Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Hồ Nhi đang ngủ say sưa, tấm chăn bông thêu hoa đỏ đắp lên người, mái tóc đen tản ra từng lọn quanh gối đầu, có vài sợi lưu luyến trên gương mặt trắng nõn rồi xoã xuống cổ, càng làm tôn thêm vẻ đẹp mềm mại yêu kiều.
"Mụ mụ định làm gì?"
Thanh Huyền không vui cau mày, khí thế quanh thân phát ra khiến đáy lòng tú bà run rẩy.
"Ta, ta... không phải là lo lắng cho Hồ Nhi sao?" Tú bà cười gượng nói, thầm nghĩ từ khi nào gã sai vặt thấp hèn cũng có khí thế bậc này chứ?
"Công tử bệnh nặng mới khỏi, hiện giờ khó khăn lắm mới có được giấc ngủ an ổn, lúc này thân mình suy yếu không chịu nổi giá rét, mụ mụ thăm xong rồi thì mời ra ngoài trước đã."
Thái độ của Thanh Huyền đúng là không hề khách khí, y kéo tấm màn trong tay tú bà, cẩn thận buông xuống.
Tú bà biết Hồ Nhi khỏi bệnh, tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống, cùng lắm thì để Hồ Nhi nghỉ ngơi mấy ngày, chờ sức khoẻ tốt hơn rồi bắt hắn đi tiếp khách cũng được.
Tú bà tâm tư xoay chuyển, che khăn tay, cười nói: "Đã nhiều ngày chăm sóc Hồ Nhi vất vả, chờ khi hắn khoẻ hẳn thì ta mời các ngươi ăn một bữa thật ngon."
Thanh Huyền thờ ơ: "Cảm tạ."
Sau khi tiễn tú bà đi, Thanh Huyền lại nhấc màn lên, cần cổ tuyết trắng của người nằm trên giường lộ ra dưới tấm chăn. Hồ Nhi lúc nãy còn say ngủ thì giờ đã tỉnh giấc, hắn duỗi tay buộc gọn mái tóc, những nốt phát ban có thể trông thấy rõ ràng, mà nửa khuôn mặt lúc nãy chôn dưới gối hiện ra rất nhiều, dùng tóc hoặc phấn cũng không thể che đi được.
Ân Du bước đến gần nắm chặt tay Hồ Nhi, hắn sờ sờ đầu cậu rồi giương mắt nhìn Thanh Huyền đứng cạnh giường, dĩ nhiên hắn đã coi y là tâm phúc của mình.
"Hiện giờ nên làm thế nào?"
"Chờ đêm khuya, ta sẽ mang các ngươi trốn đi."
"Trốn đi sao?"
Ánh mắt Hồ Nhi mờ mịt, hồi tưởng lại mấy năm nay, tựa hồ hắn chưa bao giờ có ý định chạy trốn, dù sao cũng có ai thật lòng quan tâm tới hắn đâu? Lúc này nghĩ đến, rốt cuộc đã bao nhiêu lâu hắn chưa nhìn ngắm bầu trời xanh, mây trắng bồng bềnh và cây cối tươi tốt rồi?
Cho dù Hồ Nhi kiếm được rất nhiều ngân lượng, nhưng trong tay hắn chỉ có một quyển sổ, ghi lại số tiền hắn kiếm về cho Phong Trúc quán. Mà số bạc đó hắn không giữ lấy một xu, tất cả nằm trong tay tú bà, ngày thường muốn mua gì chỉ cần nói một tiếng với tú bà là được. Bà ta làm như vậy để phòng ngừa tiểu quan chạy trốn.
Tiểu quan tuy rằng bán mình, nhưng về chi phí ăn mặc thì tú bà chưa từng bạc đãi bọn họ. Nếu muốn chạy trốn, trước chưa nói tới từng lớp cửa canh gác với những tên tay chân hung ác, hay khế ước bán mình còn nằm trong tay tú bà, mà chỉ nói riêng về việc chẳng có ngân lượng đã có thể dồn bọn họ vào con đường chết, điều này thực sự một tiểu quan không thể gánh vác được.
Tú bà thấy Hồ Nhi chỉ nhiễm phong hàn bình thường, tuy vẫn lo lắng, nhưng nghĩ tới việc một năm Hồ Nhi đã vì bà mà kiếm bao nhiêu bạc nên cũng tạm tin tưởng.
Khoá cửa được gỡ bỏ, Ân Du và Thanh Huyền có thể tự do ra vào.
Để Ân Du ở lại chăm sóc Hồ Nhi, Thanh Huyền lấy lý do Hồ Nhi muốn ăn thịt gà hầm măng - món ăn nổi tiếng thu hút khách khứa ở tửu lâu Phú Tường trong thành, muốn mụ mụ đưa chút bạc.
Mọi người đều biết Hồ Nhi rất thích các món ăn ở tửu lâu Phú Tường, từng có vị khách chỉ vì muốn thấy Hồ Nhi cười mà mời hẳn đầu bếp ở đó làm một bàn đầy thức ăn cho hắn.
Mụ mụ không hề nghi ngờ, còn đưa thêm tiền cho Thanh Huyền, nói: "Hồ Nhi không khoẻ, ngươi chớ có để ý, chút bạc này mụ mụ đưa thêm, ngươi cứ việc chọn vài món cho công tử bồi bổ thân mình."
"Cảm ơn mụ mụ."
Thanh Huyền đi ra từ cửa chính, trên hành lang dưới khán đài ngồi đầy khách nhân và tiểu quan. Phong Trúc quán là nơi trăng hoa, phần lớn khách đến tìm hoan mua vui vào buổi tối, nếu đi ra cửa trước vào đêm khuya rất có khả năng bị bắt gặp. Lúc đó, cho dù thân thủ Thanh Huyền không tồi, nhưng dẫn theo Hồ Nhi đang ốm và Ân Du, vẫn khó mà trốn thoát. Huống chi, sau đó sẽ phải rước lấy những vấn đề phiền toái hơn.
Hồng phố là nơi phồn hoa nhất nằm ở trung tâm thành, Thanh Huyền ra khỏi Phong Trúc quán, vừa đi tới tửu lâu Phú Tường vừa hỏi thăm những người xung quanh, nắm được cơ bản tình hình của thành trấn này.
Cư trú ở trung tâm phần lớn là người có chức quyền, phố tây và phố nam tập trung kẻ giàu có, phố đông gần cửa thành còn phố nam gần bến cảng. Bởi vậy phố bắc hẻo lánh nhất, cũng là nơi ở của những thân phận bần cùng, phần lớn là ăn mày, dân nghèo, cho nên cũng là địa phương hỗn loạn nhất. Hồi Ân Du chưa bị bán cho Phong Trúc quán cũng sinh sống ở đó.
Khế ước bán mình của Hồ Nhi và Ân Du đều nằm trong tay tú bà, căn bản muốn ra khỏi thành là vọng tưởng. Hơn nữa, ngồi thuyền rời đi thì giá cả rất đắt, Hồ Nhi lại chẳng có bạc nên khá phiền toái. Mà một khi tú bà phát hiện bọn họ chạy trốn, thì sẽ phái người trông coi bến cảng chặt chẽ.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có phố bắc thích hợp, vì nơi ấy hỗn loạn, khó quản lý. Cho dù sau lưng Phong Trúc quán có thế lực ngập trời cũng không dễ tìm ra ba người bọn họ.
Đường phố trong thành đan xen rất phức tạp, tửu lâu Phú Tường chỉ cách Phong Trúc quán mấy con phố.
Khi Thanh Huyền trở về, y đã nắm rõ bố cục tòa thành, trong đầu nhanh chóng vẽ ra con đường tẩu thoát thích hợp.
Về tới nơi, Thanh Huyền tránh cửa chính, đi vào bằng cửa sau. Phong Trúc Quán có khu nhà hai tầng, trong đó có một ô cửa sổ ở gian sương phòng đầu tiên trên tầng hai đối diện một con đường.
Thanh Huyền mang đồ ăn nóng hầm hập gõ cửa.
Lúc đi vào, có vài tiểu quan nhan sắc không tồi nhìn thấy Thanh Huyền đi ngang qua, mặt không thèm che liền chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trở lại phòng, Thanh Huyền nói ra tính toán của mình với Hồ Nhi, hắn chính là tiểu quan nổi tiếng nhất Phong Trúc quán, tú bà đối đãi với hắn khác các tiểu quan bình thường. Không nói tới thân phận, cách ăn mặc của Hồ Nhi và quý công tử trong các gia đình giàu có giống nhau như đúc.
Hồ Nhi nghe vậy, cười nhạt nói: "Làm phiền ngươi."
Màn đêm buông xuống, tiếng gõ mõ cầm canh ngoài đường vọng tới vài lần.
Tiếng ồn áo náo nhiệt ở Phong Trúc quán cũng bớt dần, Ân Du mở to đôi mắt, không hề chớp nhìn Thanh Huyền, Hồ Nhi phủ thêm một tấm áo choàng liền mũ màu đen to rộng, bao phủ cả người vào trong.
"Ta ra ngoài xem xét tình hình trước đã."
Thanh Huyền vừa đi vừa tránh người, cửa trước xem ra vô vọng, còn cửa sau...
Gần cổng sau không chỉ có khu bếp, mà còn là nơi ở của một vài gã sai vặt và tiểu quan, thường ngày người hầu đến múc nước mang về phòng cho chủ tử cũng tới đây. Thanh Huyền nhìn một hai tiểu quan tiếp đón khách xong liền xuống bếp tìm đồ ăn - dẫn theo gã sai vặt bưng chậu nước ấm đi qua, ánh mắt thất vọng.
Xem ra không có khả năng trốn qua cửa sau.
Lui về, Thanh Huyền đi đến sương phòng đầu tiên trên tầng hai, bên trong không chiếu ra ánh đèn. Thanh Huyền nhìn trái phải, đẩy cửa ra, phòng tối om, không có người.
Mở chốt cửa sổ, gió lạnh lẽo thổi bay mái tóc Thanh Huyền, y híp mắt nhìn xuống, đúng là con đường ban ngày đã đi ngang qua.
Lột vỏ chăn bông trên giường, Thanh Huyền xé ra bện thành một sợi dây thừng lớn, rồi để đó. Rời khỏi sương phòng, hành lang trống không, đèn khán đài cũng đã tắt, chỉ có hai ba ngọn đèn lồng treo ở một vài chỗ tối.
Trở lại phòng Hồ Nhi, Ân Du lập tức chạy lên ôm chân Thanh Huyền: "Ca ca."
Thanh Huyền mỉm cười, nhìn Hồ Nhi: "Cửa trước và sau đều không thể đi."
Dứt lời, Thanh Huyền lột vỏ chăn bông ra, nghĩ một chút lại kéo cái màn che xuống: "Đi theo ta."
Hồ Nhi và Ân Du không biết Thanh Huyền muốn làm gì, hai người rón rén bước sau Thanh Huyền, Hồ Nhi kéo thấp áo choàng, che lại cần cổ đầy nốt phát ban.
Ngẫu nhiên có một hai sương phòng còn truyền ra tiếng động, cả Phong Trúc quán chìm trong tĩnh lặng, hơi đáng sợ.
Đúng lúc ba người đi qua hành lang thì cánh cửa một gian sương phòng đột nhiên mở ra, một tiểu quan quần áo xộc xệch đứng đối diện với Thanh Huyền. Thình lình nhìn thấy một gương mặt xấu xí, tiểu quan bị dọa lập tức hét lên, nhưng miệng vừa há ra thì đã bị Thanh Huyền nhanh chóng bịt lại, mu bàn tay lưu loát đánh hắn ngất xỉu.
"Yêu tinh nhỏ, hắc hắc hắc, đi nhanh rồi trở về nha." Trong phòng truyền ra tiếng cười của một nam tử.
Hồ Nhi căng thẳng nhìn Thanh Huyền.
"Các ngươi tới gian phòng đầu tiên kia trước rồi chờ ta."
Hồ Nhi và Ân Du đi rồi, Thanh Huyền nhìn thoáng qua tiểu quan ngất xỉu trên mặt đất, đi vào trong phòng, sau đó y lại nhanh chóng trở ra, kéo người trên mặt đất vào, chốt chặt cửa phòng từ bên ngoài.
Thanh Huyền đẩy cửa ra làm Hồ Nhi và Ân Du giật mình hoảng sợ, nhìn kỹ người, tâm trạng Hồ Nhi mới bình tĩnh lại: "Chúng ta sẽ trốn ra từ nơi này sao?"
"Phải."
Thanh Huyền xé màn và vỏ chăn buộc cả vào nhau thành sợi dây thừng dài, tuy vậy nếu cột vào chân giường thả xuống thì vẫn không đủ tới mặt đất.
"Ta giữ dây, các ngươi bám vào trượt xuống."
Ân Du chạy đến bên cửa sổ rồi trèo lên, nắm dây thừng trong tay Thanh Huyền: "Ta xuống trước, sau đó tiếp các ngươi."
Hồ Nhi nhịn không được bật cười, vòng tay ôm cậu bé: "Để ta xuống trước đi."
"Khoan đã." Thanh Huyền đến cạnh giường cầm tấm ruột chăn bông, nhắm chuẩn vị trí rồi ném từ trên cửa sổ xuống: "Được rồi."
Hai người đỡ Hồ Nhi trèo lên bệ cửa, hắn nắm lấy dây thừng buộc tạm, chậm rãi trượt xuống.
Gió thổi bay chiếc áo choàng to rộng, lộ ra cơ thể vô cùng gầy yếu.
Ân Du lo lắng nhìn Hồ Nhi, sợ Thanh Huyền mỏi, hai tay cậu gắt gao hỗ trợ giữ chặt dây thừng.
Cuối cùng cách mặt đất một khoảng ngắn, Hồ Nhi buông tay, hữu kinh vô hiểm* nhảy trúng chăn bông, hắn cười cười hướng mặt lên trên nhìn hai người vẫy tay.
(Hữu kinh vô hiểm: chỉ tình huống khi hành động có tâm trạng lo lắng, kinh sợ nhưng trong quá trình thực hiện thì không gặp nguy hiểm)
"Ngươi cũng xuống đi."
Ân Du chần chờ, cậu nhìn Thanh Huyền định nói gì đó lại thôi.
"Xuống đi."
"Nhưng mà ca ca phải làm sao bây giờ?"
"Ta tự có cách."
Ân Du mím môi, cậu biết hiện giờ còn dùng dằng thì không thích hợp, cậu bò lên cửa sổ, nắm lấy dây thừng, kiên định nói: "Ca ca, ta ở dưới chờ ngươi."
Rất nhanh, Ân Du trượt xuống, Hồ Nhi duỗi tay ôm được cậu bé.
Thanh Huyền thu dây thừng lại, vẫy vẫy tay, ý bảo hai người tránh ra một khoảng cách cho y.
Vẻ mặt Ân Du chợt biến đổi.
Từ cửa sổ, Thanh Huyền nhảy xuống trong ánh mắt hoảng sợ của Hồ Nhi và Ân Du.
"Ca..."
Hồ Nhi vội vàng che miệng Ân Du.
Lúc chuẩn bị tiếp đất, Thanh Huyền cong chân, cơ thể nghiêng về phía trước, dùng cánh tay chống đẩy, lộn người một vòng, lăn ra ngoài tấm chăn.
"Ca ca, ngươi không sao chứ?"
Thanh Huyền dựa theo lực nâng của cậu bé mà đứng dậy, mặc dù đã dùng động tác giảm bớt chấn động khi rơi xuống đất, nhưng với cơ thể người phàm vẫn có chút chịu không nổi. Thanh Huyền lắc đầu: "Ổn rồi, chúng ta đi mau, cần phải tới phố bắc trước khi trời sáng."
"Ừ." Hồ Nhi gật nhẹ, choàng lại chiếc mũ lên đầu vừa bị gió thổi rơi xuống.