Edit: Aya Shinta
Quay đầu lại nhìn một chút rồi trở về bờ ruộng, Lăng Vu Đề bĩu môi.
Sau khi thở dài một hơi, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn khom lưng bắt sâu tiếp.
Có lẽ vì cô hơi nôn nóng, thế nên không có khống chế lực đạo ổn định, vừa mới bắt một con Bích Thúy lên.
Kết quả —— cả người Bích Thúy nát bấy nhầy!
Nhìn thấy chất dịch màu xanh biếc cùng nửa con sâu đang dây trên tay, Lăng Vu Đề khom lưng nôn khan.
Sau đó cô vội vã chạy lên trên bờ ruộng, vừa đi trở về, vừa lớn tiếng gọi: "Hoa tiên sinh! Hoa tiên sinh!"
Lăng Vu Đề bước đi với tư thế rất buồn cười, tay phải dính phải dịch xanh của nửa con Bích Thúy bị cô hướng ra xa thật xa, còn tay trái cô nâng hồ lô mang theo bên hông.
Cô bắt sâu lâu như vậy, hiện tại trong hồ lô ít nhất cũng có năm mươi con. Cô đi nhanh như vậy, hồ lô lại không có nắp gì cả, vạn nhất lại đổ sâu ra, vậy thì chẳng khác nào phải bắt lại hay sao?!
Hoa Giác ở trong đan phòng chế đan dược suýt chút nữa bị tiếng gọi của Lăng Vu Đề dọa sợ đến mức đánh đổ lò luyện đan trong tay.
Đặt vững lò luyện đan lại rồi Hoa Giác mới rời khỏi đan phòng, đi đến hậu viện.
Đứng ở lối vào hậu viện, Hoa Giác đã nhìn thấy Lăng Vu Đề đang đi về phía y.
Y khẽ cau mày, trên tay Lăng Vu Đề có chất lỏng màu xanh lục, y nghĩ, có lẽ cô đã không cẩn thận bóp nát Bích Thúy rồi!
"Ai ~" Hoa Giác lắc đầu khe khẽ, mới đầu y đã nhắc nhở Lăng Vu Đề, chỉ là không nghĩ tới còn chưa đến một canh giờ, liền...
Nhìn thấy Hoa Giác, Lăng Vu Đề bước nhanh hơn.
Khoảng cách vốn không xa nên cô nhanh chóng bước đến trước mặt Hoa Giác.
Lăng Vu Đề đưa tay của mình về phía Hoa Giác, vô cùng đáng thương nói rằng: "Hoa tiên sinh, ta, ta bóp nát một con Bích Thúy, làm sao bây giờ nhỉ?!"
Hoa Giác lo rằng dịch Bích Thúy trên tay Lăng Vu Đề dây tới trên người y nên vội vã lui về phía sau vài bước, kéo dãn khoảng cách với Lăng Vu Đề, mới nói rằng: "Lúc nãy ta đã nhắc nhở ngươi rồi, quên đi, hiện tại đi múc nước nửa sạch sẽ trước đi! Sau đó..."
"Ồ!" Lăng Vu Đề gật gù, cô nhấc chân đi về phía Tiền viện nhưng khi nghe Hoa Giác nói "sau đó"... Lăng Vu Đề lại ngừng lại: "Sau đó cái gì?"
"Sau đó, tất nhiên là chờ làn da của ngươi bắt đầu ngứa, đến tận năm canh giờ sau!"
"A?!" Lăng Vu Đề trợn mắt lên, cô cho rằng Hoa Giác nói dịch của sâu Bích Thúy khi dính vào da dẻ sẽ gây ngứa là hù dọa cô thôi!
"Khụ ——" Hoa Giác giơ tay che miệng, hấp háy mắt để che dấu ý cười của y: "Nhanh đi rửa đi!"
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn chất lỏng đã dần khô trên tay mình một chút, cô bĩu môi, bước về Tiền viện.
Dùng gáo múc nước rửa trôi đi lớp dịch trên tay, cô kỳ cọ đến độ cảm thấy sắp rớt da mới ngừng tay.
Lăng Vu Đề giơ tay lên, nhìn kỹ thì da dẻ ngoại trừ vừa bị cô xoa đến mức hơi đỏ lên, cũng không hề có bất cứ dị thường gì.
Cũng không có ngứa như Hoa Giác nói!
Lăng Vu Đề hơi thở phào nhẹ nhõm, xem ra Hoa Giác lừa cô rồi.
Khóe miệng giương lên, cô nở nụ cười, gỡ hồ lô bên hông xuống rồi quay đầu lại nhìn Hoa Giác: "Hoa tiên sinh, trời nắng quá, thực sự không có cách nào bắt sâu trong vườn thuốc nữa."
Hoa Giác ngẩng đầu nhìn trời, y gật đầu: "Đúng vậy! Vậy cũng tốt, như vậy, ngươi vào trong dược phòng giúp ta nghiền thuốc đi."
Lăng Vu Đề gật đầu, đưa hồ lô cho Hoa Giác rồi theo y vào dược phòng.
Ngồi nghiền thuốc thì độ khó không cao, nhìn Hoa Giác làm mẫu một hồi, cô cũng đã biết.
Nghiền thuốc quả thực cũng không khó, chỉ là: "Những thứ thuốc này, bề ngoài hơi tương tự nhưng cũng không phải cùng một loại thuốc. Nghiền thuốc xong thì cũng đừng bỏ sai chỗ!"
Lăng Vu Đề gật đầu: "Ta biết rồi, Hoa tiên sinh yên tâm, những cái khác thì Vu Đề không giỏi, nhưng trí nhớ lại không tồi!"
Hoa Giác gật đầu, ở lại trong dược phòng tự mình nhìn Lăng Vu Đề một lúc, phát hiện cô làm rất tốt thì mới yên tâm trở về đan phòng.
Lúc mới bắt đầu thì Lăng Vu Đề có thể nói là nhiệt tình mười phần!
Dần dần, cô bắt đầu cảm thấy tay phải ngứa ngáy.
Vốn cô không để ý chút nào, chỉ là hơi gãi một chút. Sau đó thì càng gãi càng ngứa, dĩ nhiên có loại xu thế không ngừng được!
Trên mu bàn tay cô, ngoại trừ bị cô gãi cho đỏ lên thì không có nổi mụn nhọt hay hiện tượng dị ứng.
Nhưng ngứa quá! Còn luôn có cảm giác gãi không đã ngứa!
Hiện Lăng Vu Đề đang muốn khóc, sớm biết sẽ ngứa như vậy, nhất định cô phải cẩn thận bắt Bích Thúy một chút, cẩn thận một chút!
Hiện tại thì ngon rồi! Ngứa năm canh giờ!
Cũng chính là mười tiếng đấy! Trời ơi ~
Bởi vì tay cô càng ngày càng ngứa, Lăng Vu Đề không thể không đi tìm Hoa Giác cầu giúp đỡ!
Chỉ là lúc trước Hoa Giác đã nói, y vẫn có thuốc để dừng cơn ngứa do chất dịch của Bích Thúy gây ra.
Thế nên y cũng chỉ đành để Lăng Vu Đề về chỗ ở của cô trước, cho dù cô ở đây thì cũng không có cách nào hỗ trợ được!
Lăng Vu Đề trưng ra cái bản mặt đưa đám, ôm cái tay phải đang cực kỳ ngứa ngáy về viện của mình!
Trở về, Lăng Vu Đề cũng không kịp trả lời mấy câu quan tâm của Vũ Trúc, cô tìm chậu băng rồi trực tiếp đặt tay vào.
Trong nháy mắt, cô hết ngứa.
Chỉ là rất nhanh, khối băng bên trong chậu lại không có hiệu quả nữa.
Cuối cùng thực sự đã không có cách nào, Lăng Vu Đề cũng không thể làm gì khác hơn là mở ra phương thức "NHẪN"!
Ngày đó, Lăng Vu Đề nhất định rất thống khổ...
Mười tiếng là thời gian nói ngắn thì không ngắn, đặc biệt khi bạn muốn nó trôi qua thật nhanh thì nó lại chậm rãi lắc qua lắc lại...
Muốn dùng phương thức ngủ để vượt qua, nhưng ngứa đến mức căn bản không ngủ được!
Rốt cục thì mười tiếng sau, Lăng Vu Đề đã mệt đến mức không thể mở mắt nổi nữa.
Ngày thứ hai, Lăng Vu Đề vẫn tới sân thuốc vào buổi sáng sớm.
Lần này cô học được cách khôn khéo hơn, dậy rất sớm, sau khi cẩn thận từng li từng tí một mà bắt sâu xong, lại đi phụ việc nghiền thuốc.
Hoa Giác thấy Lăng Vu Đề tay chân nhanh nhẹn như vậy, thật sự có tâm tư muốn dạy y thuật cho cô.
Lăng Vu Đề học y thuật rất nhanh, thảo dược cũng được khá khá.
Mùa hè lặng lẽ qua, trời thu thoáng một cái đã trôi đi.
Mùa đông, không có bất kỳ dấu hiệu gì mà ùa về.
Chỉ chớp mắt, Lăng Vu Đề đã vào phủ Tả tướng được nửa năm.
Nửa năm qua, cô đã học được không ít.
Vì Hoa Giác thấy thông minh, thường xuyên để cô ở bên cạnh.
Tới Thanh Cư, tình cờ thì Hoa Giác cũng sẽ dẫn Lăng Vu Đề tới.
Bởi vì Hoa Giác thỉnh thoảng sẽ nói tốt về cô trước mặt Đoan Mộc Thanh Duyệt, cho nên số lần gặp mặt giữa cô và Đoan Mộc Thanh Duyệt không nhiều, nhưng cũng tăng độ hảo cảm đến ba mươi điểm!
Ừ, như vậy mà lên đến ba mươi điểm, đối với Lăng Vu Đề mà nói thì thật sự đã xem như kinh ngạc nhưng không kém mừng vui rồi!
————
"Cô nương, nhanh dậy nào! Trời không còn sớm đâu!"
Thân người Lăng Vu Đề bị Vũ Trúc lay nhẹ, Lăng Vu Đề mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Aya: 200 chương ~ Oáp ~
Cuối cùng cũng lết tới. Cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cũng mình trong suốt thời gian qua ^o^.
Các bạn hãy qua tường nhà mình và tiếp tục với phần 2 nha ^^
Cho mình hởi nhỏ một xíu là có bạn nào đọc, nghe, xem... Kagerou project chưa. Nếu có thì hãy cho mình biết là chuyện gì đang xảy ra với cái mớ manga này thế. Cảm thấy tam quan vỡ nát T^T...