Dương Thần buồn rầu sờ sờ trán, thở dài thật sâu,
- Không khác biệt lắm so với suy nghĩ của anh, xem như là được kiểm chứng. Nhưng mấu chốt là, anh nên làm gì bây giờ…
Jane mỉm cười,
- Theo em được biết, dùng phương pháp khoa học truyền thống hẳn là không
hiệu quả, nhưng… anh chẳng lẽ đã quên, không phải chỉ mỗi mình anh có
chân nguyên.
- Có ý gì.
Dương Thần nói.
- Em cũng chỉ làm một cái giả thiết thôi.
Jane chống tay vào cằm nói:
- Em nghĩ, có thể có khả năng thông qua phương thức ngoại lực để giúp anh chinh phục hay không, thậm chí thôn tính lực lượng bài xích kia, anh
hiện tại chỉ là có thể làm được ngang hàng, nhưng, nếu thêm lực lượng
trợ giúp khác thì sao?
- Tường Vi, Thái Ngưng không phải đều bước vào Hóa Thần Kỳ rồi sao, các cô ấy cho dù không bằng anh, nhưng cũng
chắc có cách ảnh hưởng đến chân khí trong cơ thể anh, mà chỉ cần điểm
cân bằng bị đánh phá, anh liền có cơ hội giành được chiến thắng.
Dương Thần vui vẻ trong lòng, đây quả thật có khả năng. Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, cau mày nói:
- Không được, quá nguy hiểm, em không biết, Hỗn Độn quá mức tà ác ác độc, nếu không có sách lược vẹn toàn, làm ra sai lầm, có thể hại đến Tường
Vi, Ngưng Nhi.
- Cho nên không thể gấp, em không phải còn muốn
đến Trung hải sao, Chỉ Tình không phải tu luyện cũng được sao, em định
thu hoạch thêm chút tin tức hữu dụng, tận khả năng tìm một phương pháp
ổn thỏa.
Jane nói.
Dương Thần nhất thời cũng không nghĩ ra phương pháp nào khác, hoặc là Tiêu Chỉ Tình quả thật có thể giúp được
chính mình, vốn không muốn để nhiều người biết, nhưng cũng chẳng biết
làm thế nào, đành phải đồng ý đã, nhưng hạ quyết tâm, nếu không phải bản thân cảm thấy tuyệt đối chắc chắn, kiên quyết không thể kéo cả các cô
ấy xuống nước.
Sau khi thương lượng xong với Jane, Dương Thần cố ý đi một chuyến tới Thái gia, tuy hai chị em Thái Ngưng và Thái Nghiên
không ở đó, nhưng chiếm được tiện nghi rồi, Dương Thần vẫn là làm đủ
công phu ngoài mặt, tặng một vài món quà là không thể tránh được.
Huống chi Thái Vân Thành cũng đã giúp đỡ không ít, vẫn đứng ở phía Dương gia, nên tỏ vẻ chút mới được
Bởi vì Thái Vân Thành lừa gạt Khương San nói hai đứa con gái đều ra ngoài
chấp hành nhiệm vụ, cho nên Khương San cũng không có cách, nhìn thấy
Dương Thần liền nhờ hắn khuyên Thái Vân Thành, đừng để ông ấy tiếp tục
để con gái ở ngoài nữa. Dương Thần đối với điều này cũng chỉ có thể
ngoài mặt đồng ý vài tiếng, trong lòng ít nhiều có chút xấu hổ, kỳ thật
là chính mình sắp xếp cho hai cô ấy ở hải ngoại.
Thái Nghiên vốn ở Trung Hải, nhưng sau khi ngừng công tác ở cảnh cục cũng buồn nên đi Địa Trung hải với chị gái, thuận tiện có thể chuyên tâm tu luyện.
Bị Khương San lôi kéo nói một tràng, Dương Thần cuối cùng có thể đào thoát, dẫn theo Lam Lam lên máy bay về Trung Hải.
Lam Lam đối với việc không thể bay trên trời có chút thất vọng, hỏi Dương
Thần vì sao không thể giống như trước kia dẫn cô bay bay.
Dương
Thần bất đắc dĩ cười cười, chính mình làm sao không biết ngồi máy bay
chậm hơn, nhưng không thể vì rút ngắn thồi gian mà giải phong dùng không gian pháp tắc, loại chuyện phá hư minh ước này, với tu vi hiện tại của
mình vẫn nên ít dùng.
Mùng 1 năm mới, Trung Hải vẫn còn đang trong không khí vui mừng hân hoán.
Tuy độ ấm thấp, nhưng may mà có cảnh sắc tươi đẹp đã giảm bớt áp lực trong lòng mọi người.
Đây là năm mới đầu tiên sau khi vợ chồng lão Lý chuyển vào nhà mới, hiện
giờ có nhà ở, có tiền, con gái cũng có tiền đồ, tuy con rể không phải
thực ‘tinh khiết’, nhưng chiếc xe trên hàng triệu nói mua liền mua, hai
ông bà già cũng bớt lo lắng mười phần, thực hy vọng có thể trước mặt một vài họ hàng coi thường họ khoe khoang chút
Kết quả là, vợ chồng
lão Lý rất sớm đã hẹn người nhà cùng quê ở vùng ven Trung Hải, sáng mùng 1 đã về quê, ở dưới đó hai ngày thăm một vài người bạn già.
Lý
Tinh Tinh vốn muốn nhàn rỗi qua tết, tập trung tu luyện công pháp, sau
đó cùng Tiêu Chỉ Tình, An Tâm bọn họ tụ tập. Nhưng ý nguyện của cha mẹ
vẫn nên thỏa mãn, liền đồng ý lái xe cùng bọn họ về quê.
Một nhà ba người túi lớn túi nhỏ các loại quà tặng, cười cười nói nói đi xuống tầng, vừa đi tới chỗ đỗ xe.
Vừa nhìn thấy chiếc xe mới màu đỏ rực trên đường, mẹ Lý vui vẻ nói:
- Không ngờ cũng có ngày chúng ta được ngồi trên xe Mercedes Benz, Tinh Tinh nhà chúng ta có tiền đồ.
- Cái gì gọi là Tinh Tinh có tiền đồ, là tiểu Dương có bản lĩnh.
Lão Lý cười cười, bỏ quà tặng vào cốp xe.
- Ông thì biết cái gì, phụ nữ có tiền đồ chính là tìm thấy đàn ông tốt,
Tinh Tinh nhà chúng ta không có bộ dạng hấp dẫn, có thể câu được con rể
tốt?
- Hắc hắc, nói cũng đúng, bất quá cũng là mệnh, trên đường
con gái đẹp là thế, sau lại để cho tinh Tinh nhà ta gặp được, duyên
phận…
Lý Tinh Tinh bị lời nói của cha mẹ làm cho đỏ mặt, kiều
diễm ướt át, tuy những lời này đều là lời nói thật, nhưng cũng quá trắng trợn rồi.
Mọi người sau khi sắp xếp đồ xong, vợ chồng lão Lý ngồi phía sau, Lý Tinh Tinh liền lái xe đi ra khỏi khu nhà.
Nhưng vừa chạy đến đường lớn, một chiếc SUV màu đen bỗng nhiên chặn ở giữa đường.
Mày liễu của Lý Tinh Tinh khẽ nhíu, bấm còi, ý bảo nhường đường, nhưng chiếc xe kia không hề có ý muốn nhường.
Bỗng nhiên! Bốn gã cầm gậy thép trong tay thân hình vạm vỡ quần áo màu đen
từ trên xe đi xuống, toàn bộ đều đeo kính râm, hung thần ác sát.
Lý Tinh Tinh thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng chạy về hét lên với vợ chồng lão Lý:
- Cha mẹ! Mau xuống xe!
Nhưng mấy đại hán kia căn bản không cho vợ chồng lão Lý đang kinh hoảng có thời gian xuống xe, đã vọt tới bên cạnh xe.
Một gã đại hán đi đầu nhe răng cười, gậy thép trên tay đã hung hăn nện xuống chiếc xe mới tinh trên đường!
Bành!!
Một tiếng nặng nề vang lên, phần trước chiếc xe bị nện xuống, nước sơn đỏ bị xướt một vết thật lớn!
Lý Tinh Tinh ở trong xe mặt trắng bệch, hoa dung thất sắc, mà vợ chồng lão Lý còn lại là sợ đến đầu váng mắt xanh.
Ngay sau đó, gậy thép trong tay mấy tên đại hán cũng không chút khách khí mà nện vào mui xe, trần xe, cùng các bộ phận khác của xe.
Âm thanh ‘Bang bang bang bang’ không dứt bên tai, khiến màng nhĩ của người ở bên trong muốn rách ra.
Tốc độ mắt thường có thể thấy được, chiếc xe bị đập bắt đầu vặn vẹo, dị
dạng, một chiếc xe mới đang yên lành, trong nháy mắt biến thành một đống sắt vụn!
Khi đầu chiếc xe bị nhấc lên, động cơ sau khi bị một trận tàn phá thì trực tiếp sinh ra đốm lửa nhỏ, lửa tắt, báo hỏng.
Lý Tinh Tinh không biết khi nào đã đỏ hốc mắt, nước mắt oanh oanh đảo quanh trong hốc mắt, lòng như đao cắt.
Cô đau lòng không phải tiền, đây là quà tặng Dương Thần tặng cô, cô vốn
muốn quý trọng, nhưng vừa dùng được hai ngày đã bị một đám hư hỏng làm
ra như vậy, một loại thương tiếc, ủy khuất cùng phẫn nộ khiến cơ thể cô
không ngừng run rẩy.
Cửa xe đã sớm bị vỡ, trong xe toàn là mảnh thủy tinh, thậm chí trên tay trên mặt vợ chồng lão Lý đều có dấu vết bị cắt.
Vợ chồng lão Lý đời này ăn nói nhũn nhặn rất nhiều, tuy lòng đầy nghi hoặc cùng phẫn nộ nhưng lại không dám lên tiếng, ôm thành một đoàn, sợ bị
kéo ra ngoài đánh đập.
Lý Tinh Tinh vô cùng đau đớn, dùng sức đẩy cửa xe, khí lực của cô vì quan hệ tu luyện nội công sớm đã xưa không bằng nay.
- Các người là ai? Dựa vào cái gì mà đập xe nhà chúng tôi?
Lý Tinh Tinh gần như thét lên chói tai hỏi.
Đầu lĩnh cười lạnh một tiếng, gậy thép vác lên vai, trêu tức nói:
- Cô bé, muốn trách thì trách cô quyến rũ phải người đàn ông không nên
quyến rũ, chọc vào người phụ nữ không nên chọc vào. Phu nhân tôi nói,
nếu cô vẫn tiếp tục dây dưa không rõ với Cục phó Mông, lần sau… anh em
chúng tôi không phải là đụng vào xe cô, mà là đụng vào cô!
Lý
Tinh Tinh trong đầu nhớ lại người phụ nữ xưng là mẹ Mông Triết Tân gặp
lúc tan tầm kia, người phụ nữ xinh đẹp Trương Linh kia, dường như hiểu
ra gì đó.
Tức giận, quay đầu lại nhìn vợ chồng lão Lý đã nhũn ra
trên xe, nhìn trên mặt, trên tay cha mẹ mình, đều có vết thủy tinh cắt
ra tạo thành vết máu!
Một loại cảm giác nhục nhã khiến cô nắm chặt bàn tay trắng lại, ánh mắt oánh oánh, giọng nói như dao chém đất:
- Các người quá đáng quá rồi, cứ việc hướng về phía tôi! Làm hại cha mẹ tôi thì tính sao?
- Ha ha! Cô bé, lá gan cô không nhỏ, ông đây nhiều gặp rồi đụng không ít
xe, tiểu cô nương có lá gan như vậy không nhiều lắm, chỉ tiếc… cô gào
lên nữa cũng vô dùng thôi, hôm nay nhiệm vụ ông nội đây là phá xe cô,
lần tới lúc muốn làm hại cô, sẽ lại đến nghe cô hét…
Người đàn ông gian tà cười, ba gã khác cũng nhếch miệng cười quái dị, lộ ra vè tà ác.
Lý Tinh Tinh mặt đỏ bừng, vội vàng lấy điện thoại từ túi áo khoác ra, gội điện thoại báo án.
- Yô! Còn muốn báo cảnh sát? Cô bé, chúng tôi nếu sợ cô báo cảnh sát? Ban ngày ban mặt có thể đến phá xe cô sao? Đầu úng nước rồi hả?
Đại hán cười nhạo, quay đầu lại nhìn mấy người bên cạnh, từ từ quay về xe.