CÒN KHÔNG PHẢI VÌ EM ĐÁNG YÊU SAO

Kết thúc cuộc điện thoại cùng Lục Niệm Niệm, Tống Kim Triêu do dự một lúc, đi tới thư phòng tìm ông ngoại, hôm nay từ công ty trở về, ông vẫn luôn ở trong thư phòng xử lý công việc, đến bây giờ còn chưa đi ra.

Đối với người ông ngoại này, Tống Kim Triêu trước đó chưa từng tiếp xúc qua, mà mẹ của cậu chính là con gái duy nhất của Tần Bỉnh Kiền, bây giờ ông tuổi tác đã cao, dưới gối không có người thừa kế trực tiếp, Tống Kim Triêu trở về không thể hoài nghi để ông nhìn thấy hy vọng.

Nhiều năm như vậy, tinh thần của con gái ông không ổn định, mà người đàn ông vong ân phụ nghĩa đó của Tống gia, lại có thể lừa gạt tất cả mọi người cùng con gái ông ly hôn, những năm Tống Kim Triêu mất tích, Tần Bỉnh Kiền đối với tin tức của cháu ngoại không hề biết gì cả, trong khi Tống gia giấu nhẹm chuyện này, ngay cả con gái mình một mình ở viện điều dưỡng ròng rã hai năm đều không biết, sau đó con gái tìm về, nhưng bởi vì lạc mất con trai yêu quý, Tần Ương cả người biến thành thần trí không rõ ràng.

Bây giờ cháu ngoại ông quay về, giang sơn tự mình xây dựng mấy chục năm, sao lại có thể để người khác dễ dàng đến thừa hưởng, đối với mấy người trẻ tuổi buộc bên cạnh, Tần Bỉnh Kiền luôn là lòng dạ độc ác, những tiểu tử vắt mũi chưa sạch trong công ty, dựa vào đâu mà có thể từng bước từng bước chiếm vị trí cao trong tay ông, ông vì sao không thể lôi kéo bọn họ từ trên cao xuống dưới.

Tống Kim Triêu đứng ở trước cửa thư phòng, đang do dự có nên gõ cửa hay không, suy cho cùng đối với người ông tự ý tra sự việc trong điện thoại của mình, cậu như cũ vẫn để trong lòng, ông ngoại của cậu biết sự tồn tại của Niệm Niệm.

Cánh cửa trước mắt đột nhiên mở ra, một người trợ lý từ trong thư phòng bước ra, nhìn thấy Tống Kim Triêu ngoài cửa liền vội vã cung kính cúi đầu, “Thiếu gia, cậu đã tới.”

Tống Kim Triêu không tỏ vẻ gì gật đầu, đẩy cửa bước vào.

Căn phòng rộng lớn như vậy bao phủ bởi mùi thiện hương nhàn nhạt, vị trí trung tâm căn phòng có đặt một chiếc bàn gỗ, phía sau là một hàng tủ sách chỉnh tề, một bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ, đầu ngón tay người đàn ông kẹp điều thuốc lóe lên ánh sáng mập mờ.

Tống Kim Triêu đứng ở phía sau lưng ông, ánh mắt trầm mặc rơi vào trên bóng lưng người đó, tiếp theo cậu mở miệng: “Ông ngoại, cháu muốn cùng ông thương lượng một chuyện.”

Nghe thấy lời này, Tần Bỉnh Kiền xoay người nhìn cậu, con ngươi vẩn đục vẫn như cũ lộ ra ánh sáng sắc bén, dung nhan thâm thúy như đao khắc, như cũ vẫn có thể nhìn ra phong thái của người trẻ tuổi, nếp gấp ở hốc mắt của ông rất sâu, cùng Tống Kim Triêu có mấy phần giống nhau, tuy ông đã có tuổi, nhưng toàn thân vẫn lộ ra vẻ uy nghiêm, khí thế không thể xem nhẹ.

“Hiếm thấy có dịp cháu chủ động cùng ta thương lượng, cháu nói đi.” Trên mặt ông lộ ra ý cười vẻ thâm sâu khó dò, duỗi ngón tay dài, đem tàn thuốc sắp rơi giũ vào trong gạt tàn.

Tống Kim Triêu đối diện với tầm mắt sắc bén, sắc mặt bình tĩnh, giọng nói hờ hững: “Cháu phải về thành phố A một chuyến.”

Vừa dứt lời, ông nhấc mắt nhìn về phía cậu, đôi mắt đen lóe lên suy nghĩ, trầm giọng nói: “Cho ông lý do, nếu như thuyết phục, có thể ông sẽ đồng ý.”

Tống Kim Triêu: “Cháu muốn đi gặp một người.”

Mắt ông ta nhìn cậu đánh giá một lượt, sau khi suy nghĩ, trong lòng có mấy phần rõ ràng, “Vì gặp cô gái đó?”

Tống Kim Triêu không lên tiếng, đối với việc ông ngoại tự ý điều tra chuyện của mình, cậu vẫn không có cách nào loại bỏ, cậu dường như bắt đầu hoài nghi, cậu chạy trốn từ nhà tù này lại tiến vào một nhà tù khác.

Ông lão không nhìn cậu nữa, ánh mắt nhìn về phía bóng đêm đen như mực phía ngoài cửa sổ, lời nói nặng nề như phảng phất hòa vào trong bóng tối, “Muốn đi cũng được, cháu phải đáp ứng ông một điều kiện.”

Lông mày tinh xảo của người đàn ông cau lại, ánh mắt khóa chặt vào khuôn mặt ông già trước mặt.

“Trước khi đi cùng ông tham gia một bữa tiệc, lúc trước từ chối nhiều lần như vậy, lần này nhất định phải đi.”

Tần Bỉnh Kiền chậm rãi nói xong, quay đầu nhìn người phía sau, người đàn ông trước mặt so với bạn đồng trang lứa có vẻ lạnh lùng và biết nhìn xa trông rộng, Tống Kim Triêu như vậy để cho ông không thể nào hiểu rõ cậu.

Từ lúc cậu đến Thụy Sĩ, trở lại bên cạnh Tần Bỉnh Kiền, Tống Kim Triêu vẫn luôn từ chối tham gia bất kỳ các buổi tiệc xã giao, thậm chí rất ít khi lộ diện, người ngoại giới chỉ biết, cháu trai đổng sự trưởng Tần du học trở về, cũng không tận mắt nhìn thấy diện mạo thật.

Nghĩa đến lúc, có thể mang cháu trai mình đến trình diện trước mặt mọi người, để Tống gia nhìn thấy, người mà bọn họ luôn giấu, hiện giờ đang đứng bên cạnh ông ta.

Vừa nghe phải tham dự tiệc, Tống Kim Triêu khống chế không cau mày, muốn phản bác. Cậu rất rõ ràng sắp xếp của ông ngoại, làm sao chỉ là một bữa ăn tối cùng xí nghiệp đơn giản như vậy.

Giọng ông lão nặng nề lần nữa vang lên: “Ông chỉ cho cháu một ngày, còn việc có chấp nhận hay không, ông tôn trọng ý kiến của cháu.”

Ánh mắt Tống Kim Triêu dần trở nên thâm trầm, môi nhếch lên lộ ra ý cười, “Ông làm như vậy, cùng Tống Trí Viễn có gì khác nhau.”

Tần Bỉnh Kiền cau mày, vẻ mặt không vui: “Kim Triêu, cháu là cháu ngoại của ông, cháu cũng là người thừa kế duy nhất, cháu không nên so sánh ta cùng tên rác rưởi Tống Trí Viễn đó.

“Ông làm như vậy là có đạo lý của ông.”

Toàn bộ Tống gia bây giờ là do Tống Trí Viễn làm chủ, mà đại minh tinh Thẩm Mạn, là người phụ nữ tâm cơ, giảo hoạt, sớm muộn cũng để cho cô ta ném trải mùi vị đau khổ.

Tần Bỉnh Kiền trầm tư suy nghĩ, không chờ chàng trai trước mắt đáp ứng, lại tiếp tục mở miệng: “Tống Trí Viễn hạn chế cháu, là bởi vì hắn lo lắng cháu sẽ giống mẹ của cháu sẽ phát điên.”

“Nhưng ông không giống như vậy, ông sẽ chữa khỏi bệnh cho cháu, muốn cháu kế thừa sự nghiệp của ông.”

Ông lão nói xong, vẻ mặt hòa hoãn, có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm, đợi rất lâu Tống Kim Triêu cũng không có đáp lại, ông một tay chống trên mặt bàn, một tay phất phất tay với cậu, ra hiệu cho Tống Kim Triêu ra ngoài.

Tần Thị ở Thụy Sỹ vẫn luôn là ông trùm bất động sản, là tâm huyết thời trẻ của ông Tần, dốc sức nửa đời người gây dựng lên giang sơn, hiện giờ ở Thụy Sỹ cũng có thiên hạ thuộc về chính mình, ở trong giới hoa kiều vô cùng xuất chúng, người nịnh bợ ông rất nhiều, nghĩ đến trong tay ông có nhiều mảnh đất béo bở cũng không phải là ít.

Tiệc tối được tổ chức tại Tần gia, đến đều là những nhân vật lớn có máu mặt trong giới kinh doanh, bởi vì là tiệc tư nhân, cho nên rất nhiều người mang theo người thân tới, còn có người dẫn theo con gái hoặc cháu gái của mình, mục đích thực sự của bữa tiệc đều được mọi người ngầm hiểu.

Bác sỹ Chúc tuy không phải thương nhân, nhưng ông Tần cố ý mời hắn tới tham gia tiệc, vì cảm ơn hắn ta ở viện điều dưỡng chiếu cố Tần Ương rất nhiều, Tần Ương là con gái độc nhất của Tần Bỉnh Kiền, cũng chính là mẹ đẻ của Tống Kim Triêu..

Tần Ương vốn bị bệnh tâm thần bẩm sinh, chỉ có điều từ khi kết hôn, vẫn chưa từng phát bệnh, nhưng những năm Tống Kim Triêu mất tích, cả người bắt đầu trở nên không bình thường, có lúc nhận thức không bằng đứa trẻ ba tuổi, sau đó Tống Trí Viễn tìm thấy, đem người từ Trung Quốc đến Thụy Sĩ, cũng mời bác sỹ tư đến tiến hành trị liệu chuyên nghiệp.

Mà Tống gia cũng là sau khi Tần Ương bị điên, Tống Trí Viễn tuyên bố với bên ngoài cùng thiên kim tập đoàn Tần thị thỏa thuận ly hôn, cùng một người bị bệnh tâm thần dây dưa, chẳng bằng đem phần thống khổ này sớm kết thúc.

Bởi vì căn bệnh này, Tống Trí Viễn bỏ rơi vợ của hắn, hắn một mực hoài nghi Tống Kim Triêu cũng có khả năng tồn tại gien không bình thường của Tần Ương, do vậy mỗi phút mỗi giây đều lo lắng, đột nhiên con trai hắn sẽ phát điên.

Sau đó Tống Kim Triêu mất tích, mấy năm mất tích đó, Tống Trí Viễn thậm chí còn không chủ động đi tìm cậu, nhưng hắn lại tìm tới Thẩm Mạn, hai người hỏa tốc kết hôn, đồng thời mang thai một đứa con.

Tần Bỉnh Kiền đối với bác sỹ Chúc rất khách khí, dù sao người này đối với trị liệu của Tần Ương giúp đỡ rất lớn, mà lần này Chúc Khải Minh tới, còn dẫn theo con gái của mình, Chúc Lan Huyên.

Ông Tần nhìn thấy bộ dạng khôi ngô đó, cô gái cử chỉ nhã nhặn, trong lòng có chút vui mừng, trong lòng nghĩ có thể để cháu trai mình cùng con gái bác sỹ Chúc xem mắt, mượn cơ hội bữa tiệc hôm nay, để hai người trẻ tuổi làm quen với nhau.

Tiệc tối tiến hành được một nửa, Tống Kim Triêu mới từ trong nhà lớn bước gia, gương mặt tuấn mỹ, lạnh lùng không tỏ vẻ gì, cả người tỏa ra hơi thở sinh vật sống chớ tới gần.

Đối với người xung quanh nhiệt tình hướng cậu chào hỏi, cậu cũng không đáp lại, từ bên người bọn họ đi qua, ánh mắt khẽ động, xem như là đáp lại, giao du qua lại với người như họ đối với cậu mà nói, cả người giống như chìm trong nước, mỗi phút mỗi giây đều để cho cậu giãy dụa, không nhịn được chạy trốn.

Từ lúc Tống Kim Triêu tiến vào buổi tiệc, ánh mắt những người xung quanh đều dồn dập dừng trên người cậu, có người kinh ngạc vì vẻ ngoài đẹp trai của cậu, có mấy người không dấu vết lộ ra vẻ dò xét, trong lòng âm thầm đánh giá thân phận của người thừa kế Tần thị.

Thế lực của Tần thị không thể khinh thường, ban đầu còn cho rằng trở thành đối tác kinh doanh, ngày sau thu lợi càng nhiều, nhưng ông Tần là người chủ đa mưu túc chỉ, làm việc luôn coi trọng lợi ích lên đầu, xử lý mọi chuyện quyết đoán, không lẫn lộn bất kỳ tình cảm nào, hôm nay nhìn ra, vị thiếu gia này sau này cùng Tần thị không thể tách rời.

Chúc Lan Huyên cùng Tống Kim Triêu xấp xỉ tuổi, cử chỉ, lễ nghi có thể được coi là tiểu thư khuê các, ông Tần sớm có cảm giác cô gái này không tồi, mượn cơ hội buổi tiệc ngày hôm nay, hai người trẻ tuổi này nói không chừng có thể cọ sát ra tia lửa.

Trong bữa tiệc, người vây quanh Tần Bỉnh Kiền rất đông, Tống Kim Triêu một thân âu phục màu đen đứng đằng sau ông, từ đầu tới cuối chưa nói một lời, gương mặt tuấn tú bĩnh tĩnh không gợn sóng.

Ánh mắt Tần Bỉnh Kiền cùng bác sỹ Chúc chạm nhau, ánh mắt âm trầm đều rơi trên người đàn ông phía sau, không khó phát hiện, Chúc Lan Huyên đang thỉnh thoảng nhìn trộm Tống Kim Triêu.

Ông Tần trên mặt lộ ý cười, trong lòng có tính toán, vì vậy đối với người bên cạnh trầm giọng mở miệng: “Uống hết rượu có ý tứ gì chứ, để Kim Triêu dẫn tiểu nha đầu này đi dạo khắp nơi, giải khuây.”

Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu nâng mắt, ánh mắt lành lạnh hướng về phía người đàn ông trung niên phía sau, người con gái được ông ngoại gọi là tiểu nha đầu đang nhìn cậu.

Đối diện với ánh mắt sắc bén của người đàn ông, Chúc Lan Huyên có chút ngượng ngùng hướng về phía cậu mỉm cười, tim cũng không khống chế được đập điên cuồng, gò má đỏ bừng.

Tống Kim Triêu bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đáy mắt không gợn sóng, vì xung quanh có nhiều người, người ngoài đối với ông Tần rất kính trọng, nên cậu không thể từ chối.

Rời khỏi phòng khách ồn ào, huyên náo, đi thẳng đến hoa viên phía sau vô cùng yên tĩnh.

Tống Kim Triêu đi ở phía trước, Chúc Lan Huyên đi theo phía sau cậu, thỉnh thoảng chạy hai bước nhỏ đuổi theo cậu.

Gương mặt người đàn ông bình tĩnh mà hờ hững, đôi mắt đen như mực từ đầu tới cuối đều chưa nhìn qua một lần, lời nói càng là ít đến đáng thương, mà giọng nói phát ra từ trong hàm răng vừa lạnh lùng vừa khô khan.

Phía sau hoa viên thỉnh thoảng có người đi qua, nhìn thấy cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, lộ ra ý cười ám muội.

Tuy rằng người bên cạnh cách xa ngàn dặm, nhìn càng giống khối băng lạnh lùng, Chúc Lan Huyên không chút biến sắc đi ở phía sau Tống Kim Triêu, thỉnh thoảng liếc mắt đánh giá cậu, càng nhìn nhiều, càng cảm thấy người này an tĩnh không nói chuyện bộ dạng càng hấp dẫn người.

Bầu không khí giữa hai người vẫn luôn trầm mặc, Chúc Lan Huyên thỉnh thoảng sẽ nhắc tới một đề tài nào đó, Tống Kim Triêu cau mày, hoặc là ừ một tiếng, hoặc là trực tiếp không để ý tới, dứt khoát kết thúc chủ đề nói chuyện, thời gian càng dài, Chúc Lan Huyên cũng cảm thấy thái độ người này đối với mình là lạnh nhạt, hờ hững, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau cậu.

Người bên cạnh vẫn luôn đi theo cậu, Tống Kim Triêu có chút buồn bực tăng nhanh bước chân, nhìn thấy Chúc Lan Huyên còn chưa đi, lông mày đen nhếch lên, ngữ khí nặng nề: “Tôi tới nhà vệ sinh, cô cũng muốn theo?”

Nghe thấy lời này, cô gái bên cạnh dừng lại, gương mặt trắng nõn lộ vẻ xấu hổ, Chúc Lan Huyên lắc lắc đầu, đứng nguyên tại chỗ.

Tống Kim Triêu mặt không cảm xúc rời đi, dáng người cao ngày, bị ánh trăng kéo ra càng thêm dài, có vẻ trầm mặc lại lạnh lùng.

Lên lầu, Tống Kim Triêu không nói lời nào trở về phòng, trợ lý Phương Ngọc không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh cậu, không nhịn được nhắc nhở: Thiếu gia, Chúc tiểu thư đang đợi dưới lầu, cậu vẫn không xuống sao?”

Người đàn ông trước mặt liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén, Tống Kim Triêu trầm mặt đẩy cửa ra, ngữ khí nhàn nhạt: “Không cần thiết.”

Nếu như tình nguyện chờ, vậy cứ chờ đi.

“Vé máy bay đã đặt chưa?” Tống Kim Triêu nới lỏng cà vạt, đem hành lý đã chuẩn bị trước lấy ra.

Phương Ngọc khẽ vuốt cằm: “Đã đặt rồi, chín giờ sáng ngày mai.”

Tống Kim Triêu lắc đầu: “Nhanh chóng đổi lại, bây giờ tôi phải đi.”

Nhưng ông Tần còn chưa đồng ý, làm như vậy có phải có chút lỗ mãng, Phương Ngọc đang do dự, người đàn ông trước mắt, mắt lạnh quét tới, hắn sửng sốt một giây, nhanh chóng làm theo.

Sắp xếp xong chuyện đã nhận, Phương Ngọc cung kính lùi về sau, hắn đứng bên ngoài hành lang, quả nhiên nhìn thấy cô gái mặc váy trắng trong hoa viên vẫn đang đợi.

Chúc Lan Huyên xác thực ở trong vườn hoa đợi rất lâu rồi, mãi tới khi trong đại sảnh túm năm, tụm ba rời đi, trợ lý bên người Tống Kim Triêu mới hấp tấp chạy tới thông báo, thiếu gia có việc đã ra ngoài.

Vừa nghe lời này, Chúc Lan Huyên mặt có chút hồng, vẻ mặt vừa tức vừa giận, quay về Phương Ngọc oán giận: “Vì sao không nói với tôi một tiếng, có biết tôi đợi ở đây gần nửa tiếng rồi không?”

Phương Ngọc vẻ mặt lúng túng giải thích: “Thiếu gia nhà chúng tôi bộn bề nhiều việc, cậu ấy vẫn hay rời đi trước.”

Nói xong, trợ lý trước mắt rời đi, Chúc Lan Huyên nhíu nhíu mày, không cam tâm xiết chặt chiếc ví tinh xảo trong tay.

Tiệc rượu kết thúc, tiễn khách mời rời đi, Tần Bỉnh Kiền đang muốn tìm Kim Triêu tìm hiểu tình hình, lúc nhận được điện thoại của Phương Ngọc, mới biết được Tống Kim Triêu đã lên máy bay.

Ông Tần trầm mặt không nói gì, vốn định phái người đi cùng, lại không ngờ tới Tống Kim Triêu chống lại điều này, đành phải từ bỏ, sau đó lại sắp xếp Phương Ngọc, điều tra rõ ràng cô gái tên Lục Niệm Niệm, rốt cuộc có lai lịch gì.

Tần Bỉnh Kiền mặc dù chưa từng gặp mặt cô gái đó, nhưng từ trong những bức tranh của Tống Kim Triêu không chỉ một lần nhìn thấy, còn có trong điện thoại di động của cậu, chỉ có mấy tấm hình, đều là ảnh chụp cùng cô gái kia.

Ông Tần trầm giọng phân phó, thu mắt về, vẻ mặt thâm sâu.

Lục Niệm Niệm ở nhà cậu mợ tại một huyện nhỏ trong thành phố, ngồi xe bus nửa tiếng là có thể tới quê bà ngoại từng ở trước đây.

Bởi vì Lục Niệm Niệm khó có dịp tới một lần, do vậy cậu mợ mang cô tới nghĩa trang một chuyến, vấn an bà ngoại.

Từ nông thôn trở về trời đã tối, Chu Tề mở đèn pin xuống xe, lại chạy tới dìu Lục Niệm Niệm say xe, trong sân chó vẫn đang sủa.

Lục Niệm Niệm ngồi ở ngã ba đường, chỉ cảm thấy t trong dạ dày cuộn trào, dời sông lấp biển, Chu Tề ở bên cạnh, thỉnh thoảng vỗ vỗ lưng, hỏi: “Niệm Niệm, cậu vẫn ổn chứ?”

“Lần sau nếu như còn say xe thì uống thuốc trước đi nhé.”

Hai người đang nói chuyện, phía xa một luồng ánh sáng mãnh liệt rọi thẳng vào hai người, đột nhiên bị ánh sáng mạnh đâm vào mắt Chu Tề híp mắt lại, cậu theo bản năng đứng ở phía trước bảo vệ Lục Niệm Niệm, mới chú ý tới bóng tối cách đó không xa, có một chiếc xe con dừng ở đấy.

Trong chiếc ô tô con xa xỉ, ngón tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông cuộn chặt thành nắm đấm, đôi mắt đen trầm mặc mà sắc bén, ánh mắt khóa chặt hai người cách đó không xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi