CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

"Ây, chọn ông ta thật là không thể tốt hơn, ông ta luôn giữ thái độ trung lập, không đứng bên phía chúng ta, nhưng cũng không có ý giúp Đường Vân Thành rõ ràng, hành động này của lão tứ rất tốt." Cố Chính Tuần cười khẽ gật đầu.

"Cố Nam, bây giờ con đi đi, theo lời chú tư mà làm." Lúc Cố Chính Tuần nhìn Cố Nam, vẻ mặt lập tức biến thành nghiêm khắc, đôi mắt lạnh lùng: "Mấy chuyện lần này con đều làm không tốt, làm cho ba rất thất vọng, nếu lại xảy ra sai lầm, ba nhất định không bỏ qua cho con."

"Con biết rồi ba." Cố Nam cúi đầu, người cứng đờ, thái độ cung kính, trong lòng sợ hãi. Ba cô ta nói không bỏ qua cho cô ta, chắc chắn sẽ phạt cô ta rất nặng.

Hàn Nhã Thanh bên kia gọi điện thoại cho Đường Lăng.

"Alo, Thanh Thanh, tình hình bây giờ sao rồi?" Điện thoại vừa thông, tiếng của Đường Lăng liền truyền tới.

Hàn Nhã Thanh kể nhanh đại khái tình huống một lần, nói kế hoạch của mình cho anh nghe.

"Khụ, em đây là để anh dùng mỹ nam kế?" Đường Lăng sửng sốt, khóe miệng giật giật, cô bé kia đúng là cách gì cũng nghĩ ra.

"Ngọt ngào dụ dỗ vài câu là được rồi, lại không cần anh hiến thân hay gì." Hàn Nhã Thanh nghe tiếng anh giật mình, không kiềm được cười lên.

"Ngọt ngào dụ dỗ cô ta? Quá khó à, so với nhiệm vụ gì khác đều khó hơn." Nghĩ đến Cố Nam, mặt Đường Lăng nhăn lại, anh thật không có ấn tượng tốt gì với cô gái kia, kêu anh ngọt ngào dụ dỗ cô ta, giống như muốn giết anh vậy.

Không, việc này so với giết anh còn ác hơn, càng khốc liệt hơn!

"Anh không muốn ngọt ngào dụ dỗ cô ấy cũng được, dù sao anh tận lực giữ chân cô ấy là được, kéo càng nhiều thời gian càng tốt." Hàn Nhã Thanh cũng biết nhiệm vụ này đối với Đường Lăng rất miễn cưỡng.

"Anh biết, yên tâm đi, anh sẽ nghĩ cách, cam đoan tranh thủ đủ thời gian cho em." Đường Lăng tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng sự việc quan trọng, dù hy sinh lớn hơn nữa anh cũng phải làm.

"Vậy là được rồi, dựa vào anh đó." Hàn Nhã Thanh thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.

"Đúng rồi, anh không có đón hai bé về." Đường Lăng rất nhanh nói thêm một câu, lúc nói câu này, giọng anh có chút trầm.

"Chuyện gì vậy?" Hàn Nhã Thanh giật mình, mắt híp lại, lần này Đường Lăng cố ý đi đón hai bé về, mấy hôm trước lúc gọi điện cho bé Hạo cô đã nói chuyện này với bé Hạo rồi, bé Hạo rõ ràng cũng đồng ý.

Cho nên Đường Lăng đi đón, hai bé chắc chắn phải về chứ.

"Em đừng vội, hai đứa bé chắn chắc không có chuyện gì đâu, là một người tên là Nhạc Hồng Linh dẫn chúng ra ngoài đi du lịch, em gọi điện thoại liên hệ với người đó, hỏi thăm tình hình đi." Đường Lăng biết rõ ràng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Đường Bách Khiêm, nhưng anh không có nhiều lời.

"Được rồi, em liên lạc với chị Hồng Linh." Mặt Hàn Nhã Thanh lo lắng, dù cô biết hai đứa bé ở cùng chị Hồng Linh không có việc gì, nhưng chuyện này quá trùng hợp, chỉ sợ…

Hàn Nhã Thanh nhanh chóng gọi Nhạc Hồng Linh, bên kia rất nhanh nghe máy: "Thanh Thanh, em cuối cùng cũng nhớ gọi điện thoại bọn chị."

Lúc Nhạc Hồng Linh nói lời này, vừa nói vừa cười, Hàn Nhã Thanh thở phào, trái tim lo lắng cũng bĩnh tĩnh lại.

"Chị Hồng Linh, mọi người bây giờ ở đâu?" Hàn Nhã Thanh trực tiếp hỏi.

"Bọn chị ở nước D, phong cảnh ở đây rất đẹp, chỗ chơi vui cũng rất nhiều, hai đứa bé chơi rất vui, em có đến không?" Bây giờ Nhạc Hồng Linh có lẽ đang ở bên ngoài, Hàn Nhã Thanh có thể nghe được tiếng gió, tiếng nước, còn có tíếng nô đùa.

"Chị Hồng Linh sao lại đột nhiên muốn đi ra ngoài chơi vậy, còn đi chỗ xa như vậy?" Hàn Nhã Thanh híp mắt, có một số việc, trong lòng cô đã có suy đoán, nhưng cô vẫn cần đáp án chính xác.

"Đường Bách Khiêm nói gần nhất chị không có nhiệm vụ gì, mỗi ngày hai đứa bé ở nhà cũng chán, cho nên đề nghị chị mang hai đứa bé đi chơi vài ngày, chỗ này cũng là Đường Bách Khiêm chọn, em không cần nói, chỗ này thật là tốt." Nhạc Hồng Linh cũng không có nghĩ nhiều, bởi vì cô căn bản không biết chuyện Đường Lăng đi đón hai đứa bé, cho nên không hoài nghi gì.

Hàn Nhã Thanh nheo mắt, xem ra, đàn anh là cố ý đưa hai đứa bé đi.

Đàn anh chắc là đã biết Đường Lăng muốn đi tìm hai đứa bé mới cố ý làm như vậy …

"Chị Hồng Linh, mọi người còn chơi mấy ngày?" Hàn Nhã Thanh chớp mắt, sau đó giả bộ như hỏi vẩn vơ.

"Còn chơi hai ba ngày nữa." Nhạc Hồng Linh bởi vì không biết chuyện, nên trả lời rất tự nhiên.

"Vậy chờ mọi người chơi xong, chị Hồng Linh trực tiếp đưa hai đứa bé về thành phố A đi, em ở thành phố A chờ mọi người." Hàn Nhã Thanh là người trọng tình cũ, cho nên, cô không muốn làm lớn chuyện, dù biết những chuyện Đường Bách Khiêm làm, cô cũng không chỉ trích gì, nhưng, cô sợ cuối cùng Đường Bách Khiêm sẽ lấy hai đứa bé uy hiếp cô.

Cho nên, cô phải đón hai đứa bé về.

Hai ngày này, cô phải tra án, tra án khiến bản thân còn nguy hiểm, bây giờ đưa hai đứa bé về, cô không có thời gian chăm sóc.

Cô cũng không yên tâm, người nhà họ Cố bây giờ vẫn nhìn chằm chằm, cô sợ lúc này hai đứa bé về sẽ có nguy hiểm.

Cho nên chờ bọn nhỏ ở nước D chơi ba ngày rồi mới về là tốt nhất.

"Được, hai đứa bé biết sẽ vui lắm." Nhạc Hồng Linh ngẩn người, lập tức phấn khởi nói.

"Tình hình bên em như thế nào? Hai đứa bé có thể về sao? Còn thân phận của chúng?" Nhưng, Nhạc Hồng Linh nhớ tới vài chuyện, những cái khác đều dễ, thân phận của hai đứa bé là quan trọng nhất.

"Yên tâm đi, không có vấn đề gì, cha ruột của hai đứa bé là Dương Tầm Chiêu." Hàn Nhã Thanh cũng không giấu diếm Nhạc Hồng Linh, hơn nữa Đường Bách Khiêm đã biết từ lâu, Đường Bách Khiêm chắc là cũng đã biết cô biết chuyện này rồi.

"Mẹ nó, thiệt hay giả vậy? Vậy cũng được sao? Này quá trùng hợp đi." Nhạc Hồng Linh kinh sợ, không kiềm được mắng ra tiếng, đương nhiên giọng Nhạc Hồng Linh đích lúc này không chỉ kinh ngạc, mà còn vui sướng.

"Vậy ý của em là muốn tái hôn lại với Dương Tầm Chiêu?" Nhạc Hồng Linh lại hỏi tiếp một câu, nếu Hàn Nhã Thanh đón hai đứa bé về, khẳng định là muốn cho hai đứa bé thân phận chân chính.

Như vậy cách tốt là tái hôn Thanh Thanh với Dương Tầm Chiêu.

"Vì hai đứa bé, có lẽ đi." Mắt Hàn Nhã Thanh chớp vài cái, sau đó từ từ nói, tiếng rất nhỏ, còn có chút mơ hồ.

"Ây ây ây, nói rõ ràng đi, cuối cùng là vì hai đứa bé? Hay là vì chính em? Hay là vì yêu cậu ba nhà họ Dạ đây? Còn lấy hai đứa bé làm cớ? Cái này bọn nhỏ chúng không gánh đâu." Bây giờ Nhạc Hồng Linh vui vẻ, không nhịn được trêu ghẹo Hàn Nhã Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi