hàn Nhã Thanh trừng mắt nhìn anh một cái, cắt ngang lời anh nói, hiện tại cô không muốn tiếp tục ở đây, không 

muốn tiếp tục ở bên cạnh anh.

Cô sợ mình sẽ bại lộ càng nhiều.

Hàn Nhã Thanh cất bước đi ra ngoài.

“Đi đâu?” Dương Tâm Chiêu không ngăn cản cô, nhưng hỏi một câu.

“Đến bệnh viện, ông nội đang nằm bệnh viện.” Hàn Nhã Thanh thầm thở phào, tuy rằng Dương Tầm Chiêu không đưa tay ngăn cản cô nhưng cô biết nếu mình không trả lời câu hỏi của anh thì chắc chắn anh sẽ không cho cô đi.

Đối với câu trả lời của cô thì Dương Tầm Chiêu vẫn hài lòng, anh cũng biết hiện tại ông cụ Hàn đang nằm bệnh viện, cô chắc

chắn muốn đến chăm sóc, cho nên anh sẽ không ngăn cản cô, anh đến gân tai cô, chậm rãi nói từng chữ một: “Buổi tối, tôi đến bệnh viện đón em, đừng để tôi tìm không thấy em, nếu không thì em tự gánh lấy hậu quả.”

Giọng anh rất nhẹ, nhưng sự uy hiếp lại vô cùng rõ ràng.

“Ngài Dương, em không nợ anh, chúng ta đã ly hôn, chúng ta không còn quan hệ gì cả.” Hàn Nhã Thanh nghe ra được sự uy hiếp trong giọng nói của anh, cô cũng biết anh nói được sẽ làm được. Cho nên trong lòng cô hỗn loạn, trước đó cô hoàn toàn không để ý tới anh, nhưng cô nghĩ đến chuyện năm năm trước thì trong lòng có chút chột dạ.

“Buổi tối tôi đi đón em, đừng để tôi tìm không thấy em.” Dương Tầm Chiêu cũng không cãi nhau với cô, chỉ lặp lại lời của mình, thái độ của anh cực kỳ rõ ràng!

“Dương Tầm Chiêu, anh hãy giơ cao đánh khẽ, buông tha cho em được không?” Trong lòng Hàn Nhã Thanh càng chột dạ, càng lo lắng, mà thái độ của Dương Tầm Chiêu càng làm cho cô sợ hãi.

Hiện tại cô chỉ muốn trốn anh, trốn càng xa càng tốt.

“Sao vậy? Không muốn đi sao? Nếu em không muốn đi thì chúng ta đi vào làm chuyện khác.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, cơ thể cố ý đến gân cô, ánh mắt mập mờ, lời nói mờ ám, nhưng ý đồ quá rõ ràng.

Hàn Nhã Thanh trừng mắt nhìn anh một cái, nhanh chóng lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách nhất định với anh. Hàn Nhã Thanh nói với bản thân không được tức giận, không được tức giận, cô phải bình tĩnh, không thể tức giận bởi vì anh được.

Dương Tầm Chiêu nhìn cô, khóe môi lại cười khẽ.

Hàn Nhã Thanh tức giận, cười cái gì mà cười, có gì buồn cười chứ?

“Không phải chỉ từng kết hôn thôi sao? Ngài Dương đến mức như thế sao? Anh có tin ngày mai tôi có thể tái hôn một lần nữa không.” Hàn Nhã Thanh cố ý nhấn mạnh bọn họ đã kết hôn và ly hôn, cố tình bỏ qua chuyện buổi tối năm năm trước.

Cho nên lúc này cô tức giận chỉ là giả mà thôi.

“Được, ngày mai chúng ta đến Ủy ban.” Dương Tầm Chiêu lại đồng ý, cũng nhanh chóng đồng ý, hơn nữa ý cười trên mặt anh càng rõ ràng.

“...” Hàn Nhã Thanh hoàn toàn hết chỗ nói, cô phát hiện mình không thể nói chuyện bình thường với anh được.

Người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng trước kia đấy sao?

Sao cô cảm giác hiện tại anh giống như một đứa trẻ có thể chơi xấu bất cứ lúc nào.

“Cho dù em tái hôn cũng không tái hôn với anh, kết hôn hai lần cùng một người làm gì, em muốn kết hôn với một người mới..." Lúc này Hàn Nhã Thanh cũng bị anh dồn ép nên buột miệng nói rai!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi