CON CỦA ANH NẰM TRONG TAY TÔI

Thời điểm Tưởng Hướng Nghi ngủ thiếp đi, Mễ Nam trộm từ trên người hắn bò dậy.

Cậu cảm giác cơ thể mình mau nát, kinh nghiệm của bản thân nói cho cậu biết rằng mình sẽ phát sốt trong hai hoặc ba ngày. Mễ Nam đem đống quần áo bị xé nát của mình bới lên, tìm được di động, gửi cho bằng hữu một tin nhắn.

Sau đó lau sạch nước mắt, chân mềm nhũn hướng tủ quần áo của Tưởng Hướng Nghi lấy một bộ quần áo để thay, trở lại đem mảnh nhỏ quần áo, tóc của mình và vân vân đều thu dọn toàn bộ, không để lại một chút dấu vết. Cậu oán hận trừng mắt nhìn Tưởng Hướng Nghi trong chốc lát, tìm thấy một cái bút dầu, ở trên trán của Tướng Hướng Nghi viết ba chữ rõ to.

【Vương Bát Đản】

Mễ Nam cảm giác cơ thể đã bắt đầu rét run, hừ một tiếng quấn chặt áo khoác, khéo léo lấy ra từ trong bao một cái gậy tự động (?), cố hết sức mà rời khỏi ký túc xá của Tưởng Hướng Nghi. Tới tận bây giờ, cậu đều dùng dung mạo giả cùng một tờ giấy chứng nhận cũng giả nốt, nên khi cậu rời đi, tất cả dấu vết đều bị xóa sạch. Tưởng Hướng Nghi người này, không tốt chính là ý thức trách nhiệm rất mạnh mẽ, để cho hắn đi tìm người, dùng hết nửa đời sau đi tìm cho xem.

Bằng hữu của Mễ Nam là một Beta tính tình cổ quái, tên Lang Cảnh, thần thông quảng đại, so với cậu thì lớn hơn hai tuổi, lúc trước vẫn luôn là một kẻ cô độc, duy chỉ có Mễ Nam thấy gã vừa mắt. Mễ Nam tỉnh lại đã nằm ở chung cư của gã, suy yếu mà liếc gã một cái, yếu ớt hỏi gã có nên hay không thông báo cho cha mẹ mình một tiếng, Lang Cảnh nói đã xử lý tốt, cậu mới yên tâm mà lại lần nữa ngất lịm đi.

Thân thể Mễ Nam trải qua mười mấy năm điều dưỡng, kỳ thật tốt hơn rất nhiều, cha mẹ cũng dần dần nới lỏng sự căng thẳng, mới dám cho phép cậu ngủ ở bên ngoài.

Mễ Nam ở lại nhà Lang Cảnh, phát sốt ba ngày mới trở về đi học, lúc ở trên giường thanh tỉnh, liền bắt đầu cùng gã oán giận tên hỗn đản Tưởng Hướng Nghi đã làm ra chuyện tốt gì.

Lang Cảnh: " Hắn không có bắn vào trong đi?"

Mễ Nam giống như một người lớn rồi, song bị hỏi đến loại sự tình này vẫn không khỏi đỏ mặt: "...Có."

"Khoang sinh sản?"

"Này, thật sự không có..."

Lang Cảnh: "Muốn hay không tôi đi mua cho cậu thuốc tránh thai?"

Cơ thể của Mễ Nam vốn không thể uống thuốc bậy bạ, vội lắc lắc đầu, ôm đầu gối mà lăn lộn. Lang Cảnh mặc kệ cậu, cậu lại nói: "Tên kia thể chất đặc thù, không cẩn thận sẽ tuyệt hậu, nào có khả năng mang thai a."

Mễ Nam mười tuổi mới bắt đầu đi học, sau bởi vì thành tích quá tốt liền nhảy bốn lớp, miễn cưỡng đuổi kịp tiến độ của bạn cùng trang lứa.

Sinh nhật của cậu vừa lúc trước khi thi đại học một tháng, hết lần này đến lần khác gặp phải chuyện bực mình —— Mễ Nam rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định không nhớ tới nó nữa.

Đến nỗi nguyện vọng vốn đều đã chọn tốt, đương nhiên cũng sửa lại.

Có tên ngốc mới muốn cùng Tưởng Hướng Nghi học chung trường đại học.

Trong một tháng này, cha mẹ liên tục thay đổi khẩu vị thật đa dạng để cậu bồi bổ sức khỏe, cậu tận lực tiếp nhận. Mễ Nam cố gắng hết sức tránh những người đáng ghét hoặc sự việc khiến cậu chán ghét, tâm tình Mễ Nam kỳ thật cũng xem là tốt, thi đại học phát huy bình thường, thi xong đi ra xác thực thật vui vẻ cùng cha mẹ về nhà mở tiệc chúc mừng.

Chỉ là cậu nhìn ngó bữa tiệc chúc mừng một hồi, không hề thấy mặt mũi Tưởng Hướng Nghi đâu. Tuy rằng tự nhủ với chính mình không nên đối với tên kia ôm ấp hy vọng, nhưng phát hiện hắn thật sự tuyệt tình như vậy, vẫn là khó trách có chút đau lòng.

Mễ Nam rầu rĩ không vui, uống một ly nước trái cây ấm, trở về phòng. Lang Cảnh đang ở trong đó chơi máy tính, cậu còn chưa kịp than khổ, đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn ghê tởm.

Lang Cảnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cậu, hai người liếc nhìn nhau.

Phòng Mễ Nam chẳng khác gì một cái kho đồ nhỏ, cái quái gì cũng có, que thử thai đương nhiên cũng không ngoại lệ. Cậu cau mày thấp thỏm đi vào nhà vệ sinh, lại mặt như gặp quỷ từ nhà vệ sinh bước ra, liếc nhìn Lang Cảnh một cái.

"Thân ái, anh có nguyện ý giúp tôi một việc rất gấp không?". Mễ Nam lập tức nói luôn: " Tôi muốn cùng anh đi ra ngoài du lịch mười tháng!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi