Edit: Aya Shinta
Mộ Phong dừng một chút rồi sau đó mới gật đầu: "Được! Thế nhưng, bốn người cần phải trở về bình an!"
Nhạc Ninh gật đầu nhưng vẫn không nói gì, Dã Cuồng liền đấm một cái vào bả vai Mộ Phong: "Huynh đệ, yên tâm đi! Một người cũng không thiếu!"
Nói xong, y cùng Nhạc Ninh nhìn thoáng qua nhau một chút, ngầm hiểu rồi đồng thời hướng về nhà cây của Ẩn Hoán mà đi!
Lăng Vu Đề vốn muốn bắn một mũi tên về phía Ẩn Hoán đang nằm trên đất, kết quả bên ngoài đột nhiên xuất hiện tiếng nổ vang làm mũi tên trong tay Lăng Vu Đề chệch hướng. Nguyên bản hướng về trái tim Ẩn Hoán, kết quả lại bắn tới con mắt của nó.
"Ahhhhh--" Ẩn Hoán ôm một bên mắt đang không ngừng chảy máu mà thét lớn, nhưng tiếng nổ vang trời ở bên ngoài lại nuốt nó vào trong đó.
Thừa dịp người loạn mà đoạt mạng! Lăng Vu Đề cầm chủy thủ, lao vút về phía Ẩn Hoán, chuẩn bị một đòn giết chết nó!
Ẩn Hoán còn dư lại một con mắt nhìn Lăng Vu Đề phóng như bay về phía mình, mối hận bị hủy mắt bao trùm toàn thân, Ẩn Hoán tàn nhẫn mà trừng mắt nhìn Lăng Vu Đề.
Ngay khi Lăng Vu Đề sắp tới gần Ẩn Hoán thì trên người Ẩn Hoán đột nhiên bùng ra những tia sáng chói mắt.
Nhìn kỹ thì có thể thấy rõ ràng, đó là do mấy chục tia chớp tạo thành.
Tất cả chúng đều như có cùng một mục tiêu mà hướng tới Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề không tránh không né, trong lòng chỉ có một niềm tin. Vậy thì, chết cũng muốn giết được Ẩn Hoán!
Vốn là Lăng Vu Đề đã làm tốt chuẩn bị phải bỏ mạng, tuy trong nháy mắt đó nghĩ đến việc mình bị điện giật chết, cái cảnh tượng kia có khả năng không được đẹp cho lắm, thế nhưng hiện tại cô cũng không bận tâm để mà đi soi mói nữa rồi!
Vậy mà, khi những tia chớp sắp đến trước mắt cô thì một bóng người lại lao tới, ôm chặt cô vào trong lồng ngực mình.
Thế rồi, Lăng Vu Đề lập tức cảm giác được cơ thể của người đang ôm chầm lấy cô, chấn động--
Lăng Kiêu Hàn nhảy vụt vào từ cửa sổ, đến hiện tại thì vẫn chưa được năm phút!
Tất cả những việc này diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức làm Lăng Vu Đề không thể nào phản ứng kịp!
Lăng Vu Đề trợn mắt lên, không dám tin tưởng nhìn Lăng Kiêu Hàn thay cô chặn lại những tia chớp kia.
"Người -- người -- "
Lăng Vu Đề há hốc miệng, nhưng cảm thấy dây thanh quan của mình đã bốc hơi cả rồi, ngoại trừ chữ "người" này thì đã không thể nói được thêm một lời nào nữa.
Cô có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, mấy chục tia chớp, tất cả đều chọc xuyên qua thân thể Lăng Kiêu Hàn, trong đó có hai cái xuyên thủng cổ họng của hắn, có ít nhất ba cái, từ sau lưng xuyên thủng qua tim hắn.
Lăng Vu Đề cảm thấy những tia chớp xuyên qua thân thể người đó làm cho cô cảm thấy phát đau, nỗi đau đớn tột cùng đến mức làm cho cô nghẹt thở!
Khóe miệng Lăng Kiêu Hàn không ngừng có máu chảy ra, nhìn thấy gương mặt thấm đẫm nước mắt của Lăng Vu Đề, Lăng Kiêu Hàn buông cánh tay đang ôm lấy cô, muốn gạt đi dòng nước trên đôi mắt cô nhưng lại lập tức ngã nhào trên đất.
Lăng Vu Đề đi đỡ lấy Lăng Kiêu Hàn, nhưng chỉ có thể ôm hắn lập tức ngồi dưới đất.
Vào lúc này, Nhạc Ninh cùng Dã Cuồng cũng đã tới rồi, nhìn thấy Lăng Kiêu Hàn cùng Lăng Vu Đề ngã trên mặt đất, hai người bọn họ đều kinh ngạc, không thể tin được đôi mắt của chính mình.
"Kiêu Hàn, Tiểu Vu!"
Lăng Vu Đề không có ngẩng đầu, dường như cô chẳng thể nghe thấy gì nữa rồi.
Nhạc Ninh mím mím môi, liếc mắt nhìn Ẩn Hoán nằm ở một bên khác, bởi vì nó đã huy động lực công kích mạnh nhất mà cơ thể hoàn toàn sức cùng lực kiệt.
Cô ấy suy đoán đứa trẻ thoạt nhìn có vẻ không cường đại này, chính là tộc trưởng Ẩn tộc!
Vì không thể lưu lại hậu hoạn, Nhạc Ninh không chút do dự mà móc ra chủy thủ làm từ thị huyết mộc rồi vụt về phía Ẩn Hoán.
Sau đó nhân lúc Ẩn Hoán còn chưa kịp phản ứng, ghim chủy thủ thị huyết mộc vào lồng ngực Ẩn Hoán.
Ẩn Hoán chỉ kịp trừng một con mắt với Nhạc Ninh, như vậy mà chết đi!
Sau khi đã xác định Ẩn Hoán đã chết đi, Nhạc Ninh mới đứng dậy rồi qua bên cạnh Dã Cuồng, nhìn Lăng Vu Đề cùng Lăng Kiêu Hàn.
Lăng Vu Đề nâng mặt Lăng Kiêu Hàn, nước mắt đã làm nhòe cả tầm nhìn của cô: "Người ngu ngốc hay sao?! Tại sao muốn chắn thay ta!"
Ta chết rồi thì chỉ rời khỏi nơi này, người mà chết thì cái gì cũng không còn!
Lăng Vu Đề không nghĩ ra được, tại sao Lăng Kiêu Hàn đỡ cho cô một đòn trí mạng này.
Bởi vì yết hầu bị đâm thủng nên lúc này thì Lăng Kiêu Hàn cũng không thể phát ra được tiếng nào.
Hắn nhếch miệng, giật giật, không biết tại sao nhưng mà Lăng Vu Đề lại nhìn hiểu được khẩu ngữ của hắn.
Lăng Kiêu Hàn nói: "Đừng khóc."
Nhưng Lăng Vu Đề lại khóc càng nhiều hơn, giọt lệ vốn đang một màu trong suốt, lúc này lại đã biến thành huyết lệ đỏ rực.
Lúc này quả thực Lăng Vu Đề xấu cực kỳ, nhưng Lăng Kiêu Hàn lại thấy cô đẹp đến nỗi người ta phải nghẹt thở!
Run run rẩy rẩy giơ lên một cánh tay, đặt ở trên gương mặt Lăng Vu Đề.
Lăng Kiêu Hàn cong khóe môi lên, trên khuôn mặt đẹp trai tinh xảo lộ ra một nụ cười mỉm thuần túy.
Rốt cục thì hắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi, khi sinh mệnh Lăng Vu Đề chịu uy hiếp, hắn lại đột nhiên nghĩ thông suốt vì sao Lăng Vu Đề không để ý tới hắn, lạnh nhạt với hắn thì sẽ khó chịu đến như vậy.
Hóa ra, hóa ra, hắn đã yêu cô rồi!
Khi nhìn thấy chỉ cần một khắc sau thì Lăng Vu Đề lập tức bị những tia điện bắn trúng, Lăng Kiêu Hàn không hề do dự chút nào, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Cho dù là đánh đổi cả mạng sống này, hắn cũng không muốn làm cho cô bị thương tổn!
Lúc này Lăng Vu Đề không có tâm tình đi cảm ứng độ hảo cảm, nếu như cô đi cảm ứng thì sẽ biết rằng, độ hảo cảm của Lăng Kiêu Hàn đối với cô đã lên tới chín mươi chín điểm!
"Người sẽ không sao, tin tưởng ta, người sẽ không sao" Đoạn, Lăng Vu Đề lập tức dự định ôm Lăng Kiêu Hàn rời đi.
Nhưng Lăng Kiêu Hàn lại khẽ lắc đầu, vết thương của hắn đã quá nặng, trái tim bị tổn hại nghiêm trọng, nếu không kịp tự động chữa trị thì hắn cũng đã chết rồi.
Hắn biết chứ!
Thế nên hắn không nỡ bỏ lỡ thời khắc cuối cùng khi được ở cùng với Lăng Vu Đề này nữa.
Hé hé miệng, bởi vì dùng sức muốn nói chuyện nên máu trên cổ hắn lại chảy ra không ngừng.
Lăng Vu Đề thấy vậy, đưa tay đi lấp lấy vết thương trên cổ Lăng Kiêu Hàn, cô hoảng loạn nhìn trên người Lăng Kiêu Hàn. Trên người hắn có mười mấy cái lỗ, đều đang không ngừng chảy máu, căn bản cô không có cách nào ngăn chặn lại được!
Lăng Kiêu Hàn cười cười với vô, lông mi hắn khẽ run rẩy, ánh mắt càng ngày càng tan rã dần đi.
Hắn cũng không muốn chết, có quá nhiều lời vẫn không thể nói với Lăng Vu Đề, hắn thật không cam lòng!
Hắn còn muốn trong tương lai, cùng với Lăng Vu Đề, hạnh phúc sinh hoạt chung một chỗ!
Nhưng mà, hắn cảm thấy được tính mạng của chính mình đã trôi qua đến khắc cuối cùng, không thể kìm được nữa rồi!
Tuy rằng không xác định Lăng Vu Đề có thể nhìn hiểu hay không, hắn vẫn mở miệng, sau đó làm một cái khẩu hình: "Ta - yêu - em -- "
Trước mắt tựa hồ hiện ra những hình ảnh khi hắn từng ở chung cùng Lăng Vu Đề.
Cô nấu cơm cho hắn...
Cô ôm bờ vai của hắn cười híp mắt, môi hôn gò má của hắn...
Cô kéo tay hắn, đi dạo lung tung ở trên đường...
Cô vô cùng phấn khởi gọi tên của hắn, lớn tiếng nói "Kiêu Hàn tốt nhất!"...
Cô...
Sau đó, đôi mắt Lăng Kiêu Hàn đã vĩnh viễn nhắm lại.
Dù sao cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhìn bạn tốt chết ở trước mắt của chính mình, Nhạc Ninh có chút không thể tiếp thu được.
Trong ánh mắt luôn lạnh nhạt của cô ấy lúc này cũng ngậm lệ, không ngừng được mà chảy xuống.
Dã Cuồng ôm chặt cô ấy vào trong lồng ngực, vỗ nhẹ vai an ủi.
Lăng Vu Đề như là choáng váng, cô lăng lăng nhìn gương mặt của Lăng Kiêu Hàn...
Aya:...Không biết nói gì hơn...Hết thấy đường edit...