CON ĐƯỜNG VINH HOA CỦA THÁI TỬ PHI

Editor: Vy Vy 1505

Hắn và ngoại tổ phụ Ngô Chính Dung mới vừa tách ra, nàng không tin hắn nghe không hiểu, Kỷ Uyển Thanh kiều hừ một tiếng, giận quay mặt đi không nhìn hắn.

“Thanh Nhi?”

Cao Húc chỉ muốn thoáng đùa nàng một chút, nhưng không tính làm giữa phu thê lưu lại ngăn cách. Hắn biết nàng để ý cái gì, vui vẻ chịu đựng, một loại vui sướng khác thường chiếm cứ cõi lòng.

Đề tài này cần lập tức nói rõ ràng, không thể có chút mơ hồ, hắn ôm thê tử, xoa xoa mặt nàng, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Hôm nay……”

“Thanh Nhi, làm sao vậy?”

Cao Húc tập trung nhìn vào, thế nhưng thấy khóe mắt thê tử ửng đỏ, mắt đẹp xâm nhiễm một tầng hơi nước, trong lòng hắn căng thẳng, giọng điệu nhất thời dồn dập vài phần: “Hôm nay ngoại tổ phụ đến đây, xác thật nhắc tới một câu, lúc ấy cô liền cự tuyệt.”

Trên thực tế, Thái tử phi mang thai, Thái tử lại nạp người hầu hạ là chuyện thực bình thường. Ngô Chính Dung lo lắng người lung tung rối loạn bị nhét vào Đông Cung, lại ẩn ẩn phát hiện tâm tư cháu gái, tính toán đề nghị một chút.

Đây chỉ là tấm lòng lo lắng vì vãn bối, cũng không phải là nhất định phải được việc, mịt mờ đề ra một câu, nếu cháu ngoại uyển cự, chuyện này liền từ bỏ.

Hai ông cháu cũng không lại chú ý đề tài này, ở ngoại thư phòng chủ yếu thảo luận công việc khác.

Thê tử ghen tuông là vì để ý hắn, Cao Húc cao hứng, nhưng nếu làm nàng ủy khuất, vậy không phải ý muốn của hắn.

“Cô nói là làm, nếu đã đáp ứng nàng, sẽ không lật lọng.” Càng đừng nói, hắn chưa bao giờ có tâm tư kia.

Cao Húc dứt lời, lại e sợ chính mình hơi lạnh lùng sắc bén chút, dừng một lát mới thấp giọng nói bên tai nàng: “Nàng không biết tâm ý của cô sao?”

Giọng hắn rất thấp, nam tử xưa nay trầm ổn nội liễm, nhợt nhạt hỏi một câu ẩn ẩn mang theo tình ý, đủ để biểu đạt tâm tư của hắn.

Kỷ Uyển Thanh vốn mẫn cảm, tự nhiên dễ dàng phát hiện, nàng xoay người ôm hắn, dựa vào hõm vai hắn” “Thiếp sớm biết rằng, tâm tư điện hạ cũng giống tâm tư thiếp.”

Phu thê chặt chẽ ôm nhau, nàng ngưỡng mặt nhìn hắn: “Thiếp cũng không còn nghi vấn.”

“Nếu không còn nghi vấn, về sau không được lại khóc.” Cao Húc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu hôn hôn nàng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Kỳ thật thiếp không muốn khóc.”

Nói đến cái này, Kỷ Uyển Thanh mày đẹp nhíu lại, vốn dĩ nàng chỉ tính làm nũng nhân tiện biểu thị công khai chủ quyền một chút thôi. Chỉ là mới vừa nói nói, ngực đột nhiên rầu rĩ, cảm xúc không chịu khống chế hạ xuống, không lý do liền đỏ hốc mắt.

Thai phụ cảm xúc khá phập phồng, có khi hạ xuống có khi táo bạo, tuy đại phu cổ đại không hiểu biết kích thích tố, nhưng cũng không gây trở ngại bọn họ chẩn ra bệnh trạng mặt ngoài.

Cao Húc sớm đã hỏi Lưu thái y kỹ càng tỉ mỉ, hắn vừa nghe liền hiểu, vội trấn an: “Cô biết.”

Chỉ cần cảm xúc phập phồng không kịch liệt, liền không ngại, hắn không muốn thê tử cứng rắn nghẹn, ngược lại bị thương thân mình.

Kỷ Uyển Thanh cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh. Phu quân săn sóc, môi anh đào nổi lên ý cười ngọt ngào, ngưỡng mặt hôn hôn hắn, ngẩng đầu lại cười nói: “Thiếp không cho chàng muốn người khác.”

“Được.”

Cao Húc mỉm cười ứng.

Trên thực tế, Thái tử phi mang thai, Xương Bình Đế cũng đã nhắc tới, muốn ban cho hắn hai trắc phi, hắn uyển chuyển từ chối.

Hoàng đế chưa chắc thích Đông Cung phi thiếp đông đảo, con nối dõi một người tiếp một người, lúc trước Cao Húc vẫn luôn bảo trì độc thân, không thể thiếu Xương Bình Đế ngầm đồng ý, nếu bản thân hắn cự tuyệt, việc này liền bỏ qua.

Cao Húc ôm kiều thê trong lòng, xoa xoa tóc nàng, những việc này hắn xử lý thỏa đáng liền được, cũng không nhắc tới.

Hiện giờ cảm xúc nàng không ổn định lắm, giận dỗi thì dễ dỗ, nếu không duyên cớ rơi nước mắt, ngược lại làm hắn đau lòng.

Đã sắp đến giờ dùng bữa tối, phu thê ở bên nhau tâm sự một lát, nắm tay dùng bữa, tiêu thực liền lên giường nghỉ ngơi.

Hôm sau lúc Kỷ Uyển Thanh thức dậy, Cao Húc theo thường lệ đã ra cửa. Buổi sáng nàng quản gia xong, liền nghe nói đã định ra hôn phu cho Ngô Tĩnh Xu, thực mau sẽ đi lục lễ.

Phùng thị lo lắng ngăn cách không cần thiết, riêng truyền tin tức tới cho Thái tử phi biết.

Ngô gia là nhà có quy củ, Phùng thị cũng là người minh bạch, cho dù Ngô Tĩnh Xu có tình ý, cũng lăn lộn không được.

Tin tức này xác thật làm người vui sướng. Kỷ Uyển Thanh ăn uống mở rộng, giữa trưa ăn nhiều hơn nửa chén cơm, tiêu thực một lát mới nghỉ trưa, thức dậy liền vận động ở trong phòng.

Không có biện pháp, giữa mùa hè bên ngoài quá nóng, cho dù là sáng sớm hay chiều tà nàng cũng không dám tùy ý ra ngoài.

Mới vừa đi hai bước, rèm cửa được vén lên, Cao Húc về phòng.

“Thanh Nhi, biên thành Trịnh gia có tin tức truyền tới.”

*****

Biên thành.

Hoàng hậu mệnh lệnh thông qua bồ câu truyền thư, bà quyết định ngày hôm sau, tin tức liền đến biên thành, lại từ nhãn tuyến cứ điểm ở biên thành truyền vào khu quân hộ.

Tôn gia cũng không có nhiều năng lực, nếu không đã sớm thăng chức. Nhưng bọn họ thật có chút thông minh vặt, không cam lòng còn tham lam, có cơ hội liền đáp ứng làm nhãn tuyến cho Hoàng hậu.

Khu quân hộ còn có một ít nhãn tuyến khác nữa, vốn dĩ bọn họ cũng không xuất chúng. Nhưng sau đó Kỷ Uyển Tương theo nhà chồng tới khu quân hộ, vừa vặn ở sát vách Tôn gia, cơ hội lập công của Tôn gia liền tới.

Người nhà này bề ngoài hàm hậu thành thật, rất có tính ngụy trang, đối xử người khác cũng nhiệt tình, xưa nay hoà đồng với hàng xóm. Bọn họ làm thực tốt nhiệm vụ Hoàng hậu giao, được ban thưởng phong phú, mấu chốt nhất chính là, nam nhân nhập ngũ trong nhà còn được đề bạt thăng một bậc.

Tôn gia hưởng qua ngon ngọt, lại gặp cơ hội lần nữa, đương nhiên xoa tay hầm hè, muốn xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ. Lại không hề biết rằng, nhà mình nhất cử nhất động đều bị giám thị chặt chẽ.

“Lần này Tôn gia tính toán làm tai nạn hỏa hoạn, nhà con đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?”

Người nói chuyện là đại tướng Hoắc Xuyên, tổng lĩnh toàn bộ quân vụ biên thành, tay cầm trọng binh. Ông gõ gõ bàn, dặn dò riêng: “Nhà con cần trăm triệu lưu ý, không thể để Kỷ thị bị nguy hiểm.”

“Xin Hoắc thúc phụ yên tâm, con sẽ cẩn thận để ý.” người trả lời là phu quân của Kỷ Uyển Tương, Trịnh Nghị.

Hoắc Xuyên chính là vị đồng chí cũ của phụ thân hắn, vẫn luôn chiếu cố Trịnh gia. Hiện giờ đối phương lại phá lệ chú ý thê tử hắn, nhưng không phải là có tâm tư khác thường gì, ngay cả mặt mũi Kỷ Uyển Tương ông ấy cũng chưa thấy.

Thái tử phi và Khôn Ninh Cung đánh cờ, thê tử của Trịnh Nghị bị liên lụy, thực mau Hoàng Thái tử liền ra tay. Sau đó, bởi vậy hắn mới biết, Hoắc thúc phụ mặt ngoài thuộc đảng bảo hoàng trung lập, kỳ thật sớm đã đầu nhập dưới trướng Đông Cung.

Đúng vậy, mấy năm trước Hoắc Xuyên sớm đã là tâm phúc của Hoàng Thái tử.

Khi Trịnh Nghị biết điểm này không nhịn được âm thầm kinh hãi vì trình độ Đông Cung thẩm thấu vào quân đội.

Nhưng với hắn chuyện này lại là chuyện tốt, dù sao thê tử hắn là bào muội của Thái tử phi.

Hoắc Xuyên sớm đã bình lui mọi người: “Lần này Thái tử điện hạ có lệnh, nhổ tận gốc bọn sâu mọt.”

Ông híp híp mắt, chính mình nhẫn cũng đủ lâu rồi, nếu không phải sợ làm hỏng việc của Thái tử phi nương nương, khẳng định đã sớm ra tay.

Kỷ Uyển Thanh có thai, mặt ngoài hài hòa với Khôn Ninh Cung hầu như không còn, Hoàng hậu áp chế đối phương không được, biên thành Trịnh gia kỳ thật đã là con cờ bỏ.

Dưới tình huống này, nếu Thái tử phi lông tóc không tổn hao gì, ngày sau bà ta làm sao trị kẻ dưới? Cho nên, Hoàng hậu tất nhiên sẽ ra tay với Kỷ Uyển Tương.

Một khi đã như vậy, không nên chờ nữa, Cao Húc và thê tử thương nghị, hai người nhất trí cho rằng, phải giải quyết một lần thỏa đáng.

Tin tức sớm truyền tới trong tay Hoắc Xuyên một tháng trước, công tác đã sớm bố trí.

Chỉ một Tôn gia kỳ thật không cần tốn công như vậy, nhưng vì ông tính toán trừ bỏ tất cả nhãn tuyến còn lại của Hoàng hậu.

Đám nhãn tuyến này có người ở khu quân hộ, cũng có chút ít tướng lãnh cấp thấp che giấu thật sự sâu. Hoắc Xuyên dùng thời gian một tháng, gia tăng bài tra, bắt hết người, chỉ đợi gió đông.

Trong tay ông nắm trọng binh, bên ngoài vẫn là đảng bảo hoàng, không chút nào sợ hãi Hoàng hậu.

“Được rồi, con đi về trước đi, chiều hôm nay liền ra tay.”

Trịnh Nghị chắp tay: “Dạ.”

Mùa hè nhiệt độ cao, phương bắc khí hậu khô ráo, Tôn gia cân nhắc hồi lâu, cuối cùng quyết định dùng lửa.

Tôn gia và Trịnh gia ở sát vách nhau, thậm chí mái tranh của chuồng ngựa còn lướt qua tường vây. Hơn nữa quê nhà kết giao, thường xuyên qua lại, Tôn gia phụ nhân sớm đã thăm dò Kỷ Uyển Tương ở gian nhà nào.

Hai tòa nhà quy cách giống nhau, đều không lớn, một khi lửa lớn bốc cháy từ chuồng ngựa, thực mau có thể đốt tới mục đích.

Tôn gia chọn ra tay lúc người Trịnh gia ngủ trưa.

Biện pháp cũng không tính vụng về, làm hài tử nhà mình dẫn đồng bọn tới, tiểu hài tử tò mò chơi lửa, vừa vặn ở gần đống cỏ khô trước cửa chuồng ngựa, “vô ý” bậc lửa. Lửa càng cháy càng lớn, thực mau, lửa cháy hừng hực liền “bùm bùm” lan ra.

Chẳng qua, bọn họ rất nhanh bị bắt, bị áp vào đại lao.

Hoắc Xuyên hành động nhanh chóng, một canh giờ liền kết thúc chiến đấu, tất cả cái đinh trong tối ngoài sáng của Hoàng hậu đều bị rút sạch.

Xong việc, ông an bài Trịnh gia chuyển nhà, dù sao Trịnh Nghị sớm được thăng một bậc, có thể điều chỉnh chỗ ở một chút. Ông đơn giản chọn vị trí trung tâm khu quân hộ, cho bọn họ dọn vào.

Nơi này ở chính giữa, mọi người chú mục, nếu ai kia muốn ra tay phải suy xét nhiều hơn.

Hoắc Xuyên hừ lạnh một tiếng, dám giở trò dưới mí mắt ông, cho dù ông không phải tâm phúc của Thái tử, cũng không có ấn tượng tốt với Khôn Ninh Cung.

Trưa hôm đó tin tức được truyền đi, ngày hôm sau đã tới Thừa Đức, đến trong tay Cao Húc.

“Thanh Nhi, Hoắc Xuyên đồng thời rửa sạch toàn bộ khu quân hộ, trong thời gian ngắn Trịnh gia sẽ an toàn không ngại.”

Yêu ai yêu cả đường đi, nếu cần thiết, Cao Húc tất nhiên sẽ luôn ra tay tương hộ, nhưng hắn trước sau cho rằng, Trịnh gia có thể chính mình đứng lên càng tốt.

Trịnh gia không giống Kỷ gia tỷ muội năm đó, nhà bọn họ còn hai nam đinh, chính mình không thể chống đỡ cửa nhà, một mặt dựa vào ngoại lực bảo hộ, chung quy không phải thượng sách.

Lần này đại rửa sạch, Trịnh thị huynh đệ đã có đủ thời gian đứng vững gót chân.

“Như thế cực tốt.”

Kỷ Uyển Thanh tiếp nhận mật báo trên tay phu quân, đọc kỹ, cười nói: “Trịnh Nghị giống cha hắn, là người có năng lực, chỉ cần có đủ thời gian, hắn có thể bảo vệ cả nhà già trẻ.”

Lúc trước Trịnh Nghị tuổi trẻ, lại mất đi phụ thân nâng đỡ, dù sao cũng phải cho hắn một ít thời gian.

Chuyện của bào muội rốt cuộc hoàn toàn giải quyết, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lại có phiền toái, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phu thê nắm tay ngồi xuống nhuyễn tháp. Cao Húc ôm thê tử, động tác tay thực nhẹ, lại vô cùng tự nhiên dừng trên bụng nàng đã dần dần to lên.

Bàn tay Kỷ Uyển Thanh bao trùm trên tay hắn, mỉm cười nhìn.

“Điện hạ không sợ thân phận Hoắc tướng quân sẽ bị Khôn Ninh Cung phát hiện sao?”

Hoắc Xuyên tay nắm trọng binh, không cần nhiều lời, khẳng định là một tâm phúc quan trọng dưới trướng Đông Cung, nếu bại lộ, ảnh hưởng tất nhiên rất lớn.

Xương Bình Đế là một Hoàng đế có lòng nghi kỵ thực nặng, nếu thân phận Hoắc Xuyên bị bóc trần, vậy phiền toái lớn.

Muội muội quan trọng, phu quân đồng dạng quan trọng, Kỷ Uyển Thanh không muốn tổn thương phu quân để bảo hộ muội muội.

“Thanh Nhi yên tâm, sẽ không.”

Cao Húc hiểu tâm tư thê tử, hắn đương nhiên sẽ không trả giá lớn như vậy để hoàn thành chuyện nhỏ. Dù sao còn có rất nhiều phương pháp có thể bảo đảm Trịnh gia bình an.

Hoắc Xuyên là đồng chí của Trịnh phụ, xưa nay chiếu cố Trịnh gia vẫn luôn không che giấu, chỉ cần Trịnh Nghị tỏa định mục tiêu, cầu tới cửa, ông xác nhận xong nguyện ý ra tay, quá bình thường.

Lần này hành động trợ giúp Trịnh gia chỉ là một mục đích trong đó, trọng điểm chính là thanh trừ nhãn tuyến của Hoàng hậu, đặc biệt là trong quân.

Giường của mình làm sao có thể cho phép người khác nằm ngủ.

Tuy chỉ là mấy tướng lãnh trung thấp linh tinh, so với đại cục giống như kiến càng bám trên cây, nhưng ngăn chặn sai lầm rất cần thiết, cho dù là Hoắc Xuyên, hay là Cao Húc, đều không dung được những người này.

Cao Húc cười nói: “Thanh Nhi đừng lo lắng, lần này Trịnh gia cho Hoắc Xuyên một cái cớ ra tay thực tốt.”

Hắn nói, Kỷ Uyển Thanh đều hiểu, chẳng qua chuyện trọng đại, nếu không xác định, nàng không an tâm.

Một lòng buông lỏng, nàng hơi nghiêng đầu, nhìn hắn cười: “Có phải thiếp lại được ghi thêm một công không?”

“Hoàng Thái tử điện hạ,” nàng nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Chàng cần phải tưởng thưởng thiếp mới được?”

“Được thôi!”

Cao Húc cao giọng cười: “Xác thật phải tưởng thưởng tưởng thưởng.”

Vốn chỉ là phu thê vui đùa, nhưng Kỷ Uyển Thanh lại cọ vài cái vào ngực hắn, trong lòng hắn vừa động.

Tay dừng trên bụng nàng, nàng mang thai đã hơn ba tháng.

Cao Húc tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ các nghi kỵ trong thời gian phụ nhân mang thai, Lưu thái y thành thật, biết gì nói hết không nửa lời giấu diếm, cũng nói đầy ba tháng có thể hành phòng, chỉ cần không phải quá tần mật quá kịch liệt sẽ không sao.

Ánh mắt hắn thâm thâm, có lẽ, chính mình xác thật có thể “tưởng thưởng” thê tử một phen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi