CÔNG CHÚA TẠI THƯỢNG

Mục Dự Chi trở về, chuyện đi Phong Nguyệt Lâu Quý Thính quên không còn một mảnh, thúc giục hắn ta đi tắm rửa thay quần áo, bản thân thì tự mình đi xuống nhà bếp, đôn đốc mọi người làm đồ ăn mà hắn ta thích, chờ tới khi Mục Dự Chi thay xong y phục bước ra ngoài, trên cái bàn tròn chính giữa phòng đã bày đầy đồ ăn nóng hổi, Quý Thính Phù Vân và Chử Yến cũng đang cùng nhau ngồi chờ.
 
Thấy hắn ta tiến đến, Quý Thính tự mình đứng dậy kéo ghế bên cạnh mình ra, ý bảo hắn ta ngồi lại đó.
 
Phù Vân thấy thế lập tức ghen tị: “Quả nhiên là điện hạ hiểu Mục ca ca nhất, vừa rồi còn tự mình xuống nhà bếp chỉ định món ăn, Phù Vân chưa bao giờ có được đãi ngộ như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Mấy cuốn sách trước khi ta ra khỏi cửa muốn ngươi học thuộc, ngươi đã thuộc lòng hết chưa?” Mục Dự Chi mỉm cười nhìn về phía y.
 
Phù Vân cứng đờ người, vội vàng rót cho hắn ta chén rượu lấy lòng: “Mục ca ca từ ngàn dặm xa xôi vội vã trở về, mau uống chén rượu cho đỡ mệt đi.”
 
“Ngày mai sẽ tính sổ với ngươi.” Mục Dự Chi ung dung bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
 
Phù Vân nghe thấy vậy, sau ót cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, vội vàng lén lút kéo kéo ống tay áo Quý Thính, Quý Thính buồn cười liếc y một cái, sau đó thay đổi chủ đề: “Lần này ngươi đến Hải Nam, đã trải qua những gì rồi?”
 
Mục Dự Chi liếc mắt quét qua Phù Vân một cái, sau đó lập tức bắt đầu giảng cho bọn họ nghe những gì đã chứng kiến theo đường đi, ba người Quý Thính vừa dùng bữa vừa nghe, thỉnh thoảng nàng và Phù Vân cùng nhau cười rộ lên, Chử Yến vẫn luôn lạnh lùng mặt mày cũng giãn ra, rõ ràng là tâm tình không tệ, bữa tối kéo dài đến hơn một canh giờ mới kết thúc.
 
Thời điểm nhóm nô tài rút khỏi bàn ăn, Mục Dự Chi liền dẫn bọn họ đến hậu viện để phân chia quà, cho Phù Vân một khúc gỗ mun làm bộ cung tiễn nhỏ, cho Chử Yến một trái dừa đường thịnh hành ở Hải Nam, còn Quý Thính thì là một chiếc quạt lông có móc vàng.
 
“Ta cũng muốn cung tiễn.” Quý Thính trơ mắt nhìn đồ của Phù Vân, ngược lại với món đồ của mình lại không cảm thấy có hứng thú.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phù Vân vội vàng giấu cung tiễn ra phía sau: “Cung tiễn không quý giá bằng cây quạt, điện hạ vẫn nên nhận cây quạt đi.”
 
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, không vui ngắm nhìn chiếc quạt lông, Mục Dự Chi thấy thế, lập tức an ủi: “Chờ lần sau ta qua bên kia, cũng sẽ mua cho ngươi một khúc.”
 
“Thôi đi, lần nào ngươi cũng nói như vậy, còn tưởng ta sẽ bị lừa nữa sao?” Quý Thính liếc mắt nhìn hắn ta một cái, rõ ràng là không chịu, trước kia nàng cũng có từng học qua môn binh khí, chỉ tiếc là ngay ngày đầu tiên đã bị đao kiếm cắt qua tay, về sau những người trong nhà liền bí mật không cho phép nàng chạm vào những thứ này nữa.
 
Mục Dự Chi bị vạch trần nhưng cũng không hề hoảng hốt, chỉ mỉm cười nói một câu: “Điện hạ thực sự đã trưởng thành rồi.”
 
Quý Thính bỗng dưng nhớ lại câu nói cuối cùng hắn ta đã nói với mình ở kiếp trước, tim lập tức giống như bị một tảng đá đè chặt, nàng cố gắng kiềm chế lại sự khó chịu ấy, miễn cưỡng cười cười nói: “Ta không lớn và ta cũng sẽ không lớn.” Nói được một nửa thì nàng dừng lại, ánh mắt mỏng manh nhìn về phía Mục Dự Chi nói: “Vậy nên sẽ phải làm phiền ngươi chăm lo rồi.”
 
Vì câu nói của Mục Dự Chi, tâm tình của nàng từ đầu đến cuối đều không được tốt, sau khi nói chuyện một lát với mọi người thì lập tức trở về phòng ngủ.

 
Nàng vừa rời đi, nụ cười trên mặt Mục Dự Chi cũng lập tức phai nhạt. Phù Vân cùng Chử Yến liếc nhau, hai kẻ luôn luôn nhìn nhau không vừa mắt nay lại cực kỳ ăn ý, đồng thời hướng về phòng ngủ của mình mà đi.
 
“Không có ý định giải thích cho ta một chút về lời đồn đại ở kinh đô sao?” Mục Dự Chi buồn bã nói.
 
Hai người đồng thời cứng đờ, ngượng ngùng quay đầu nhìn về phía hắn ta.
 
Mục Dự Chi vẫn giữ vẻ ôn hòa, chỉ là không hiểu vì sao sự ôn hòa này lại thật khiếp người: “Trước khi ta đi đã dặn dò thế nào? Muốn các ngươi coi chừng điện hạ cho tử tế, cố gắng hết sức để nàng hạn chế tiếp xúc với Thân Đồ Xuyên, các ngươi lại làm ngược lại, không những không ngăn cản, còn ngày ngày giúp nàng càn quấy, cuối cùng không chỉ khiến cả kinh đô nhìn điện hạ như trò cười, lại còn khiến điện hạ thêm phần thương tâm.”
 
Phù Vân rụt người lại hệt như một con thỏ nhỏ đến mức thở mạnh cũng không dám, hoàn toàn không có dáng vẻ tiểu thiếu gia quần áo lụa là tùy tiện như ngày thường, Chử Yến cũng rũ đôi mắt, nghiêm túc đứng đó, không hề nói một câu cãi lại.
 
Thời điểm Mục Dự Chi giáo huấn bọn họ, Quý Thính đã nằm xuống. Nàng lăn hai vòng trên chiếc giường tơ lụa mềm mại, luôn cảm thấy dường như hôm nay mình đã quên mất chưa làm chuyện gì đó.
 
Nhưng cụ thể là chuyện gì nhỉ? Dù có làm thế nào thì nàng cũng không nhớ nổi, cho nên dứt khoát không nghĩ nữa, mang theo niềm vui sướng sum họp người thân tiến vào mộng đẹp.
 
Khi nàng đắm chìm trong giấc mơ đen tối ngọt ngào, trong sương phòng ở cuối lầu ba tại Phong Nguyệt Lâu, lại có người trắng đêm chưa ngủ.
 
Hai canh giờ trước, Thân Đồ Xuyên một mực chờ đợi Quý Thính, nhưng đợi hồi lâu cũng chưa thấy người đâu, liền cho người tới phủ trưởng công chúa để xem xét tình hình, không ngờ lại biết được tin tức Mục Dự Chi đã trở về.
 
Mục Dự Chi... Nàng là vì hắn ta nên mới không đến có đúng không? Thân Đồ Xuyên rũ đôi mắt xuống, một mực ngồi lại bên cạnh bàn cho tới khi trời hửng sáng.
 
Đến tận khi tiếng gà gáy đầu tiên trong kinh đô vang lên, Quý Thính đột nhiên bừng tỉnh, mới nhớ tới chuyện hôm qua đã quên, hóa ra là quên đi Phong Nguyệt Lâu.
 
... Cũng may, vắng mặt một ngày cũng không tính là đại sự gì, đêm nay nàng lại đi là được. Nghĩ như vậy, nàng thở nhẹ một hơi, một lần nữa nằm xuống định ngủ tiếp.
 
“Điện hạ, ngài phải lâm triều.” Nha hoàn nhẹ giọng thúc giục.
 
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, hai mắt nhắm nghiền không chịu mở ra, mơ mơ màng màng nói một câu: “Bản cung bị bệnh, phái người tới xin phép hoàng thượng.”
 
“Điện hạ, tháng này ngài đã cáo nghỉ bảy lần, mà tháng này còn có mười ngày nữa mới tới cuối tháng.” Nha hoàn có phần bất đắc dĩ.
 
Quý Thính nhắm mắt lại không chịu tỉnh, nha hoàn rơi vào đường cùng, đành phải buông màn che giường ra giúp nàng, để nàng tùy ý đi ngủ. Quý Thính ngủ một giấc đến tận trưa mới tỉnh, khi mở mắt ra tinh thần rất tốt, lập tức hào hứng thay y phục cưỡi ngựa đi về phía võ đài.
 

Khoảng thời gian này, nàng bận bịu quay vòng giữa Quý Văn và Thân Đồ Xuyên, hoàn toàn không quan tâm đám người dưới tay nàng, bây giờ đúng lúc đang rảnh rỗi, dứt khoát phải đi tuần tra một lượt.
 
Tướng lĩnh đang trực tại võ đài không nghĩ nàng lại đột nhiên tới thăm, vội vàng đón nàng vào trong lều, có chút căng thẳng mà hỏi một câu: “Sao hôm nay điện hạ lại rảnh rỗi tới đây vậy?”
 
“Không phải vừa mới trưng tân binh sao? Bản cung tới xem.” Quý Thính ngồi tại vị trí chủ trì.
 
Tướng lĩnh lập tức gọi người cầm danh sách tân binh đến, cấp trên đã ghi chép chi tiết tư liệu của mỗi người. Quý Thính cụp mắt lật xem, tay càng lật động tác càng chậm, lông mày cũng hơi nhăn lại.
 
“Có, có vấn đề gì sao ạ?” Tướng lĩnh cẩn thận hỏi.
 
Quý Thính đóng danh sách lại: “Bản cung thấy những người trên danh sách, biết chữ cùng lắm cũng chỉ bốn năm phần mười, từng đọc qua sách cũng chỉ một hai phần mười, từng nghiên cứu binh thư thì hơn phân nửa sổ cũng không có, so với mấy năm trước có kém hơn một chút.”
 
“Bẩm điện hạ, hiện giờ thiên hạ thái bình, biên giới ổn định, trưng binh không còn dễ dàng như trước, những người từng đọc qua sách vở lại càng muốn đi thi khoa bảng mà không phải chui vào quân doanh chúng ta, cho nên…” Tướng lĩnh thở dài một tiếng.
 
Đáy mắt Quý Thính hiện lên một tia khinh thường: “Tòng quân để đảm bảo bách tính thái bình, nếu đơn thuần chỉ vì quân công mà tới thì loại người đó bản cung cũng không dám thu nhận.”
 
“Nói thì nói như thế, nhưng sự thực là chúng ta thu nhận không nhiều người từng đọc qua sách, từ đó rất khó tuyển ra tướng tài, có chức quan tướng lĩnh thời kỳ giáp hạt, nếu đột nhiên phát sinh chiến sự, sợ rằng sẽ ứng phó không kịp.” Tướng lĩnh cau mày nói.
 
Quý Thính gật đầu: “Thật ra ngươi cũng nghĩ thông suốt rồi đấy.”
 
“Cho nên nếu như hôm nay điện hạ không đến thì thần cũng muốn đi tìm điện hạ, những vị tướng quân khác đã không nghĩ ra được biện pháp, cần điện hạ chỉ bảo một chút mới được.” Tướng lĩnh cười nói.
 
Quý Thính quét mắt nhìn hắn ta một cái, một đôi mắt mặc dù không có cảm xúc cũng đẹp đến mức câu hồn đoạt phách, tướng lĩnh thân là một nam nhân, nhưng khi đối mặt với nàng cũng chỉ có một loại cảm xúc tôn kính, không sinh ra một chút ý niệm nào. Đừng nói là hắn ta mà ngay cả những người khác trong quân doanh cũng chính là như vậy, trong lòng bọn họ, Quý Thính dường như có thể giống với Chu lão tướng quân.
 
Bên trong lều doanh trại tạm thời rơi vào trầm mặc, không lâu sau đó bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, tiếp đó là mấy vị tướng quân đi đến, trong đó có Lí Tráng mà Quý Thính quen biết rõ nhất vừa bước vào cửa, liền có chút kinh ngạc hỏi: “Điện hạ hôm nay nghĩ thế nào mà lại đến võ đài thế?”
 
Quý Thính nhếch khóe môi lên: “Nếu không biết bản cung ở đây, chẳng nhẽ ngươi sẽ cố ý đi một chuyến?”
 
Lí Tráng bị vạch trần nhưng cũng không giận, chỉ cười khà khà hai tiếng, tự động không đề cập tới những lời đồn đại gần đây trong kinh đô, chỉ bàn luận cùng nàng tới công việc trong quân ngũ.
 
Khi nhắc tới tân binh năm nay, Lí Tráng buông tiếng thở dài: “Nếu mở rộng phạm vi tuyển mộ binh lính, người báo danh nhiều thì có thể chọn lựa cẩn thận, nhưng hoàng thượng nói bây giờ thái bình thịnh thế, nghỉ ngơi lấy lại sức vẫn quan trọng hơn, không cho phép chiêu mộ quá nhiều quân ngũ, cho nên những kẻ có hơi không tốt lắm cũng giữ lại, điện hạ có thể nghĩ cách khuyên hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban được không?”

 
“Nếu bản cung có năng lực đấy thì đã nói hoàng thượng thả Thân Đồ Xuyên rồi.” Quý Thính xùy một tiếng.
 
Lí Tráng: “... Có thể không đề cập tới hắn không? Nói chính sự đi.” Ban đầu còn tưởng rằng điện hạ bị những lời đồn đại kia quấy nhiễu nên mới đến võ đài trốn cho thanh tĩnh, bây giờ ngược lại xem ra là do hắn ta đã quá nhạy cảm rồi.
 
Quý Thính bật cười, sau khi trầm ngâm một lát thì nói: “Từ mai, nội dung huấn luyện thêm một mục đọc sách viết chữ, cũng xếp vào phạm vi khảo hạch, không đáp ứng được lập tức cuốn gói về nhà, việc chiêu binh này sức nặng lại càng quan trọng, doanh trại quân ta cũng không nuôi người rảnh rỗi.”
 
“Điện hạ nói rất có lý, bây giờ không chiến tranh, không đánh trận, vừa vặn có thể để đám tiểu tử đần độn kia đọc thêm nhiều sách, nếu có kẻ thông tuệ, mấy anh em chúng ta tự mình dẫn dắt, cũng coi như là bồi dưỡng tinh nhuệ.” Một vị tướng quân khác cũng cùng lý tưởng nói.
 
Quý Thính cười yếu ớt: “Trương tướng quân hiểu bản cung.”
 
Sau khi mấy người bàn bạc xong thì lập tức cùng nhau đi về phía võ đài quan sát binh sĩ huấn luyện, Quý Thính lại tự mình thông báo quyết định mới cho bọn họ, những binh sĩ đối với việc phải đọc sách là chuyện một cái đầu làm hai việc lớn, trong lòng đều có chút bất mãn, chỉ là không dám nói ra. Quý Thính nhẹ nhàng phân tích nguyên nhân, tinh tế bóc tách nói cho bọn họ nghe, sau khi nghe hiểu, những tân binh này đều nhất thời sôi trào nhiệt huyết.
 
“Không hổ là điện hạ, lời vừa nói ra đã làm đảo điên trời đất, đánh người ta đến mơ mơ màng màng, việc gia tăng nội dung khảo hạch hay bị người ta mắng chửi này sau khi được nàng nói chuyện thì lập tức biến thành bảo vệ quốc gia đại sự.” Một tướng quân nhỏ giọng thầm thì với Lí Tráng: “Nhưng mà những tân binh này cũng vậy, không khỏi cũng có chút đơn thuần.”
 
Lí Tráng liếc mắt nhìn hắn ta một cái, không nói ra chuyện chính mình lúc trước cũng là một kẻ đơn thuần.
 
Quý Thính dành một buổi chiều ở võ đài rồi mới lên đường hồi phủ, sau khi nghỉ ngơi một lúc thay đổi y phục, đợi gần tới lúc thì dự định đi về hướng Phong Nguyệt Lâu.
 
Nhưng mà nàng vừa bước ra khỏi cửa thì liền gặp Mục Dự Chi.
 
“Điện hạ muốn đi Phong Nguyệt Lâu?” Mục Dự Chi mỉm cười hỏi.
 
Quý Thính bị hắn ta nhìn thấu, sau ót cũng cảm thấy lành lạnh, sau khi im lặng một lát thì ngượng ngùng hỏi: “Làm sao à?”
 
“Nếu ta khuyên điện hạ đừng đi, điện hạ có nghe ta không?” Mục Dự Chi hỏi.
 
Quý Thính nháy mắt một cái: “Không nghe.”
 
“Vậy đi đi.” Mục Dự Chi nói, bước sang bên cạnh nhường đường.
 
Quý Thính trầm mặc trong chốc lát: “... Thật sự để cho ta đi?”
 
“Ừm.” Mục Dự Chi lên tiếng.
 
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn ta, thấy hắn ta hoàn toàn không có ý ngăn cản, lúc này mới nhờ người đi gọi Phù Vân, mình thì nhanh chóng lên xe ngựa. Sau khi ngồi yên trên xe ngựa, nàng vẫn cảm thấy dễ dàng cho đi như vậy không phải phong cách của Mục Dự Chi, đang lúc nàng suy tư có phải có âm mưu gì đó hay không, ngoài xe ngựa đã truyền tới giọng nói của Phù Vân ——
 
“... Điện hạ, ngài vẫn nên xuống đây đi.” Phù Vân đầy vẻ khó xử.

 
Quý Thính ngừng lại một chút, vén màn xe lên nhìn về phía y: “Vì sao?”
 
“Ta không có tiền.”
 
Quý Thính: “…”
 
“Mục ca ca thu hết tiền riêng của ta đi rồi, cũng dặn dò phòng thu chi không cho phép đưa bạc cho chúng ta, bây giờ hai ta đến nửa đồng tiền cũng chẳng có, như thế thì làm sao đi Phong Nguyệt Lâu được?” Phù Vân nói, giọng nhạt nhẽo.
 
... Thảo nào hắn ta lại hào phóng để nàng đi như vậy, Quý Thính thoáng im lặng, sau khi nghĩ ngợi một lúc thì ngoắc ngón tay với Phù Vân, chờ y tới gần thì hạ giọng nói: “Chúng ta ra khỏi cửa trước, chờ một lúc nữa khi tới phố xá, tùy tiện cầm cái vòng tay cái trâm cài đầu các loại, hẳn là cũng đủ để tiêu xài một trận.”
 
“Mục ca ca nói, hắn ta đã đánh tiếng với toàn bộ các hiệu cầm đồ trong kinh đô, không thu mua các đồ vật được đưa ra từ phủ của trưởng công chúa.” Phù Vân đã chẳng còn chút hi vọng gì: “Còn nữa, ngài ngàn vạn lần đừng vay tiền văn thần võ tướng, nếu hắn ta biết được, lập tức sẽ cho người khua chiêng gõ trống đưa tin, để cho tất cả mọi người đều biết ngài đường đường là Lẫm Khánh trưởng công chúa, lại lưu lạc tới mức phải vay tiền mà sống.”
 
Quý Thính: “…” Không hổ là Mục Dự Chi, ra tay không chừa ra một lối thoát.
 
Một chủ một tớ cách nhau một khung cửa sổ xe ngựa, trơ mắt nhìn đối phương. Sau khi yên tĩnh một lúc, Quý Thính đành cam chịu xuống xe ngựa: “Ta đi khuyên hắn ta.”
 
“Mời điện hạ.” Phù Vân lập tức tiến đến dìu nàng.
 
Lúc ánh trăng đã treo trên đầu cành, phố xá vẫn còn đang náo nhiệt, chờ tới khi trăng lên cao hơn một chút, trên đường cũng đã yên tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng ngược lại, Phong Nguyệt Lâu vốn yên tĩnh ban ngày bây giờ lại cực kì náo nhiệt, chỉ là trong sương phòng cuối lầu ba ấy lại tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
 
“Điện, điện hạ hôm nay cũng không tới.” Tú bà cẩn thận nói.
 
Ánh trăng tràn vào từ khung cửa sổ mở rộng, Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm ánh sáng rạng rỡ trên mặt đất hồi lâu: “Đi mời nàng.”
 
“... Được.” Tú bà vội vàng gọi xe ngựa, đi tới phủ của trưởng công chúa bằng tốc độ nhanh nhất, lại không dám trì hoãn khắc nào mà chạy về, khi trở về Thân Đồ Xuyên vẫn giống như trước đấy nàng ta gặp, vẫn chỉ duy trì một tư thế.
 
Nàng ta đứng ở cửa, đột nhiên không dám đi vào.
 
“Đêm nay nàng không tới.” Thân Đồ Xuyên đột nhiên mở miệng, như thể đang trần thuật lại sự thật.
 
Tú bà nuốt nước miếng, hơn nửa ngày sau mới bất chấp khó khăn nói: “Vị Phù Vân thiếu gia kia nói, không, không chỉ hôm nay không tới, về sau cũng sẽ không tới nữa…”
 
Nàng ta nói xong, Thân Đồ Xuyên cũng không có phản ứng gì, sau một hồi yên tĩnh vẫn không thấy hắn dặn dò gì, nàng ta lập tức im lặng rời đi.
 
Trong sương phòng chỉ còn lại một mình Thân Đồ Xuyên, tiếng ồn ào từ lầu dưới len lỏi vào theo khe cửa, càng làm nổi bật thêm ánh trăng lạnh lẽo trong phòng.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi