CON RIÊNG CHỈ MUỐN HỌC TẬP


Sáng hôm sau, Công Nam thức dậy theo đồng hồ sinh học, vệ sinh cá nhân rồi sửa soạn sách vở các thứ xong xuôi, cậu ôm cặp đi xuống lầu, lúc này đã là 6 giờ sáng.
Thấy cậu đi xuống, người giúp việc bưng đồ ăn sáng lên cho cậu, ăn sáng xong cậu được anh tài xế chở đến trước cổng trường.

Công Nam tìm tên mình trên danh sách dán trên bảng thông báo, lớp cậu học là lớp 10\-9
Tìm được lớp học, cậu đi vào ngồi xuống cái bàn trống ở dãy sát cửa chính, chỗ cách xa bàn giáo viên nhất.

Đây là bản năng học sinh dở trong chín năm qua của cậu, càng xa bàn giáo viên càng an toàn.
Cậu ngồi vào bàn chưa lâu, đột nhiên “bụp” một tiếng, một cục tẩy đập vào vai cậu rồi rớt xuống bàn, cậu nhặt cục tẩy lên nhìn xung quanh một vòng thì thấy ở bàn cuối dãy hai, một cậu nhóc gác chân lên bàn học nhướng mày nhìn mình, cậu nhóc này không phải con của chú tư Thanh sao? Không ngờ cậu ta lại chung lớp với mình.
Xác định được người ném xong cậu cũng không nói gì, chỉ yên lặng bỏ cục tẩy vào hộp bút của mình rồi chống tay lên bàn làm như không thấy.
Bảo Đức đang đắc ý vì chọc phá được thằng con riêng kia thì phát hiện nó chẳng những không phản bác lại mình mà còn cuỗm luôn cục tẩy của mình.

Cậu ta cảm thấy hơi bị mất mặt, thà thằng nhóc kia đi tới cãi nhau thậm chí đánh nhau với cậu ta, cậu ta còn có thể được nước gây sự, ngẫm lại nếu ngày đầu đi học mà đã đánh nhau, bác ba mà biết chắc chắn sẽ có ấn tượng xấu về cậu, nhưng đằng này…

Càng nghĩ càng không cam tâm, cậu ta đùng đùng đứng dậy đi tới chỗ Công Nam “chưởng” vào vai cậu một cái, nhưng không ngờ người văng ra lại là cậu ta.
Bảo Đức trợn tròn mắt, sao thằng con riêng này trông ốm yếu mà khỏe quá vậy.
Công Nam bị chưởng vào vai một cái, lực chưởng không nhỏ, nếu cậu không có uống thuốc tăng cường sức mạnh mang nhãn hiệu hệ thống thì ngực cậu đã dính vào thành bàn rồi.

Hừ! Tên nhóc này được nước làm tới đây mà.
Cậu quay đầu lại nhìn cậu ta với vẻ mặt không cảm xúc, cậu hỏi:
\- Cậu đang bắt nạt tôi đấy à?
Bảo Đức lập tức lắc đầu phủ nhận theo bản năng, sau đó chợt nhận ra mắc gì mình phải sợ cậu, đang định phản bác thì lại nghe cậu nói:
\- Mang cặp sách của cậu qua đây.
Bảo Đức khó hiểu, gắt gỏng hỏi:
\- Làm gì?
Công Nam không thèm trả lời cậu ta, đứng lên đi tới chỗ ngồi của cậu ta, cầm ba lô của cậu ta lên rồi trở về chỗ ngồi của mình, đặt ba lô xuống ghế học kế bên mình.
\- Mày làm gì đó?
Vừa nói cậu ta vừa giơ tay giành lại ba lô.

Đột nhiên, Công Nam cầm lấy cổ áo của cậu ta nhấc bổng lên, Bảo Đức bị mất thăng bằng lảo đảo bước chân, miệng thì không ngừng la oái oái, may mà bây giờ mới 6 giờ rưỡi, trong lớp chỉ có mấy học sinh, thấy hai người nói chuyện với nhau tưởng là bạn bè nên cũng không ai để ý.
Mà lúc này, bị cậu nhấc bổng lên như vậy, Bảo Đức có hơi sợ, bản thân cậu ta cũng không phải lưu manh trường học, cùng lắm chỉ là cậu ấm thích làm phách chút thôi chứ thật ra không biết đánh nhau hơn nữa lại chưa từng đánh ai bao giờ.
Sở dĩ hôm nay kiếm chuyện với Công Nam là vì nghe lời xúi giục của hai anh em Thanh Tâm, Thanh Tâm nói cậu là con riêng phá hoại gia đình của cậu ấy, làm mẹ cậu ấy khóc suốt mấy ngày liền, còn nói cậu học cực kỳ tệ, được vào trường chuyên này học là do nịnh bợ bác ba với ông nội, hơn nữa chắc chắn bà ngoại của cậu cũng đã tới nhà ông nội làm trời làm đất cho nên ông nội mới nhận cậu làm cháu nuôi, mà cậu ta vốn đang tức vì cha mẹ cứ lải nhải phải hòa đồng với cậu, vì thế mới nhất thời làm ra chuyện bốc đồng này.
Công Nam buồn cười nhìn cậu nhóc đang sợ sệt trước mặt mình, lại nghĩ cậu ta cũng chỉ là trẻ con cho nên cậu cũng không chấp, cậu buông cổ áo của cậu ta ra, nói:
\- Từ nay cậu ngồi học cạnh tôi đi.
\- Tại, tại sao tao phải ngồi kế mày?

Được thả ra rồi nên lá gan của cậu ta cũng lớn hơn.
Công Nam nhướng mày trừng cậu ta một cái, cậu ta lập tức ủ rũ cụp đuôi ngồi vào bàn, Công Nam hài lòng vỗ vỗ vai cậu ta mấy cái rồi ngồi xuống lấy sách vật lý ra lật xem.

Bảo Đức thấy cậu đọc sách, lúc đầu còn mắng thầm cậu làm bộ, nhưng sau đó thấy cậu tập trung đọc thì lại hơi bất ngờ, sau đó cũng tự giác lấy sách ra đọc.
7 giờ đúng, cả lớp đều vào đủ cả, lúc này một thầy giáo hơi đứng tuổi đeo mắt kính cầm cặp táp đi vào, cả lớp lập tức đứng dậy chào.

Thầy giáo nghiêm mặt nhìn các học sinh một vòng, sau đó gật đầu bảo cả lớp ngồi xuống.
Ông ấy đi tới bàn giáo viên, đặt cặp táp lên bàn, cầm micro gõ gõ vài cái rồi hắng giọng nói:
\- Chào các em, tôi là giáo viên chủ nhiệm của các em trong năm học này, tôi tên Trần Quốc Hưng, đồng thời tôi cũng đảm nhiệm dạy môn Vật lý cho lớp, tôi muốn biết trong lớp này ai đã từng làm lớp trưởng?
Năm giây sau một cánh tay giơ lên, đó là một học sinh nam khá mập mạp, trên mặt còn đeo một cặp kính cận rất dày, mặt mũi trông rất phúc hậu.
\- Tốt lắm, vậy em sẽ tiếp tục làm lớp trưởng trong năm nay.

Vì để tránh làm mất thời gian của đôi bên, chúng ta bỏ qua phần giới thiệu bản thân, trực tiếp giải bài tập khởi động môn học.
Ông ấy vừa nói dứt câu, cả lớp lập tức xôn xao.
\- Hả?

\- Chưa gì hết đã dạy rồi sao? Mình chưa chuẩn bị tâm lý.
\- Chán ghê á…
“Cốc cốc cốc!” Thầy chủ nhiệm gõ gõ bàn.
\- Các em im lặng, như các em đã biết theo quy chế của trường, trừ khối mười hai ra, mỗi tháng toàn trường sẽ kiểm tra tập trung tất cả các môn một lần, sau đó sẽ tiến hành xếp hạng theo khối và xếp hạng toàn trường.

Để tránh thua kém các bạn học lớp khác, lớp chúng ta cần phải tranh thủ từng phút từng giây để học, rõ chưa?
Công Nam ngồi ở dưới nghe giáo viên chủ nhiệm nói xong thì đột nhiên muốn cười, cái gì mà thua kém các bạn học lớp khác, các lớp đều bắt đầu học cùng một lúc mà, rõ ràng lớp thầy ấy sợ để thua kém chính là lớp chọn 10\-1.
Ông thầy này xem ra cũng có chút tham vọng đây mà, không sao, em sẽ tranh thủ giúp thầy.
\-\-\-
Lời của tác giả: E hèm, với kiến thức hữu hạn của Gừng thì Gừng cũng không biết có trường học nào ở VN kiểm tra như vậy hay không, hình thức kiểm tra này là Gừng tham khảo từ các trường học ở TQ, đây cũng là nguyên nhân Gừng dùng tên trường hư cấu đấy.
Hì, thật ra Gừng rất thích hình thức thi cử xếp hạng này, tuy áp lực hơi cao nhưng được cái thường xuyên củng cố kiến thức cho học sinh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi