CÔ VỢ TRẺ THẾ THÂN CỦA TỔNG TÀI

Chuyện nên đến, cuối cùng cũng sẽ đến.

Khi La Nhã giao nhà họ Mặc cho anh, Mặc Thiệu Đình đã sớm biết, dựa vào tính cách và tác phong trước giờ của La Nhã, tuyệt nhiên không phải có kỳ vọng cao với anh, lúc đó nhà họ Mặc đang khó khăn, cổ phiếu không ổn định, lợi nhuận tổn thất, trì trệ khoản vay của ngân hàng, có thể nói là một cục diện rối rắm đến kinh người.

Thật ra cũng vì người cha quá cố của anh không hề có tài kinh doanh, từng bước làm vỡ nát cả một thương hiệu, khi truyền đến Mặc Thiệu Đình, nhà họ Mặc đã là một vỏ trống không hơn không kém.

Anh phải tốn khoảng thời gian năm năm, mới phát triển nhà họ Mặc như cục diện ngày hôm nay, trở thành sản nghiệp có ảnh hưởng lớn nhất của Hoa Hạ, lợi nhuận thu được đến tám trăm phần trăm, vả lại tốc độ tăng trưởng luôn ổn định, bây giờ, La Nhã quả nhiên không chờ được đến ngày lấy hết tất cả những thứ này dâng đến tận tay Mặc Tây Thành.

Mặc Thiệu Đình không phải không muốn giúp sức cho gia tộc, cũng không có ý định nắm lấy nhà họ Mặc không buông, chỉ là cảm giác sau khi bị người khác lợi dụng, liền bị vứt đi như một giẻ rách, thật sự không đẹp đẽ cho lắm.

La Nhã muốn anh đến là đến muốn anh đi là đi, nghĩ đến có phần quá dĩ nhiên rồi.

Anh trước giờ không phải là một người cam tâm chịu thua, huống hồ La Nhã từ xưa đến nay luôn không xem anh là con, vậy dường như để tâm đến tình mẹ con, lại khiến bản thân trông quá cam tâm tình nguyện rồi.

Mặc Thiệu Đình trầm mặc một lúc, trong lúc La Nhã đang vô cùng lo sợ và căng thẳng, từ từ mở lời.

- Được, gần đây chức phó bộ trưởng bộ phận thiết kế đang trống, để Tây Thành vào làm vậy.

- Vậy tốt quá rồi.

La Nhã thở phào nhẹ nhõm, trước đó còn lo sợ Mặc Thiệu Đình sẽ từ chối thẳng thừng, trước mắt nhân lúc Mặc Thiệu Đình chưa nảy sinh sự nghi ngờ, sắp xếp Mặc Tây Thành vào công ty là vừa, còn vị trí gì, trái lại không quan trọng mấy.

- Quyết định vậy đi, ngày mai mẹ sẽ bảo nó đến làm…

Mặc Thiệu Đình nói xong, thẳng thừng tắt máy.

Trong lòng của La Nhã luôn có tương lai của Mặc Tây Thành, hiển nhiên không có thời gian hỏi thăm tình hình của anh rồi, tình huống này anh đã sớm quen rồi, dứt khoát không ôm bất kì mong đợi gì, còn dễ chịu được một chút.

Thấy Mặc Thiệu Đình cúp máy, sắc mặt âm trầm đi nhiều, Đường Lạc Lạc tò mò ghé đầu qua hỏi:

- Là ai vậy?

- La Nhã.

Mặc Thiệu Đình lần này gọi thẳng tên của La Nhã.

- Ồ, là mẹ hả?

Đường Lạc Lạc có chút lo lắng nhìn anh.

- Bà ấy có nhắc đến tôi không? Còn giận tôi không? Chúng ta lát nữa phải về nhà phải không, phù, căng thẳng quá…

- Không về nhà.

Mặc Thiệu Đình nhìn dáng vẻ căng thẳng đến chết của Đường Lạc Lạc, lập tức mềm lòng, đáy mắt thoáng qua nét dịu dàng mà anh cũng không phát giác.

- Không về nhà, vậy đi đâu?

Đường Lạc Lạc thật sự không muốn về ngôi biệt thự với không khí chết chóc của nhà họ Mặc, từ khi La Nhã chuyển về, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, thấp tha thấp thỏm, đó là một cái lồng được trang trí lộng lẫy, đối với Đường Lạc Lạc một chút sức hấp dẫn cũng không có.

- Đi khách sạn, thuê phòng.

Mặc Thiệu Đình vừa nói vừa quẹo xe.

- Thuê cái quỷ!

Đường Lạc Lạc lập tức mất kiểm soát, nắm lấy cánh tay Mặc Thiệu Đình, dùng sức lung lay, báo hại Mặc Thiệu Đình vội dừng xe.

- Chọc cô chơi thôi.

Mặc Thiệu Đình bất lực, chỉ ra ngoài cửa sổ.

- Không về nhà, vậy đi chơi game thì sao.

- Anh biết chơi game?

Tiểu ca ca của mình lợi hại quá, lại còn có thì giờ và tinh thần chơi game?

- Lol, có muốn cùng tôi đấu một trận không?

Mặc Thiệu Đình rất có hứng thú nhướng mày.

Đường Lạc Lạc tuyệt đối không ngờ đến, cao ngạo lạnh nhạt khẩu phật tâm xà như Mặc Thiệu Đình, lại chơi trò bình dân như vậy, đây là trò cô thích nhất, đứng sau là trò Ngôi Sao Thời Trang, lập tức hưng phấn vỗ ngực.

- Tôi chơi trò này lợi hại lắm đó, đây, tôi chỉ anh, để anh mở mang kiến thức xem thực lực của đại thần, dẫn anh phiêu du dẫn anh bay!

Công việc của Mặc Thiệu Đình bận rộn như vậy, chơi game nhất định lơ là hơn bình thường, Đường Lạc Lạc một chút cũng không hoài nghi, coi như Mặc Thiệu Đình việc gì cũng giỏi, ở điểm này nhất định không được để thua.

Cô vui vẻ xuống xe, dắt Mặc Thiệu Đình đến quán cà phê internet, hai người thuê một gian phòng, vừa ngồi xuống, Đường Lạc Lạc liền chờ không kịp mở máy, vừa dẫn dắt Mặc Thiệu Đình từng bước một.

- Tôi nói cho anh nghe, tôi rất có thiên phú đấy, lúc đó trong kí túc xá không có đối thủ đó anh biết không? Lúc tôi đang thao tác, tay đánh đến máy cũng đứng luôn, siêu – lợi – hại! Tối hôm nay chúng ta chơi thâu đêm đi, đảm bảo dưới sự chỉ đạo của tôi, trình độ của anh nhất định sẽ lớn mạnh vượt bậc, tin chị Lạc, không sai đâu!

Đường Lạc Lạc khoác lác không ngừng nghỉ, không mảy may để ý đến ánh mắt hài hước của người đàn ông bên cạnh.

Đúng lúc Đường Lạc Lạc xắn tay áo lên, chuẩn bị cùng Mặc Thiệu Đình chơi mấy trăm trận thật lâu, dạy anh ta làm người thật tốt, vô ý liếc sang giao diện màn hình của Mặc Thiệu Đình, lập tức hoá đá –

Là cô hoa mắt sao?

Vương giả mạnh nhất?

Ôi trời?

Hạng của Mặc Thiệu Đình trong trò này cao đến vậy sao?

Nhất định là cày thuê rồi?

Nếu không… Không, cô tuyệt đối không tin!

Sau đó, Đường Lạc Lạc ngẩn người nhìn Mặc Thiệu Đình đăng nhập ID một cách rùa bò – Tế Vũ Thính Thiền.

Nếu như nhớ không nhầm, tài khoản này ít nhất trong top ba toàn nước đó được không… Là đại thần chưa từng lộ diện trong truyền thuyết, nhiều truyền thuyết đầy thần bí, thao tác thật sự xuất sắc đến thăng thiên…

Chính là Mặc Thiệu Đình ư?

Đây thật sự so với việc biết Tiểu ca ca là Mặc Thiệu Đình càng khiến Đường Lạc Lạc kinh ngạc hơn, tăng thêm phần không thể tưởng tượng nổi.

- Vì vậy… Đây là tài khoản anh mua phải không?

Đường Lạc Lạc có ý muốn xác nhận điều này, mới có thể tìm lại chút tự tôn tàn tạ.

Ở những mặt khác bị Mặc Thiệu Đình bỏ xa mấy trăm con đường đành thôi, chơi game cũng không chơi lại người ta nữa, đau lòng quá.

- Tôi tự chơi đó.

Mặc Thiệu Đình thành thục đăng nhập vào trò chơi, bắt đầu thao tác, động tác lưu loát, Đường Lạc Lạc nhìn đến hoa cả mắt, anh không giống với những cao thủ khác, không những động tác đẹp mắt, mà còn không vội không vàng, trên mặt hoàn toàn không có bất kì sự hoảng loạn lo sợ nào, thậm chí cũng không phải tập trung tinh thần, anh chỉ tuỳ ý ngồi ở đó, ngón tay lướt nhẹ, liền đánh được một chiến tích khiến người khác suy sụp…

Đúng là không phải người.

Đường Lạc Lạc dốc sức nuốt nước bọt, cảm thấy thao tác của Mặc Thiệu Đình, nếu không làm tổng tài, làm video về game, cũng có thể sống tốt qua ngày, người so người đúng là tức chết người.

Lại nhìn qua chiến tích của bản thân, vừa mới cảm thấy tràn đầy kiêu ngạo, bây giờ chỉ muốn liều mạng che lại ngay.

- Cái đó, Thiệu Đình đại đại, có thể gánh tôi lên hạng được không?

Đường Lạc Lạc mặt dày sáp đến, hai tay chống cằm, hai mắt to tròn chớp chớp, tỏ ra đáng yêu cầu được gánh lên hạng.

Mặc Thiệu Đình khoé miệng hơi cong, nhẫn nhịn không cười.

- Cô không phải rất lợi hại sao? Chị Lạc, tôi còn đợi cô gánh tôi nữa.

- Tôi… Tôi gánh không nổi…

Đường Lạc Lạc hiện giờ thật sự muốn xuyên không về quá khứ, cho bản thân hai bạt tai, sao lại nói ra mấy lời tự cao tự đại như thế chứ!

- Ồ.

Mặc Thiệu Đình vỡ lẽ ra.

- Cô không phải siêu – lợi – hại sao?

- Tôi… Thật sự cũng tạm ổn…

Đường Lạc Lạc mặt bối rối.

- Gánh cô cũng không phải là không thể…

Mặc Thiệu Đình ngưng lại một chút, nhìn vẻ mặt bỗng chốc lóe sáng của Đường Lạc Lạc.

- Nhưng trước tiên cô phải trả lời một câu hỏi của tôi.

- Được thôi được thôi, anh hỏi đi hỏi đi.

Đường Lạc Lạc vô cùng phối hợp.

- Là tôi đẹp trai hơn, hay Mặc Tây Thành đẹp trai hơn?

Mặc Thiệu Đình vuốt vuốt cằm, nghiêm túc hỏi, lần trước ở quán bar nhìn thấy Đường Lạc Lạc và Mặc Tây Thành ở cùng nhau, trong lòng có chút khó chịu, vừa mới sắp xếp Mặc Tây Thành vào bộ phận thiết kế, vậy làm rõ ấn tượng của Đường Lạc Lạc với Mặc Tây Thành, liền trở thành một chuyện rất quan trọng.

- Cái này hả…

Đường Lạc Lạc không ngờ đến Mặc Thiệu Đình sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời có chút bối rồi

- Phải nói là mỗi người một vẻ…

Mặc Thiệu Đình khí chất lỗi lạc, lạnh lùng tà khí, bình thường trông vô cùng cao ngạo lạnh nhạt, thuộc tuýp người chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, còn Mặc Tây Thành thì đẹp hơn cả phụ nữ, tính cách hoạt bát đáng yêu, thuộc tuýp người đàn ông ấm áp rất thịnh hành hiện nay, hai người phong cách hoàn toàn khác nhau, nếu phải nói ai đẹp trai hơn, cũng khá khó chọn đấy.

- Tôi không thích gánh người khác lắm, lỡ như cô rớt hạng thì sao, cô tự chơi đi.

Nghe thấy câu trả lời mơ hồ của Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình giận tái mặt, tự thao tác tự chơi.

Đường Lạc Lạc á khẩu, người đàn ông này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Thôi thôi, khen anh ấy một chút cũng không chết được.

- Nhưng mà, nghiêm khắc mà nói, đương nhiên là Thiệu Đình đại đại đẹp trai nhất rồi.

Đường Lạc Lạc nịnh nọt nói tiếp.

- Quan trọng nhất là khí chất của anh thuộc hàng đầu, bỏ xa Mặc Tây Thành không biết mấy con đường, mà kiểu như anh, rõ ràng sinh ra là để làm nam chính, kiểu đàn ông ấm áp bây giờ không còn thịnh hành nữa, cái cảnh tượng mẫu đàn ông đối với ai cũng dịu dàng sắp bị đào thải khỏi lịch sử…

Đường Lạc Lạc vừa nói, vừa cảm thấy giọng điệu thảo mai như cô thật sự rất mất mặt, nhưng không còn cách nào khác, ngồi bên cạnh là một nhân vật đại thần, không lẽ tự ai nấy tự luyện thì lãng phí cơ hội tốt như thế lắm!

Tuyệt đối không được rồi.

Những lời tâng bốc đến ngốc ngếch của Đường Lạc Lạc, khiến Mặc Thiệu Đình trong lòng dễ chịu không ít, anh dùng ngón tay thon dài lướt chuột, thoả mãn mở lời.

- Thật sự… Gánh cô cũng không sao cả…

- Được thôi! Tôi đều nghe theo lời chỉ huy của anh, muah muah muah!

Đường Lạc Lạc vội nịnh nọt hưởng ứng.

Không dễ dàng gì có được chút thời gian nghỉ ngơi, hai người chơi game đến quên mình, chớp mắt đã đến tối, rồi chớp mắt lần này, đã đến sáng ngày hôm sau, vì chơi đến quá thoả thích quá vui vẻ, đến nỗi sáng ngày hôm sau, quầng thâm trên mặt Đường Lạc Lạc, nhìn như con panda, đầu óc cũng mơ mơ màng màng, chỉ muốn đi ngủ.

Mặc Thiệu Đình lại như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn bảnh bao như cũ, đến nỗi Đường Lạc Lạc hô to thế giới này thật không công bằng.

Ngồi xe Mặc Thiệu Đình đến một nơi không xa công ty, Đường Lạc Lạc xuống xe, bị Mặc Thiệu Đình nhét cho một đống thức ăn sáng, còn thêm một đống lời dặn dò, Đường Lạc Lạc ừm a trả lời, cái gì cũng không nghe lọt tai.

Bản thân ôm bữa sáng đi vào cửa chính công ty, Đường Lạc Lạc phiêu diêu bước vào văn phòng của bộ phận thiết kế, ném hét bữa sáng lên bàn, bắt đầu vùi đầu đi ngủ.

Tối hôm qua cùng Mặc Thiệu Đình chơi game càng hào hứng bao nhiêu, sáng hôm nay lại càng mệt mỏi bấy nhiêu, không biết cô ngủ được bao lâu, đến khi La Thư Vũ bên cạnh đẩy đẩy cô, Đường Lạc Lạc mới mắt lim dim ngước đầu lên, sau đó kinh ngạc dụi dụi mắt, thật sự nghi ngờ mắt của bản thân có vấn đề.

Mặc Lan bình thường căn bản không xuất hiện trong phòng làm việc của nhân viên, lại đến đây.

Mà mọi người nín thở trầm ngâm, ánh mắt căn bản không nhìn vào Mặc Lan, mà đều vừa hiếu kì vừa kinh ngạc nhìn người bên cạnh Mặc Lan – em trai của Mặc Thiệu Đình, Mặc Tây Thành.

Đường Lạc Lạc mắt chớp chớp, không hiểu Mặc Tây Thành đến đây làm gì, cô mơ hồ ngáp vài cái, liền nhìn thấy Mặc Lan lộ ra nụ cười giả tạo thường thấy, từ từ mở lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi