CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC XINH ĐẸP CỦA TÔI

Dương Thần thiếu chút nữa thì cắm đầu xuống đất, nghi ngờ tai mình nghe nhầm. Nhưng ngẩng đầu nhìn Mông Nguyệt ở bên cạnh mặt hơi đỏ ửng, dường như có chút thẹn thùng, lúc này mới tin rằng mình không nghe nhầm!

Nghĩ đến Mông Nguyệt ở trước mặt mình làm một vài hành động thân mật mập mờ, Dương Thần không thể không tin, cô ta đã sớm biết tất cả những chuyện này.

- Cái kia… con đường thứ nhất thì thôi đi, con đường thứ hai, tôi đã kết hôn rồi, cũng thôi đi.

Dương Thần khoát tay, lúc này muốn ác cũng không ác nổi.

- Tại sao lại thôi được? Anh và Lâm Nhược Khê đã đi tới phần cuối rồi? Cô ta từ lúc giao thừa đã ra khỏi Dương gia rồi. Đừng nói ở Yến Kinh, các đại gia tộc có máu mặt đều biết việc này. Chuyện ly hôn của hai người chỉ là chuyện sớm hay muộn cũng xảy ra, chỉ là thủ tục chưa xong mà thôi.

- Muốn xóa bỏ hôn thú của hai người, chỉ là một lời nói của Mông gia chúng tôi.

Lần này Mông Nguyệt lại chủ động phản chất vấn.

- Kết hôn không phải là chuyện chứng nhận, chúng tôi cuối cùng thế nào cô quản được sao?

Dương Thần không hờn giận nói.

- Đừng cho là tôi không biết, cô ta không phải là không nhịn được việc anh có những người phụ nữ khác sao? Thật sự là cười chết người, tự mình không làm tròn trách nhiệm trông coi chồng, lại muốn gây chuyện ồn ào để người khác chê cười, cô ta cũng xứng làm chủ Dương gia sao?

Mông Nguyệt khinh thường nói.

- Câm mồm!

Dương Thần trợn mắt, ngữ điệu cao hơn mấy phần:

- Không phải chuyện của cô, ít nói nhiều lời đi!

Mông Nguyệt hừ nhẹ, trêu tức nói:

- Anh nổi giận cái gì chứ, tôi tùy việc mà xét, tôi là phụ nữ, tất nhiên hiểu phụ nữ hơn anh. Anh có bản lĩnh thì đi mà gào thét về phía Lâm Nhược Khê ấy, dựa vào cái gì mà tôi nói lời nói thật anh lại gào lên với tôi?

Dương Thần dở khóc dở cười, người phụ nữ này gan thật đủ lớn, không khỏi hỏi:

- Chị hai à, cô muốn gả cho tôi đến vậy sao?

- Tôi không phải chị hai, tôi cùng tuổi với anh đấy…

Mông Nguyệt biến sắc, tuy hai má vẫn hiện ra hai lúm đồng tiền, lại vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực như cũ, mặt không chút biến sắc, nhưng trong con ngươi lại mang theo mị thái ướt át.

Biểu tình này lại khiến Dương Thần sửng sốt, không khỏi giật mình tưởng là ảo giác.

Chuyện này nếu là lúc trước, Dương Thần đối với mỹ nữ là sao cũng được, nhưng hôm nay hắn vừa cùng Lâm Nhược Khê gây tới chia ly, nào có tâm tình phản ứng người phụ nữ này.

Huống chi, vui đùa thì không sao, cưới vợ lại là chuyện nghiêm chỉnh.

Phụ nữ của Mông gia làm sao có thể tùy ý chạm vào? Chuyện này đã có thể trực tiếp nháo thành một phạm vi khác.

Mông gia nói rất rõ ràng, ‘chính thê’ chính là bọn họ tranh thủ vì Mông Nguyệt. Chuyện này rất rõ ràng, là muốn cho Mông gia và Dương gia, hoặc là cùng mình ràng buộc vào cùng một chỗ.

- Cháu gái ta, bất luận là dung mạo, tài trí, xuất thân hay bất cứ điều kiện nào khác đều là số một, toàn bộ Hoa Hạ cũng không tìm ra được vài người.

Mông Khai Nguyên tứ bình bát ổn nói:

- Ngươi đừng có không biết tốt xấu, nó gả cho ngươi, là phúc phần của ngươi.

- Lâm Nhược Khê kia mặc dù là con riêng của Ninh gia, nhưng chỉ là con riêng mà thôi, không vào được chính đài. Mà Mông gia chúng ta, có thể cho giúp ích cho ngươi nhiều hơn ngươi tưởng tượng nhiều.

- Ngươi chỉ cần cưới Nguyệt Nhi nhà chúng ta, như vậy thì ở Yến Kinh, Dương gia tự nhiên có thể trở thành gia tộc cường đại nhất. Chúng ta có thể bù lại những chỗ thiếu ở thương giới và chính đàn của Dương gia.

Dương Thần càng không hiểu lão gia này bán thuốc gì trong hồ lô. Cho dù hắn thực sự ly hôn với Lâm Nhược Khê, hắn cũng không tính sẽ tái giá với người khác.

- Được rồi, không cần tiếp tục ca ngợi cháu gái của ông nữa, tôi không có hứng thú với cô ta.

Dương Thần ngăn lại.

Mông Khai Nguyên cùng đám người Mông Khuyết đều lộ ra sắc giận, Mông Nguyệt là bảo vật trong lòng họ, không chỉ vì cô ta là Đường chủ của Hồng Hoa Đường, Tổng giám đốc của công nghiệp Hoa Trung, càng bởi vì cô ta trong lúc còn trẻ nhất định sẽ có khả năng kế thừa y bát của Hoa Nam bang.

Mông Nguyệt cắn chặt môi dưới, cảm thấy một loại cảm giác sỉ nhục, cô ta chưa từng nghĩ tới có người đàn ông nào dám cự tuyệt mình. Hơn nữa đối phương rõ ràng là một người đàn ông háo sắc, đây không thể không nói chính là một loại đả kích.

Chẳng lẽ mình thực sự không bằng Lâm Nhược Khê lạnh như băng kia?

- Ngươi có biết mình đang nói gì không? Nguyệt Nhi nhà chúng ta bất luận là huyết thống hay tài trí đều là người thừa kế mạnh mẽ của Hoa Nam bang, ngươi không nên ngu xuẩn đến nỗi ý vị như nào cũng không biết?

Mông Khai Nguyên tức giận đập bàn.

Lời này vừa nói ra, Mông Khâm, Trương Hiến và tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên lão gia nhắc tới người kế nhiệm trước mặt mọi người.

Quả nhiên, mặc dù là nữ lưu, nhưng Mông Nguyệt cũng bằng năng lực của mình mà có được sự tín nhiệm của ông nội.

Dương Thần cũng chẳng thích thú gì Hoa Nam bang, thủ hạ Mafia của mình đã đủ nhiều rồi, ngay cả số nhân khẩu của tổ Sơn Khâu trên danh nghĩa đều đã bị mình khống chế, Hoa Nam bang bọn chúng thì giúp được cái gì chứ?

- Các người không phải là nói có ba con đường sao, con đường thứ ba là gì?

Dương Thần dứt khoát hỏi.

Đây không thể nghi ngờ chính là phủ quyết quan hệ thông gia của Mông Nguyệt, khiến người của Mông gia đều lộ vẻ mặt oán giận.

- Được… rõ là nghé mới sinh không sợ cọp.

Khóe mắt Mông Khai Nguyên nhảy lên, mặt vài phần đanh lại

- Con đường thứ ba, rất đơn giản. Đối phó với địch, Mông gia chúng ta trước giờ chưa từng nương tay.

- Vợ chồng Lưu Thanh Sơn sẽ bị giải quyết ngay tại chỗ, mà ngươi sẽ bị cầm giữ tại Mông gia chúng ta, hủy bỏ một thân công phu, hơn nữa sẽ bị nghiêm hình tra tấn cho đến khi ngươi giao ra linh bảo, dập đầu nhận sai trước liệt tổ liệt tông Mông gia chúng ta.

Dương Thần “chậc chậc” hai tiếng, không khỏi bội phục sự quyết đoán của Mông gia, thật sự là cái gì cũng dám nói.

- Không nên cảm thấy chúng ta không dám, Dương gia đối với chúng ta mà nói chả là cái gì! Quân đội bốn tỉnh Trung Nguyên, đến lúc đó sẽ nghe ai còn chưa biết được.

- Huống chi, Mông gia ta tùy tiện phái ra vài tên Trưởng lão là có thể diệt môn đối với Dương gia. Bất quá là chưa tới bước đường cùng, thì sẽ không dễ dàng ra tay mà thôi.

Mông Khai Nguyên nhìn Dương Thần bằng nửa con mắt.

Dương Thần mới không tin Mông gia thực dám diệt môn đối với Dương gia. Thật sự muốn như vậy, Mông Khai Nguyên ông ta đã sớm tự mình làm Hoàng đế rồi, sao còn phải chiếm cứ ở Trung Nguyên?

Chẳng qua, tiến hành nhằm vào một mình mình cũng không phải là không thể, người ta quả thực phái ba gã cao thủ là đủ đối phó mình rồi.

Càng gay go chính là, nếu vợ chồng Lưu Thanh Sơn xảy ra chuyện, hắn không thể yên lòng, dù sao cũng là hắn bắt đầu để Lưu Thanh Sơn chen chân vào, hiện tại bên phía Hoa Nam bang không cẩn thận làm ra chuyện gì, sẽ không có gì hay, còn rước lấy họa sát thân.

- Lão phu cho ngươi ba phút, tự mình cân nhắc rõ ràng, chuyện này, nhất định phải chấm dứt trong hôm nay.

Mông Khai Nguyên đắc ý, ông ta không cho là Dương Thần còn có đường lui.

Dương Thần lại cúi đầu cười khẽ vài tiếng, cũng không trả lời, yên lặng lấy điện thoại từ trong túi áo ra, ấn vài con số.

Điều này khiến tất cả mọi người ở đây đều không hiểu được, lúc này còn muốn gọi điện thoại?

Nhưng Dương Thần cũng không bấm dãy số nào, mà liên tiếp bấm ra những chữ số rồi tiến hành gửi tin nhắn…

- Dương Thần, đừng có đùa giỡn…

Ầm!!!!

Đúng lúc Mông Khai Nguyên nói chuyện, một tiếng nổ rung trời vang lên, phần đất núi trước mặt khách sạn bùng lên!!

Một tiếng nổ mạnh này làm toàn bộ chim chóc trong rừng chạy ra tứ phía, mà hơn mười tinh nhuệ của Hoa Nam bang ở khách sạn ở trong đỉnh núi sắc mặt trắng bệch!

Ngay sau đó, tiếng nổ mạnh vang lên từ trong núi!

Ầm!!! Ầm!!!.....

Ánh lửa cao đến tận trời, đất đá bắn lung tung, một cây đại thụ cao chọc trời bị nhổ tận gốc!

Khách sạn nhìn ra bốn phía, đường đá đều bị nổ toạc ra, tường của khách sạn bắt đầu sụp xuống, đá bay khắp nơi rơi xuống ô tô, lại đập trúng bình xăng của ô tô, sinh ra tiếng nổ kịch liệt!

Toàn bộ khu núi cạnh bờ biển bắt đầu lay động, tất cả mọi người trong khách sạn bắt đầu ngã trái ngã phải, hoàn toàn xiêu vẹo!

- Chết tiệt! Hắn gửi đi chính là tín hiệu kích nổ!! Trên núi có bom!!

Rốt cục cũng có người kịp phản ứng, gào lớn lên, hận không thể ăn tươi nuốt sống Dương Thần!

Dương Thần chính là trong nhắy mắt khi tiếng nổ vang lên, một tay đã bắt lấy Mông Nguyệt ở bên cạnh!

Nội công tu vi của Mông Nguyệt hoàn toàn không đáng kể trước mặt Dương Thần, còn đang ở trong trạng thái kinh ngạc đã bị bóp cổ họng, sau đó là bị đánh mạnh vào huyệt mê, khiến cô mê man đi!

Dương Thần một tay vác cô ta lên vai, cười to nói:

- Lão già thối không biết xấu hổ! Chỉ bằng ông mà muốn đấu với tôi! Phía dưới chỗ này tôi đã cho người cài toàn bộ thuốc nổ C4, con mẹ nhà các người đi gặp quỷ đi!

- Súc sinh!!!...

Mông Khai Nguyên một quyền tháo gỡ tảng đá rớt xuống,

- Ngươi muốn đồng quy vu tận sao? Ngươi điên rồi sao?

- Mơ đi! Ông đây đầu đạn hạt nhân còn không sợ! Các người có thể so với ông sao? Cháu gái Mông Nguyệt của ông tôi mang đi! Nếu muốn giữ lại mạng sống của cô ta, thì thả cha mẹ người phụ nữ của tôi! Bằng không cháu gái ông sẽ làm mồi cho cá mập! Sau đó chính là cả nhà các người!

Dương Thần ha ha cười lớn, phi thân bay ra ngoài, căn bản mặc kệ phía trước có vách tường hay không, dùng thân thể mạnh mẽ đụng vào, không hề có trở ngại!

Bỗng nhiên! Lão già hắc bào vẫn chưa từng trợn mắt nhìn Dương Thần một cái kia, thân ảnh chợt lóe, đứng chắn trước mặt Dương Thần!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi