CÔNG CUỘC THEO ĐUỔI CỦA LĂNG TỔNG


Lăng Tuấn Hạo lên phòng tra cứu về Trần gia một lúc liền nhớ ra gì đấy mà cầm lấy áo khoác bước ra ngoài.

Xuống gara, anh phóng xe ra khỏi Lăng gia đến khách sạn, nơi Tâm Nhi bị hãm hại.

Con ngươi sâu thẳm nhìn ra xa đường phố đêm.

Trong đó tồn đọng sự mệt mỏi nhưng lại chất chứa nhiều yêu thương giành cho cô.
chiếc xe dừng lại ở trước cổng khách sạn.

Lăng Tuấn Hạo mặt lạnh bước vào bên trong.

Khu vực lễ tân nghiêm ngặt không chút sợ sệt trước khí chất bức người của anh.

Lăng Tuấn Hạo không muốn tốn quá nhiều thời gian, anh đặt lên trên bàn tiếp tân tấm card cá nhân của mình.

Dàn tiếp tân đảo mắt nhìn nhau, thái độ cũng nhanh chóng thay đổi, nhìn anh vui vẻ nở nụ cười niềm nở đón tiếp
-Lăng Tổng có chuyện gì đến đây ạ?
-Tôi muốn tìm người trực ca hôm chủ nhật tuần trước vào tầm chiều.
-À là tôi, nhưng có chuyện gì không ạ?
Lăng Tuấn Hạo khuôn mặt vẫn không hiện lên chút cảm xúc gì khiến cả dàn lễ tân đều phải e sợ, thầm cầu mong may mắn sẽ đến với cô gái kia
-Tôi muốn hỏi cô về việc của cô gái phòng 203.
Nữ lễ tân tuy có chút hoảng sợ nhưng vẫn cố giữ thái độ chuyên nghiệp nói chuyện cùng anh.

Bắt đầu bằng việc lục lại trí nhớ.

Phải mất một lúc sau, nữ tiếp tân mới thốt lên
-Là cô gái bị trúng xuân dược?
-Phải rồi, tôi cần thông tin ngày hôm đó.
-Hôm đó, có một người nhờ nhân viên khách sạn chúng tôi canh cô ấy, a.

.

.chính là Lăng tiểu thư.

Lúc lên phòng, chúng tôi đã thấy một cô gái đang vật vả với cơ thể.

Là nhân viên khách sạn, tôi đoán hình như cô ấy bị trúng thuốc nặng nên rất khó chịu.

Chúng tôi đã ra ngoài cho cô ấy thoải mái.

Một lát sau vào thì cô ấy không còn mảnh vai nào trên người, tôi nghĩ chắc do nóng quá thôi.
-Không có một người đàn ông nào vào chứ?
-À không, nhân viên khách sạn chúng tôi đều là nữ.

-Được, vậy cảm ơn cô.
Nghe những thông tin chắc chắn này cũng khiến anh thở phào đi đôi chút.

Mong cô gái của anh sẽ mạnh mẽ chờ kết quả điều tra từ anh.

Đặt vài tờ tiền lên bàn tiếp tân, anh mau chóng phóng xe về Lăng gia.

Bây giờ thì chỉ cần tìm được người hãm hiếp bất thành hôm đấy nữa là anh có thể minh oan cho cô rồi.
Về phía Tâm Nhi, cô chạy ra khỏi buổi tiệc đã bị Hải Khanh đuổi theo.

Cô ôm lấy anh hai mình òa khóc như đứa trẻ.

Đợi khi cô ổn định tinh thần Hải Khanh mới đẩy nhẹ cô ra, ân cần vuốt mái tóc của em gái mình
-Anh đưa em về nhà nhé?
-Anh hai, em đáng chết lắm đúng không?
-Con bé ngốc, không được nói bậy.

Chúng ta về nhà nghỉ ngơi thôi.
Hải Khanh đỡ cô về phía xe của mình.

Để cô ngồi vào ghế phó lái, anh cẩn thận thắt dây an toàn cho cô rồi mới quay về ghế lái của mình.

Cả đoạn đường, Tâm Nhi không khóc cũng không cười.

Từng lời nói chỉ trích, miệt thị ở buổi tiệc lại vang lên.

Trái tim cô lại đau đớn kịch liệt khi nghĩ đến chuyện mình không còn tư cách để yêu anh, không có tư cách trở thành con dâu của Lăng gia.
Trở về nhà, Tâm Nhi mơ hồ bước lên phòng.

Hạ người xuống giường, cô mệt mỏi muốn ngủ nhưng lại không thể.

Những lời nói kia gần như đã ám vào tận đầu óc cô, bên tai luôn văng cẳng những lời khó nghe.

Ngồi bật dậy, Tâm Nhi tiến lại cạnh cửa sổ nhìn đường phố đêm tấp nập và ồn ào, bỗng chốc lại thấy lòng mình cô độc và cần tìm đến sự bình yên.

Cô cứ vậy đứng đó suy nghĩ rất nhiều về những gì mà mình đã trải qua, những bất công mà cô đang phải gánh chịu.

Cuối cùng cô quyết định đi tới tủ quần áo, lấy trên nóc tủ một chiếc vali lớn.

Cô muốn trốn chạy ra khỏi nơi đây, cô cảm thấy bản thân đang ngày càng mệt mỏi mà hình như những người xung quanh cô cũng đang rất mệt mỏi.
Vừa gấp lại vừa nhớ đến anh, đã bao ngày rồi cô không còn được nói chuyện với anh, đã bao lâu rồi cô không được làm nũng hay mè nheo với anh.

Bất giác sóng mũi lại cay cay, nói khóe mắt đã rơi xuống vài giọt lệ.

Cô đau đớn ngồi thụp xuống bên cạnh giường mà khóc
-Tuấn Hạo, em nhớ anh.

.

.

Tuấn Hạo trở về nhà đã nhận được mail từ thư ký riêng.

Mở hộp thoại anh nhíu mày nhìn 3 dự án hợp tác lớn nhất của Trần thị gần đây.

Nhưng gần nhất chính là của Khương thị, so về tuổi tác và hình dáng thì chủ tịch Khương thị chính là trùng khớp nhất.

Ánh mắt anh ghim lại trên màn hình, hàm răng đã nghiến ken két, bàn tay cũng vô thức siết chặt
-Lão Khương, nên hi vọng người đó không phải là ông đi.
Sáng hôm sau, anh rời khỏi nhà từ sớm phóng xe tới Khương thị.

Chẳng nể nang ai, một mặt lạnh nhạt bước vào.

Khí chất của anh tỏa ra khiến cho bảo vệ cũng không dám ngăn cản.

Anh tiến vào bước thẳng lên lầu tìm phòng của chủ tịch Khương.

Nhìn cánh cửa có tấm bảng Chủ Tịch, môi anh khẽ nhếch lên.

Tuấn Hạo đưa tay đẩy mạnh cửa phòng bước vào.

Lão Khương đang cặm cúi làm việc nghe tiếng mở cửa liền ngước mắt lên nhìn.

Vừa thấy anh, lão đã niềm nở đứng dậy
-Lăng Tổng.


.

.chẳng hay hôm nay cậu tới đây có việc gì vậy ạ?
-Tất nhiên là phải có việc rồi.

Tôi đâu rảnh mà đến đây vui đùa cùng ông.
-Ha, hay là Lăng Tổng muốn hợp tác cùng chúng tôi? Thật là tốt quá.
-Hợp tác sao? Khương Việt Dư, ông xem ra rất tài giỏi.

Hôm nay, tôi đến đây là muốn xem ông giỏi như thế nào mà ngay cả người phụ nữ của Lăng Tuấn Hạo tôi ông cũng dám đụng vào.
-Sao.

.

.sao cơ.

.

.người phụ nữ nào ạ?
-Nhược Tâm Nhi!!
Anh không nhanh, không chậm gọi ra tên cô.

Lão Khương nghe đến cái tên này mà choáng váng.

Ánh mắt lão đã bắt đầu lo sợ nhìn qua anh.

Nhưng sự thật lão không biết Nhược Tâm Nhi là người phụ nữ của Lăng Tuấn Hạo.

Khi cả giới thương trường đang sốt vì tin tức hẹn hò của hai người thì lão chỉ đâm đầu vào gái gúa.

Làm sao có thể biết đến mối quan hệ này của Lăng Tuấn Hạo
-Lăng Tổng.

.

.tôi thật sự không biết gì cả.
*Bốp*
Một cú đấm giáng xuống thẳng vào má lão ta.

Anh chau mày chỉ vào mặt lão, người đáng tuổi cha tuổi mẹ anh nhưng một chút kính trọng anh cũng giành cho
-Nói, ai đứng sau chuyện này?
-Là Khả Linh.

.

.là tiểu thư Trần Gia.

.

.nhưng mà hôm đó tôi không làm gì cả.

.

.tôi chưa kịp làm gì cả.


.

.tôi xin thề.
Mọi thứ đã đúng hết so với lời của Mỹ Nhiên kể.

Anh bực tức đạp lão ta thêm một cái, đẩy cửa mạnh mẽ bước ra ngoài, bằng chứng đã đầy đủ.

Bây giờ thì cả Trần thị nên lo gánh cái nghiệp cho cô con gái quý giá của họ đi.
Tại Nhược gia, Hải Khanh đứng bên ngoài phòng cô gõ cửa mãi mà không có tiếng động.

Nóng lòng quá anh liền đẩy cửa bước vào.

Căn phòng trống không khiến đáy mắt Hải Khanh lộ lên nét lo lắng.

Anh vội vàng chạy lại gõ cửa phòng vệ sinh nhưng không một ai lên tiếng.

Mở tung cánh cửa ra vẫn không có Tâm Nhi bên trong.

Nhược Hải Khanh như ngồi trên đống lửa hét lớn
-Tâm Nhi.

.

.em đâu rồi?
Anh tiến lại mở cánh cửa quần áo, bên trong chỉ còn lại những bộ đồ rườm rà dùng để dự tiệc.

Tất cả đã biến mất cùng cô.

Hải Khanh đảo mắt qua bàn trang điểm, mắt anh đỏ lên khi thấy một lá thư trắng đặt trên bàn.

Bước lại nhìn lá thư, bàn tay anh run rẩy cầm lên đọc
"Con xin lỗi mọi người nhưng bây giờ con không còn đủ dũng cảm với chính mình nữa.

Con muốn có không gian riêng cho những suy nghĩ của riêng con.

Con xin lỗi.

.

.mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ và phải thật vui vẻ nhé.

Tâm Nhi yêu mọi người."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi