CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Đường Thi bị Bạc Dạ đặt xuống ghế phụ phía trước, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có một chiếc áo choàng tắm thêm chiếc khăn tắm dài phủ lên, lúc Bạc Dạ đạp chân ga, xe chạy phát ra một tiếng nổ, dường như trong phút chốc chiếc xe phóng như bay khỏi chỗ đó.

Nhà của Phó Mộ Chung cách biệt thự tư nhân ở bên ngoài của Bạc Dạ gần hai mươi cây số, nhưng Bạc Dạ lái xe vượt quá tốc độ, chỉ tốn mười mấy phút đã lập tức tới nơi, sau khi quét dấu vân tay rồi đẩy cửa đi vào, anh trực tiếp đi thẳng lên tầng, đặt Đường Thi xuống chiếc giường rộng lớn ở đó.

Đường Thi cảm thấy cả người dường như vừa trải qua một kiếp nạn vậy, trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, tác dụng của thuốc trong người vẫn chưa hề thuyên giảm, cô càng giống như một con cá không có nước, rất nhanh sẽ ngộp thở mà chết ở trên bờ. Đột nhiên trong lúc đó, dường như có người đè lên người cô, cả người Đường Thi không còn chút sức lực nào, đến cả mở mắt ra thì cũng không có sức lực, cô dùng hết sức lực để nhìn xem người trước mắt rốt cuộc là ai, nhưng lại chỉ nhìn thấy một bóng hình mờ ảo.

Nhiệt độ và hơi thở quen thuộc truyền đến, trong lúc mơ mơ màng màng Đường Thi gọi một tiếng: "Bạc Dạ.."

Sau đó cô không còn phân biệt được rõ ràng ý thức của bản thân nữa, chỉ cảm thấy cả người đang không ngừng rơi xuống, tan ra và chết đi trong bóng tối..

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống ga giường, giống như tiếng nội tâm cô đang đau khổ gào thét trong thầm lặng.

Ngày hôm sau lúc Đường Thi tỉnh lại, cả người không một mảnh vải che thân, cô mơ hồ nhớ lại chuyện tối qua, da đầu lập tức căng lên, nhìn khắp xung quanh.

Vừa hay tiếng động đó đã quấy rầy người đàn ông đang ngồi họp online ở trước mặt, Bạc Dạ quay mặt lại, khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo đeo một chiếc kính, trông có phần giống dáng vẻ của một thành phần cặn bã của giới trí thức. Anh mặc một chiếc áo len cao cổ, ánh sáng buổi sớm trên người anh tạo thành một lớp viền màu vàng tinh tế, ấm áp ôn hòa, thoạt nhìn trông cũng khá giản dị tao nhã.

Đường Thi nhìn chằm chằm Bạc Dạ một lúc lâu, cho đến khi người đàn ông chế giễu nói: “Sao thế, bị đánh thuốc xong đầu óc cũng ngơ luôn rồi sao?"

Đường Thi đột ngột đứng dậy, nhưng phát hiện cả người mình không có lấy một mảnh quần áo nào hết, lại lập tức chui lại vào trong chăng, biểu cảm bối rối bất lực của cô phản chiếu nơi đáy mắt Bạc Dạ, ý chế giễu của anh lại càng đậm hơn: "Tìm quần áo sao?"

Đường Thi không nói một lời, bờ vai khẽ run run

Cô đang sợ anh. lên.

Bạc Dạ quát lên một tiếng, bước lên mở tủ quần áo ra, trực tiếp lôi ra một chiếc áo sơ mi của phụ nữ rồi ném cho Đường Thi, vừa ném vừa nói: “Những thứ đồ mà năm năm trước em không mang đi, tôi thấy chướng mắt nên đều chuyển đến căn biệt thự này rồi."

Ý anh chính là những thứ quần áo thuộc về cô này, đều không xứng được để trong nhà họ Bạc.

Đường Thi chịu đựng sự sỉ nhục của Bạc Dạ, cô mặc áo vào, sau đó bước đến chỗ tủ quần áo lấy một chiếc quần, chân của cô vừa thẳng vừa gầy, mà cái kiểu gầy đấy không giống như kiểu gầy của những người bị suy dinh dưỡng, mà là kiểu chân vừa cân đối vừa thon thả.

Bạc Dạ dán chặt mắt vào đôi chân của Đường Thi, ánh mắt càng thêm thâm sâu.

Đường Thi vừa đứng dậy liền phát hiện toàn thân từ trên xuống dưới đau nhức vô cùng, nghĩ lại liền biết là do tối qua bị Bạc Dạ giày vò, cô phiền muộn lấy tay che mặt lại, đứng ở cạnh tủ quốc áo mấy giây, dường như là đang hít thở sâu để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, một lúc lâu sau cô mới khẽ nói với Bạc Dạ: “Tôi đi đây."

Hừ, ngủ xong một đêm liền muốn rời đi.

Bạc Dạ cong môi cười nhạo, gọi cô lại: “Đợi một chút." Đường Thi quay người lại, Bạc Dạ ném cho cô chiếc điện thoại của cô, “Đừng có quên điện thoại.

Không đến lúc có người muốn liên lạc với em lại không liên lạc được."

Câu cuối cùng anh dùng hết sức nghiến răng nghiến lợi nói, dường như đang ám chỉ một điều gì đó.

Đường Thi lấy lại điện thoại rồi bỏ vào trong túi, sau khi đứng thẳng lưng cô nói: "Ai muốn liên lạc với tôi cũng đều không liên quan đến anh."

"Đường Thi, đây chính là thái độ của em đối với ân nhân của mình đấy sao?" Bạc Dạ nheo mắt, nhìn chằm chằm theo bóng lưng gầy gò của người phụ nữ, nói.

Đường Thi cười cười: “Tôi cũng đâu có cầu xin anh giúp tôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi