CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC XINH ĐẸP CỦA TÔI

Mặc dù trước kia cũng bị không ít phụ nữ gạt sang một bên như vậy, nhưng Dương Thần lúc này vô cùng buồn bực, đêm qua không phải còn ngủ cùng nhau sao? Sao qua một ngày đã trở thành như vậy?

Chạy nhanh đi theo, Dương Thần ngăn Lâm Nhược Khê hỏi:

- Vợ à, em làm gì đó? Anh lại làm sai chuyện gì?

Lâm Nhược Khê không nói, tránh ra khỏi Dương Thần, tiếp tục đi về phía cửa lớn.

Đám Thân vệ Dương gia ở cửa ý thức được chủ nhân dường như đang cãi nhau, càng làm ra bộ dáng thẳng lưng, mắt mù tai điếc, làm như không thấy gì.

Dương Thần gãi đầu gãi tai, không hiểu ra sao, đành phải theo sát, bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ lạnh lùng, cũng không biết nói như nào.

- Nhược Khê à, em đừng như vậy, có chuyện gì thì nói với anh, anh làm sai anh sửa, nếu như em không vui thì cũng nói với anh, anh làm em vui vẻ…

- Anh muốn ngày mai mang theo em và Lam Lam đi mua vài bộ quần áo mới, qua năm mới dù sao cũng phải có chút không khí vui vẻ, dù sao cũng là lần đầu tiên cùng nhau qua năm mới…

Dương Thần lải nhải cằn nhằn không ngừng kêu mấy tên gọi buồn nôn, nào là bảo bối, darling, honey, vợ yêu này nọ… Nhưng Lâm Nhược Khê không hề để ý tới hắn, sau khi ôm Lam Lam vào nhà, trực tiếp đóng cửa phòng lại khóa Dương Thần ở bên ngoài!

Lúc này đã là rạng sáng, những người khác đều ngủ rồi, cũng không một người của Dương gia phát hiện cục diện này của hai vợ chồng.

Dương Thần đứng ở ngoài cửa khóc không ra nước mắt, thật sự là đánh đòn cảnh cáo, người lúc xúi quẩy chuyện gì cũng tới, chuyện tu vi này còn đau đầu, thế nào mà người ở trong nhà lại bộ dáng chiến tranh lạnh với chính mình?

Mấu chốt là, bản thân căn bản không biết vì sao lại như vậy?

Đúng lúc này, điện thoại của Dương Thần rung lên, vừa lấy điện thoại ra thì thấy, là tin nhắn Tuệ Lâm gửi tới – “Dương đại ca, tiện liên lạc không?”

Cô bé kia luôn rất cẩn thận, Dương Thần bất đắc dĩ cười cười, tìm một nơi yên tĩnh gọi điện thoại.

Tuệ Lâm rất nhanh tiếp điện thoại.

- Đến Yến Kinh rồi?

- Ừ…

- Đang chuẩn bị làm việc lại, sao còn chưa nghỉ ngơi?

Dương Thần hỏi.

Tuệ Lâm lại “Ừ” một tiếng, do dự nói:

- Dương đại ca… Chị ấy… về nhà rồi chứ?

Ánh sáng trong đầu Dương Thần lóe lên, đúng rồi, Tuệ Lâm có lẽ biết vì sao lại như vậy,

- Em không nói anh xuýt chút quên hỏi em, chị em rốt cuộc làm sao vậy? Về đến nhà giống như muốn đông chết anh, anh lại làm sai cái gì à?

Tuệ Lâm yếu ớt thở dài,

- Em gọi cho anh là vì chuyện này, vừa rồi đến sân bay đón em, là chị, bọn em… bọn em thấy anh cùng công chúa Jane…

- Thấy anh cùng Jane…

Dương Thần trợn mắt, khóc không ra nước mắt, sờ sờ tay,

- Ý em là, đã bị Nhược Khê biết rồi?

- Đúng vậy, biểu hiện của chị rất bình tĩnh, nhưng em cảm thấy chị nhất định rất tức giận, Dương đại ca anh cũng thật là, sao lại không phát hiện bọn em đi theo phía sau anh?

Giọng nói của Tuệ Lâm cũng có chút hờn dỗi.

Dương Thần ai thán trong lòng, không phải mình không muốn phát hiện, mà là không dám dùng tu vi, nhưng cái này cũng không dám nói ra, sợ cô lo lắng cho mình.

- A… có thể chóng mặt, thật sự không chú ý tới.

Dương Thần thuận miệng nói câu có lệ,

- Cám ơn em, Tuệ Lâm, bằng không Dương đại ca anh thật không biết đã phạm vào chuyện gì, đau đầu chết mất.

Tuệ Lâm do dự, nhỏ giọng nói:

- Dương đại ca, chuyện của chúng ta tạm thời đừng nói ra, em sợ chị sẽ không chịu nổi, cả chuyện Lam Lam, đối với chị mà nói là kích thích quá lớn, cho dù sớm muộn đều phải chứng minh thân phận của Lam Lam, nhưng vẫn nên chờ đã.

Dương Thần cũng nghĩ như vậy, cô có thể suy nghĩ cho Lâm Nhược Khê, cũng khiến hắn cảm kích.

Chỉ có thể nói loại chuyện tình cảm này cũng không phải là con người có khả năng khống chế, Tuệ Lâm có lẽ cũng không hy vọng đi đến ngày hôm nay, nhưng cô lại không cách nào tiếp tục lừa gạt chính mình.

Bây giờ có thể làm được, chính là tận lực khiến Lâm Nhược Khê ít chịu tổn thương hơn.

Dương Thần suy nghĩ, nên dùng phương thức nào khiến Lâm Nhược Khê tốt hơn một chút, nhưng cô hôm nay không có bất kỳ phản ứng gì với mình, chỉ có thể chờ thời cơ.

Đêm nay, Dương Thần tùy tiện tìm một phòng khác chấp nhận được để nằm, nhưng cả đêm đều nghĩ làm thế nào để vãn hồi cục diện chiến tranh lạnh này, căn bản không thể ngủ.

Thời điểm sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, trong phòng ngủ của hai vợ chồng.

Thân thể đang ngủ của Lâm Nhược Khê ở trên giường lớn run rẩy, hai chân không tự giác co rúm lại, toàn thân phát ra mồ hôi lạnh.

Trong miệng mê man nói ra âm thanh đứt quãng,

- Đừng… không phải tôi… tôi không thể… A!!!!

Lâm Nhược Khê ngồi dậy từ trên giường, bừng tỉnh từ cơn ác mộng khiến áo ngủ của cô cũng bị mồ hôi lạnh làm cho ẩm ướt.

Khi nhìn đến bài trí của căn phòng quen thuộc trước mắt trong bóng đêm mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn đây chỉ là giấc mơ.

Tựa hồ là tiếng kêu sợ hãi quá lớn khiến bé mập nằm bên cạnh bị quấy rầy, thân thể hơi hơi chuyển động.

Lam Lam cũng không đắp chăn, hoặc là nói chăn bị cô bé đá rơi xuống đất, bé mập mặc bộ đồ ngủ bông úp sấp bò trên giường, mặt thịt bị ép xuống, chân thò ra ngoài không khí.

Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, đêm mùa đông như vậy, Lam Lam cũng không bị cúm, cho nên Lâm Nhược Khê cũng không quá cưỡng cầu.

Lúc này, Lam Lam hình như mơ một giấc mơ đẹp, ấp úng nói ra vài tiếng nghe không hiểu, nửa thân dưới nhúc nhích, tiếp tục ngủ.

Lâm Nhược Khê đắp chăn cho con gái, vén vén sợi tóc của Lam Lam, trong mắt vẫn còn sợ hãi đối với cơn ác mộng vừa rồi.

Đây không biết là ngày thứ bao nhiêu liên tiếp gặp ác mộng giống nhau, từng đoạn ngắn cơn ác mộng đều hiện lên trong đầu.

Nếu như nói ác mộng một lần hai lần là tâm lý ám thị, vậy ba lần bốn lượt liên tục không biết bao nhiêu lần, ác mộng làm cho người ta nặng nề cùng lo lắng, là nặng nề khó có thể kèm theo.

Đặc biệt, trong ác mộng tất cả đều khiến người ta tan vỡ…

Lúc trước còn nghĩ là vào thời điểm Dương Thần không có nhà, bởi vì lo lắng mới sinh ra cảnh trong mơ, nhưng hôm nay Dương Thần quay lại, ác mộng càng ngày càng nghiêm trọng.

Hít sâu một hơi, Lâm Nhược Khê nhìn đồng hồ báo thức trên tường, là hơn năm giờ sáng, tuy còn sớm, nhưng chính mình rời giường có thể sắp xếp một ít công việc kế tiếp.

Có lẽ chính mình không phải người phụ nữ có thể nhàn rỗi, nghỉ thời gian lâu như vậy, tự nhiên muốn làm cái gì đó, cho dù là giúp Dương Công Minh làm chút việc nhà nông.

Lam Lam bởi vì quá dễ nuôi, lại thực khiến người khác yêu quý, hiện giờ Dương gia không ít người dành ôm, dành mang theo, bản thân làm một người mẹ cũng không có quá nhiều thời gian, vẫn là nên làm một vài chuyện bản thân vẫn chưa hoàn thành.

Lâm Nhược Khê nỗ lực diệt trừ, ngăn chặn, không suy nghĩ nhiều về chuyện cơn ác mộng, sau đó mới rời giường vào phòng tắm.



Dương phủ sáng sớm đã bận rộn, hôm nay không thể so với những ngày khác, tối nay chính là giao thừa, đối với hào môn truyền thống như Dương gia mà nói, phải làm không ít công việc.

Dương Công Minh đặc biệt mặc trang phục truyền thống màu đen đỏ, lộ vẻ tôn quý cùng uy nghiêm, tinh thần cũng phá lệ phấn chấn mười phần. Dương Phá Quân và Quách Tuyết Hoa, vợ chồng Viên Hòa Vĩ Dương Tiệp Dư… cũng đều mặc màu vui vẻ.

Sáng sớm, con cháu các thế hệ sau của Dương gia tập hợp trong từ đường, năm hết và mấy ngày đầu năm, đều phải dập đầu quỳ lạy lão tổ tông, một là báo cáo những việc làm trong một năm này, hai là khẩn cầu phù hộ cho năm mới.

Đây cũng không phải mê tín đơn thuần, dù sao không ít con cháu đại gia tộc rải rác khắp nơi, hàng năm như vậy hướng tâm tế tổ, đều là rất hữu dụng.

Ngoài con cháu trong tộc ra, các thành viên chủ yếu trong chi thứ Dương gia cũng đều đến đây, nhưng bọn họ đều phải chờ sau khi người trong tộc tế tộc xong mới có thể tiến vào. Hơn nữa gia phong nghiêm ngặt, chi thứ không thể như người trong tộc, chỉ có gia chủ có thể vào từ đường cúng bái bài vị, thành viên khác không có cái vinh dự ấy.

Chờ Dương Công minh và những con cháu Dương gia xếp thành hàng đợi vào cúng bái trong từ đường, khi đi vào, không ít người ngoài ý muốn phát hiện – Dương Thần không có ở đây?

Tuy nói lúc này vẫn còn quá sớm, nhưng cũng nên rời giường rồi, có thể nào ngay cả chuyện tế tổ quan trọng như vậy cũng quên? Dương đại thiếu gia này cũng quá là không coi chuyện lần đầu tiên quay về bản tông ăn tết ra gì!

Không ít người già trong lòng phẫn nộ, nhưng giận mà không dám nói gì, dù sao Dương Thần bây giờ cũng là nhân vật số hai Dương gia, chỉ sợ Dương Công Minh cũng sợ hãi tiểu tử này.

Lông mày Dương Công Minh hơi cau lại, xác thực không tìm thấy hình dáng đứa cháu này, cũng không thấy sắc mặt giận dữ, cười tủm tỉm hỏi Lâm Nhược Khê:

- Nhược Khê, tiểu tử kia đâu?

Mọi người cũng đều muốn hỏi như vậy, bởi vì bọn họ là vợ chồng, cùng nhau ngủ, cũng không thể ngủ một cái là không thấy tăm hơi đâu rồi chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi