CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Thế nhưng Đường Thi biết, ba con cuối cùng vẫn là ba con, máu mủ tình thâm, căn bản cô không thể ngăn cản bọn họ tiếp xúc với nhau, cũng không thể cho Đường Duy tất cả mọi thứ như Bạc Dạ.

"Con là người nhà họ Bạc..." Đường Thi nhìn vào mắt Đường Duy: "Nếu như sau này nhà họ Bạc xảy ra chuyện gì... Đường Duy, con cũng phải đứng ra."

Mắt Đường Duy đỏ lên: "Nhà họ Bạc không có khả năng xảy ra chuyện gì, một mình Bạc Dạ có thể quản lý được rất tốt, con không muốn đến nhà họ Bạc..."

Đường Thi thở dài, nhìn lên trần nhà, Bạc Dạ ở bên cạnh cũng đã rời khỏi phòng bệnh, im lặng như chưa từng đến đây.

Thế nhưng rất nhanh, Tùng Sam như nghĩ ra điều gì đó, xông ra ngoài phòng bệnh.

Trên hành lang, anh ta hét lớn tên của Bạc Dạ:

"Bạc Dạ!" Bạc Dạ nghi ngờ, quay đầu nhìn người đàn ông không thích nói chuyện kia đang đứng trước mặt mình. Anh.. Có thể ở lại phòng bệnh của Đường Thi, đừng đi có được không?"

Nghe thấy câu này được nói ra từ miệng của Tùng Sam Bac Da tron tròn måt.

Tùng Sam chau mày, rõ ràng đang rất vội vã "Thời gian không kip nữa rồi, tôi.

Còn chưa kịp nói xong trên hành lang bông nhiên xuất hiện tiếng sùng.

Lúc này, Tùng Sam và Bạc Dạ đồng thời quay đầu lại, không người mặc đồ đen đang chạy đến: "Bọn họ đến vì tôi đầy, anh đi mau lên!"

Bạc Dạ muốn rời đi, nhưng lại nghĩ đến Đường Thủ ở trong phòng bệnh, ngoài hành lang đã có tiếng la hét, tất cả mọi người đều kéo cửa xông ra ngoài, bởi vì chịu sự kich thích của tiếng sủng, họ đều chạy điên cuồng.

Sắc mặt Tùng Sam trắng bệch, anh ta chỉ ra ngoài đưa Đường Thì đến bệnh viện một lúc, không ngờ đã bị tra ra được hành tung.

"Bac Dar

Tùng Sam vừa muốn nhờ Bạc Dạ đã không nhìn thấy bóng hình anh đâu nữa.

Lúc này, như một thước phim quay chậm, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài hành lang giữa tiếng súng của đám người mặc đồ đen, mà anh lại đi ngược lại đoàn người toán loạn.

Đây rõ ràng là cuộc đua với thời gian, thế nhưng anh không lựa chọn chạy trốn vì tính mạng của mình.

Rất nhiều người kinh ngạc khi nhìn thấy anh đi ngược lại với họ, anh quay lưng lại nơi ảnh sáng, xuyên qua đám người hôn loạn, chạy về phía phòng bệnh của Đường Thi.

"Ầm" một tiếng, Bạc Dạ kéo cánh cửa phòng bệnh ra, thế nhưng Đường Thị không ở trong phòng bệnh, "Bạc thiếu..." Giọng của Đường Duy vang lên, Bạc Dạ đi vào mới phát hiện, Đường Duy vừa nghe thấy tiếng sống đã kẻo Đường Thi trốn vào trong tủ, bây giờ, ý tường thông mình như này càng có cơ hội sống cao hơn là chạy sống chết Ở bên ngoài đang giảm đạp nhau, khi Bạc Dạ một tay ôm Đường Duy một tay kéo Đường Thi ra ngoài, anh thấy có người đang bị giảm đạp dưới đất đến mức máu thịt lẫn lộn.

Đường Thì kình ngạc nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Sát thủ truy kích

Bạc Dạ nói bốn chữ đơn giản rồi kéo bọn họ chạy đến cửa ra vào, Đường Duy vừa nghe thấy lời này thì sắc mặt trắng bệch: "Không phải là... Chỗ anh Tùng Sam đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?” Bạc Dạ không trả lời cậu bé, Đường Duy cổ sức quay đầu nhìn lại, tìm kiếm dáng người thon gầy trong đám người.

Đường Duy khóc lớn: "Anh Tùng Sam!"

Trên mặt Tùng Sam đều là máu, người qua đường khóc gào, la hét, thậm chí đã có người bị thương. Anh ta nhảy về sau vài bước, những tên giết người lại tiến thêm vài bước. Bọn họ không hề sợ có người báo cảnh sát, chỉ cần giết được Tùng Sam, cho dù phải trả cái giá lớn đến bao nhiêu cũng đáng.

Đường Duy nằm lấy vai của Bạc Dạ: "Anh Tùng Sam..."

Bạc Dạ quay đầu, ánh mắt của anh và Tùng Sam giao nhau.

Đây là lần đầu tiên mục tiêu của hai người đàn ông lại rõ ràng đến vậy.

Tùng Sam gầm lên, người đàn ông bình thường vẫn luôn cứng đơ mặt, lần đầu tiên phát hiện ra một âm thanh chấn động lòng người như vậy: "Đưa bọn họ đi! Không được quay đầu lại!"

Đừng quay đầu lại, nhất định đừng quay đầu lại...

Tiếng súng, cảnh hỗn loạn, mùi tanh của máu tràn ngập, tiếng kêu thảm thương liên tiếp vang lên, Bạc Dự ấn đầu Đường Duy vào vai mình, giọng nói run lên: "Đừng nhìn!"

"Anh Tùng Sam..." Tầm nhìn bị che mất, Đường Duy ôm lấy vai của Bạc Dạ, âm thanh non nớt của đứa trẻ vang lên, làm người khác không khỏi đau lòng: "Tiếp tục sống... Lời hứa giữa hai chúng ta, nhất định phải tiếp tục sống..."

Tùng Sam trúng đạn, vẫn là vết thương ở phần eo trước đây, anh ta nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, cười nói: "Được..."

Một lưỡi dao lạnh băng bổ tới, Tùng Sam khó khăn lắm mới trốn được, con dao sượt qua mặt anh ta, cắm vào bức tường ở đằng sau, gương mặt trắng bệch của Tùng Sam lại có thêm một vết máu, Con dau kéo đến, anh ta cắn chặt răng hét lên. "Xem ra anh rất quan tâm thằng nhóc và người phu nu kia

Tùng Hi đi ra từ trong đám người mặc đồ đen, dùng mũi giày nàng mặt của Tùng Sam lên: "Biết không, đám người chúng ta, không thể có tình cảm..."

"Bồi vì tình cảm sẽ làm hỏng chúng ta." Tùng Hi cười lớn, cần răng, gån từng chữ: "Một khi anh đã chú ý ai, đó chính là điểm yếu và sự uy hiếp... Một khi đã

không bảo vệ tốt bọn họ..." Tùng Hì lại cười kiêu ngạo, dưới tầng có tiếng còi của cảnh sát, thể nhưng anh ta không hề sợ hãi. Phải diệt được Tùng Sam, cho dù bất kì hoàn cảnh nào!

"Nhanh, mau đi bắt người phụ nữ và đứa trẻ vừa chạy thoát kia lại!" Tùng Hi hung dữ ra lệnh, đã có rất nhiều người ngã xuống bên cạnh anh ta, đây là một trận chém giết trắng trợn, coi thường luật pháp. Tùng Sam tạm nghỉ ở góc tường, ánh mắt độc ác.

"Ha ha, hễ nhắc đến người phụ nữ đó thì anh lại nhìn tôi chằm chằm như thế này."

Tùng Hi cười, anh ta muốn tra tấn Tùng Sam đến cuối cùng, tát một cái vào mặt người trước mặt: "Cô ta tên là Đường Thi đúng không? Tùng Sam, anh có cái gan lớn đấy, cho dù không có anh, Đường Thi cũng không được sống."

Con ngươi Tùng Sam co lại, không thể nào, anh ta đã cho người xóa hết tất cả tài liệu về Đường Thì rồi, tại sao vẫn bị tra được...

"Bởi vì Đường Thi là máu mủ của nhà họ Tùng, vậy nên anh chết rồi, tôi cũng sẽ không tha cho cô ta!"

Tùng Hi cười, như một con quỷ, tàn nhẫn và máu lạnh: "Chủ nhân của nhà họ Tùng đến cuối cùng chỉ có thể là tôi! Chỉ có tôi!"

Tùng Sam nhìn chằm chằm Tùng Hi: "Anh không được động vào cô ấy."

"Liên quan gì đến anh?" Tùng Hi hung hăng đá một cước vào mặt Tùng Sam.

Người đàn ông lại phun ra máu.

Tùng Hi rất hài lòng với bộ dạng đau khổ của anh ta: "Tùng Sam, anh đáng thương thật đấy, lại đi yêu chính em gái ruột của mình."

Cả người Tùng Sam chấn động.

Anh ta đã quen với việc không làm lộ rõ cảm xúc lên mặt của mình, khuôn mặt tê liệt, lúc đánh nhau chảy cả máu thì cũng chỉ có nhãn cầu chuyển động, duy nhất lúc này, vẻ lạnh lùng của anh ta hoàn toàn bị phá vỡ.

Tùng Hi nằm lấy tóc của anh ta: "Tôi không cần giết chết anh ngay bây giờ, lúc nhỏ anh thường ấn đầu tôi, tôi đã chịu đủ cảm giác này rồi, tôi phải làm anh sống không bằng chết."

"Cậu chủ, cảnh sát đuổi đến rồi."

Tùng Hi cười ra hiệu, có một người bước lên tiêm một liều thuốc vào tay Tùng Sam.

Tùng Sam trợn tròn mắt, đến cuối cùng vẫn không chống lại được phản ứng của thuốc, rơi vào hôn mê. Âm thanh của một chiếc máy bay vang lên trên đầu họ.

"Đưa đi." Tùng Hi nói một cách chán ghét, cười lạnh một tiếng: "Vứt anh ta vào nhà tù của Tùng Lâm."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi