CỌ XÁT

Nhìn thấy nội dung email, Hàn Cẩm Thư đã mơ hồ hiểu ra. Từ miệng Ngôn Tinh thốt lên “bệnh của Ngôn Độ”, xem ra không phải chỉ cơ thể anh có bệnh. Bệnh này của Ngôn Độ là bệnh tâm lý.

Theo cách nói của Ngôn Độ hôm nay, bệnh tâm lý của Ngôn Độ không tiện nói ra đã chữa trị rất nhiều năm. Như vậy nếu tính thời gian lúc trước thì thời gian Ngôn Độ bị bệnh tất nhiên sớm hơn.

Hàn Cẩm Thư bồn chồn ngồi dậy.

Mọi người đều biết, bệnh tâm lý sinh ra phần lớn là do tác động từ bên ngoài trong lúc trưởng thành. Ngôn Độ xuất thân như vậy, môi trường gia đình như vậy, một người từ khi sinh ra đã nổi trội chạy trước người bình thường mấy trăm năm sẽ mắc phải bệnh tâm lý không tiện nói ra gì?

Còn là bệnh tâm lý không tiện nói cần phải chữa trị kéo dài đến nhiều năm.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Hàn Cẩm Thư suy nghĩ, trượt kí hiệu mũi tên con chuột đi xuống, muốn tìm xem hòm thư còn có mail gửi đi khác của Trung tâm tư vấn tâm lý KC không. Cô đang tập trung tinh thần tìm kiếm, đột nhiên một tiếng khoá mật mã bị mở ra từ cửa chính truyền tới.

Có người trở về và mở khóa.

Hàn Cẩm Thư: “...”

Hàn Cẩm Thư hoảng loạn trong chốc lát, cô nhanh chóng ép buộc bản thân mình bình tĩnh trở lại. Cô tập trung tinh thần, nhanh chóng đóng trang mạng email trên màn hình máy tính rồi đặt nó trở lại mặt bàn, sau đó vén tóc, cầm lấy túi tài liệu trong suốt ra khỏi phòng đọc sách.

Vừa mới bước ra cửa phòng, đụng mặt ngay với Ngôn Độ.

Hàn Cẩm Thư cố gắng để bản thân trông không có gì bất thường, điềm nhiên như không có gì: “Ây? Tại sao anh trở về rồi?”

“Thấy đã lâu em chưa xuống, anh tưởng em không tìm thấy túi tài liệu anh cần.” Giọng nói Ngôn Độ nhàn nhạt, hơi nhướng mắt để ý tới làn da, ánh mắt lướt qua đầu của Hàn Cẩm Thư nhìn sang phòng đọc sách sau lưng: “Anh nhớ đồ để ở trên bàn, rất dễ thấy. Tại sao tìm lâu như vậy?”

Hàn Cẩm Thư nói: “À, vừa rồi em treo điện thoại tranh thủ vào nhà vệ sinh rồi mới lấy được.”

Cô vừa nói vừa lấy túi tài liệu trong tay đưa cho Ngôn Độ.

Ngôn Độ rũ mắt xuống, đưa tay ra nhận lấy, hơi cong khóe miệng không để ý nói câu: “Cô Tình Thư, em không động vào máy tính của anh đấy chứ?”

Hàn Cẩm Thư vốn có tật giật mình. Nghe vậy trong lòng hoảng loạn, tay run rẩy, túi tài liệu sượt qua ngón tay của Ngôn Độ rơi xuống mặt đất.

Bang một tiếng.

Ngôn Độ bất động vẻ mặt cau có, hơi cau mày.

“...Đương nhiên là không có.”

Trong lồng ngực đánh trống từng cơn, chỉ có trời biết, Hàn Cẩm Thư lúc này căng thẳng đến nổi chảy mồ hôi ròng, quần áo trên lưng gần như ướt đẫm. Nhưng cô vẫn làm tỏ vẻ cười rất chân thành, nói: “Anh chưa cho phép, làm sao em có thể tùy ý động vào máy tính của anh.”

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Ngôn Độ khom lưng nhặt túi tài liệu bị rơi lên rồi ngồi dậy, ánh mắt ngoắc sang gương mặt cô, không nói một tiếng nào, nhìn chằm chằm cô.

Hàn Cẩm Thư bị anh nhìn thấy tóc mai dựng ngược, chỉ có thể mặc kệ để anh nhìn.

Một lúc sau, Hàn Cẩm Thư bắt đầu nghi ngờ mình không vững vàng được, một giây trước vẫn nói thẳng ra lời xin lỗi với Ngôn Độ, anh cuối cùng có hoạt động mới rồi.

Ngôn Độ cong môi lên, dùng ngón tay phải vuốt khuôn mặt thanh tú của cô: “Không có thì tốt.”

Thấy thế, Hàn Cẩm Thư vui mừng bản thân đã vượt qua ải dối lừa, phồng má nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Cô hướng sang Ngôn Độ nở nụ cười ngọt ngào, kéo cánh tay anh, vô cùng nhiệt tình tiễn anh đến trước cửa.

Ngôn Độ mở cửa đi ra, ấn nút thang máy đi xuống lầu.

Hàn Cẩm Thư dựa vào trên cửa, cái đầu trái dưa tròn tròn từ trong khẽ cửa đưa tay ra, đột nhiên ma xui quỷ khiến mở miệng nói: “Chồng, anh tăng ca, em một mình ở nhà rất nhàm chán.”

Giọng nói của cô vốn dĩ rất trong trẻo, giọng điệu nói chuyện mềm dịu, nghe rất mềm dẻo, mềm mại muốn chết. Âm kết thúc của giọng nói ngọt ngào đó cứ vang vọng mãi ở khu thang máy.

Hàn Cẩm Thư: “.”

Ngôn Độ: “.”

Rõ ràng, Ngôn Độ dừng lại thong thả ung dung quay đầu, nhìn sang Hàn Cẩm Thư. Anh híp mắt, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

Sau nửa giây ngẩn ngơ, Hàn Cẩm Thư trong khe cửa chậm chạp lấy lại tinh thần, chớp mắt hết hy vọng đỡ lấy trán - ôi trời ơi. Cô vừa mới nói cái gì? Tại sao tại sao? Tại sao nói lời quái lạ buồn nôn như vậy với Ngôn Độ một cách khó hiểu như vậy hả?

Trong khu thang máy yên tĩnh kỳ lạ.

Chỉ một lúc sau, đôi mắt đen của Ngôn Độ trầm lắng nhìn chằm chằm cô, chậm rãi mở miệng nói: “Hàn Cẩm Thư.”

Hàn Cẩm Thư xấu hổ muốn đào cái hố chui vào, rầu rĩ trả lời anh: “Ừm.”

Ngôn Độ: “Em vừa mới làm nũng với anh sao?”

Hàn Cẩm Thư xấu hổ muốn chết, co rút trong khe cửa nhìn anh tìm cách gượng cười, trả lời: “... A Kiệt chắc là vẫn còn dừng ở bãi đỗ xa đợi anh? Nhanh đến công ty đi, đừng để chậm trễ công việc. Bái bai!”

Nói xong, cô phất phất tay lẩn tránh, nhanh chóng đóng cửa chính.

Nhưng mà chỉ một giây trước khi khe cửa biến mất hoàn toàn, một bàn tay to luồn vào, vững vàng ngăn cánh cửa. Ngôn Độ đẩy cửa ra, đứng trước cửa nhìn cô.

Hàn Cẩm Thư không còn cách nào, chỉ có thể bất chấp tất cả, vẻ mặt lợn chết không sợ bỏng nước sôi đối diện với anh. Một lúc sau, cô nói: “Xin hỏi, anh trở về là để cười nhạo em đúng không?”

“Không phải.” Ngôn Độ nói: “Anh muốn hôn em.”

Hàn Cẩm Thư: “...”

Không đợi cô phản ứng lại, cánh tay Ngôn Độ đã vòng qua eo cô, chặn cô lại trên bức tường bên cạnh, cúi đầu hôn lên môi cô thật mạnh.

Hàn Cẩm Thư bị Ngôn Độ hôn đến choáng váng. Lúc đầu không biết tại sao lại hôn môi, đang hôn thì quên mất dùng mũi để hít thở. Một khi thiếu oxy sẽ bị chóng mặt.

Cô được anh ôm vào trong lòng, hai chân hơi nhũn ra. Nếu không phải cánh tay anh vòng qua eo cô, cô sẽ nghi ngờ bản thân mình đứng không vững.

Ngôn Độ mút môi cô, đôi mắt hơi nhắm lại, hôn chuyên chú và nghiêm túc, công kích trong miệng cô, trêu chọc cô, dụ dỗ cô. Muốn cô hút vào dai dẳng cùng anh.

Khuôn mặt Hàn Cẩm Thư càng ngày càng đỏ, cơ thể cũng càng ngày càng nóng, mơ mơ màng màng bị Ngôn Độ ấn lên tường hôn một lúc lâu, cuối cùng cô đã lấy lại được bầu không khí lâu rồi mới gặp.

Cô hơi mở miệng, ra sức hít thở.

Cô mơ hồ cảm nhận được môi Ngôn Độ kề sát lại gần tai cô, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái lên vành tai cô. Giọng nói của anh hơi khàn, thấp giọng nói với cô: “Cô Cẩm Thư, nghe lại lần nữa.”

“...Nghe cái đầu anh.” Hàn Cẩm Thư xấu hổ đến tóc tơ cũng bốc cháy, đẩy anh một cái: “Nhanh đi đi, không nên để A Kiệt đợi lâu.”

Ngôn Độ nói: “Anh tự mình lái xe đi, không ai đợi anh.”

Được rồi.

Hàn Cẩm Thư điều chỉnh lại nhịp thở, từ trong lòng Ngôn Độ ngẩng đầu lên nhìn anh, bất đắc dĩ nói: “Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, nhanh đến công ty đi.”

Ngôn Độ cúi mắt xuống nhìn Hàn Cẩm Thư.

Hai bên má của cô đều đỏ bừng bừng, đôi mắt to trong suốt sáng ngời, vừa yêu kiều vừa dịu dàng mềm mại vạn lần nép vào lòng anh. Anh đâu còn tâm tư nào đến công ty tăng ca.

Ngôn Độ dúi đầu vào hõm vai cô, nhắm mắt lại, lấy lại tâm trạng một chút. Sau đó nhẹ nhàng hôn cổ cô, giọng dịu dàng hỏi: “Muốn tăng ca cùng anh không?”

“A?” Hàn Cẩm Thư ngớ người: “Em đi cùng anh sao?”

Ngôn Độ: “Không phải em nói ở lại một mình nhàm chán sao. Anh đưa em đến công ty cùng anh, anh vừa tăng ca vừa ở cùng em.”

“Như vậy không phải quá tốt sao?” Hàn Cẩm Thư nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của đề nghị này, do dự nói: “Để các nhân viên thấy được sẽ không nói anh là ông chủ này quá mê mẩn, tăng ca cũng muốn đưa vợ theo chứ?”

Ngôn Độ bình tĩnh nói: “Anh mê mẩn cũng không phải là chuyện một hai ngày, bọn họ đã sớm quen với chuyện này rồi.”

Hàn Cẩm Thư: “...”

Ngôn Độ chạm chóp mũi cô, thấp giọng hỏi cô: “Em thích ở cùng với anh không?”

Hai gò má của Hàn Cẩm Thư nóng bừng, cô cảm thấy cả người mình giống như cho lên lửa nướng. Ngay lúc này cả cổ và mang tai hướng lên trời đều đỏ cả. Cô ngại ngùng vô cùng, chỉ có thể nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, tìm cách nói lấy lệ chữ: “Thích.”

Ngôn Độ gõ môi cô, khuyên bảo dỗ dành rồi hỏi: “Vậy em muốn đến công ty cùng anh không?”

Hàn Cẩm Thư im lặng rồi nói: “...Muốn.”

Ngôn Độ bật cười vì sự thành thật đáng yêu của cô. Anh che hõm vai của cô nở nụ cười một lúc lâu mới ngừng lại. Sau đó vuốt mặt cô, nói: “Cho em năm phút, anh đợi em ở trước cửa.”

Sau vài phút, Hàn Cẩm Thư kích động chạy về phòng để đồ, xách túi lên, tiện tay lấy điện thoại trên sofa nhét vào, sau đó lao ra ngoài cửa chính nhanh như chớp.

Trên đường đi xe đến văn phòng Ngôn thị, Hàn Cẩm Thư ngồi ghế phụ, cô lấy phấn và son môi ra, nhìn vào gương nghiêm túc trang điểm.

Ngôn Độ liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Em làm gì đó?”

“Trang điểm.” Giọng điệu của Hàn Cẩm Thư thản nhiên nói: “Từ trước đến nay em chưa từng đến công ty của anh, ngoài Frans và vài người trợ lý ra thì những người khác đều chưa từng gặp em. Lần đầu tiên gặp mặt, em phải trang điểm để giữ cho anh mặt mũi chứ?”

Ngôn Độ cười nhẹ: “Em xinh đẹp như vậy, không trang điểm cũng giữ được mặt mũi cho anh rồi.”

Hàn Cẩm Thư được anh khen vui mừng rạo rực, khóe miệng bất giác cong lên. Cô cất phấn và son môi, im lặng một lúc, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ngôn Độ.

Ngôn Độ đang lái xe, quan sát thấy ánh mắt cô nhìn chăm chú, hỏi: “Còn ngây người sao?”

“... Ai ngây người?” Hàn Cẩm Thư do dự một lát, cẩn thận dò xét: “Ngôn Độ, ngoài tài khoản Letter này và vài chuyện của Lăng Thành ra, anh còn có chuyện gì khác giấu em không?”

Ngôn Độ trả lời: “Có.”

Hàn Cẩm Thư: “.”

Hàn Cẩm Thư chớp mắt, tiến đến gần anh, thấp giọng, nói: “Ví dụ như anh có mắc phải bệnh gì không?”

Ngôn Độ: “Không phải em luôn cảm thấy anh bị bệnh đó chứ?”

“... Em nói bệnh thật!”

“Không có.”

Nghe thấy câu trả lời này, Hàn Cẩm Thư không nói nữa. Tâm trạng của cô đột nhiên vô cùng phức tạp.

Ngôn Độ giấu cô hai năm nay. Nếu không phải hôm nay Ngôn Tinh vô tình lỡ lời, có khả năng cô sẽ mãi không biết gì. Anh không muốn nói, không muốn thừa nhận, có lẽ là vì lòng tự trọng nên không muốn bị cô biết.

Nghĩ về điều này, Hàn Cẩm Thư nảy ra một ý tưởng.

Cô quyết định không dễ dàng thông cảm cho Ngôn Độ. Trước tiên án binh bất động, nể mặt giữ mặt mũi cho bạo quân, tạm thời không vạch trần việc tâm lý anh bất ổn.

Đúng lúc này, điện thoại trong tay Hàn Cẩm Thư đột nhiên rung lên, kéo lại suy nghĩ bay bổng của cô. Hàn Cẩm Thư cúi đầu nhìn lên, thấy số điện thoại tới là của Du Thấm, lập tức bắt máy.

“Alo?”

“Cẩm Thư...Cẩm Thư.” Giọng nói của Du Thấm hơi run rẩy, giống  như đang cố gắng kiềm chế hoảng loạn, duy trì sự bình tĩnh. Cô tạm dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Bé Cam bị tai nạn xe, bây giờ bọn chị đang ở khoa cấp cứu bệnh viện nhi đồng thành phố.”

Nghe rõ lời của Du Thấm, Hàn Cẩm Thư cực kỳ sợ hãi, nhấp môi còn muốn hỏi nhưng kìm lại, cuối cùng ép mình mạnh mẽ bình tĩnh trở lại, đáp: “Được, em lập tức qua ngay.”

Tắt điện thoại, Hàn Cẩm Thư thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn xung quanh, giọng nói vô cùng lo lắng: “Anh chạy sang bên kia ở ngay phía trước, cho em xuống nhé.”

Ngôn Độ hỏi: “Đừng hoảng. Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bé Cam bị tai nạn xe, chị em bây giờ đang ở bệnh viện với bé Cam.” Hàn Cẩm Thư nói: “Em phải đến ngay lập tức, không đến công ty với anh được.”

Vẻ mặt Ngôn Độ bình tĩnh, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Bệnh viện nào?”

Hàn Cẩm Thư: “...Bệnh viện nhi đồng thành phố.”

Ngôn Độ nhìn hướng dẫn trên bản đồ, quay ngược tay lái lại.

  *

Aston Martin chạy một mạch như bay, không bao lâu đã đến nơi.

Bệnh viện nhi đồng thành phố là bệnh viện chuyên khoa nhi đồng tốt nhất thành phố Ngân Hà, chuyên trị các chứng bệnh phức tạp khó xử lý. Mặc dù là cuối tuần, chỉ có vài bác sĩ trực ban nhưng bệnh viện vẫn đông như thường. Biển người đông nghịt chen chúc nhau, đều là phụ huynh ôm con cầu cứu bác sĩ đến từ các nơi trên toàn đất nước.

Hàn Cẩm Thư lòng nóng như lửa đốt. Cô nhảy xuống xe xoay tay túm lấy Ngôn Độ, kéo anh lên đường chạy chậm theo hướng đến khoa cấp cứu.

Vài phút sau, hai người gặp được Du Thấm ngồi trên ghế dài khu chờ khám bệnh khoa cấp cứu.

“Chị Thấm!” Hàn Cẩm Thư buông tay Ngôn Độ ra, sải bước đi đến trước mặt Du Thấm, ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: “Bé Cam bây giờ thế nào rồi?”

Du Thấm cúi đầu nhắm mắt lại, một tay chống lên trán, sắc mặt trắng bệch, lắc lắc đầu, dường như không muốn nói.

Đúng lúc này, tiếng người đàn ông bên cạnh vang lên, nói với Hàn Cẩm Thư: “Các bác sĩ vẫn đang kiểm tra toàn bộ cho bé Cam, trước mắt vẫn không biết tình hình thế nào.”

Hàn Cẩm Thư nghe thấy thế liền ngẩn người, quay đầu lại. Lúc này, cô mới chú ý đến người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng một mình ở hành lang, chính là Từ Mạc Hành.

Hàn Cẩm Thư ngạc nhiên: “Thầy Tiểu Từ? Sao thầy lại ở đây?”

Sắc mặt Từ Mạc Hành lộ ra vài phần chăm chú, trả lời: “Lúc đó Du tổng và tôi đang làm việc với nhau, cô ấy nhận được điện thoại, nói bé Cam đã được đưa đến bệnh viện. Tôi thấy cô ấy lúc đó mất bình tĩnh, sợ cô ấy tự mình lái xe qua đó sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên đưa cô ấy qua đây.”

Sau khi hiểu hết sự việc, Hàn Cẩm Thư vội vàng liên tục nói lời cảm ơn với Từ Mạc Hành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi