Edit: Aya Shinta
An Vũ Trạch mới tiến vào trách cứ trừng mắt nhìn Lăng Vu Đề một cái: "Cô ngu ngốc nha! Thấy cửa liền vào, nếu có nguy hiểm gì thì sao?! Cô xem, cửa đã đóng lại, nếu tôi không vào, cô liền một mình một người ở bên trong! Xem cô có sợ không!"
Lăng Vu Đề bĩu bĩu môi, vốn dĩ cô tính toán làm bộ tò mò tiến vào nơi này, sau đó đóng lại cửa từ bên trong.
Chốt mở bên ngoài kia trừ phi có người biết, nếu không nhất định rất khó nhìn ra được có một cái nút.
Cái chốt mở kia trong vòng nửa tiếng, nó sẽ không nhô lên lại.
Chờ cô giết vua zombie chưa có thức tỉnh ở bên trong đó, cô lại từ bên trong mở cửa đi ra ngoài, sau đó nói cho mọi người, bên trong không có cái gì hết thì được rồi!
Đây là vừa nãy cô ở trên đường mà nghĩ được, cho rằng đây là biện pháp tốt nhất.
Nhưng mà, An Vũ Trạch lại chạy vào.
Mà thôi, cũng tốt hơn là người khác tiến vào.
Tuy An Vũ Trạch đang trách cứ cô, nhưng khẩn trương cùng quan tâm trong mắt cậu lại làm Lăng Vu Đề cảm thấy thật cao hứng, trời ạ ~ không phải cô có thể chất chịu ngược đấy chứ?!
Mặc kệ có hay không, hiện tại cũng không phải là thời điểm suy nghĩ miên man!
Lăng Vu Đề giả bộ rất hiếu kì nghễnh cổ nhìn nhìn bên trong, rất kỳ quái, rõ ràng đã sớm cắt điện, căn cứ thực nghiệm lại là đèn đuốc sáng trưng.
Trên một cái đường đi, không biết trên trần nhà có bao nhiêu bóng đèn điện, trên mặt đất là gạch men sứ màu trắng, tường cũng là màu trắng, toàn bộ dùng một chữ để hình dung: Trắng!
"Này, Tiểu Trạch, nếu chúng ta đã vào được, vào bên trong đi nhìn xem?" Cố nén kiêng kị đối với zombie, Lăng Vu Đề giả bộ tò mò nhìn về phía An Vũ Trạch.
An Vũ Trạch cũng có chút tò mò, ở kho lúa như vậy, còn có cả "mật thất", bên trong sẽ là thứ gì đây?
Cho nên cậu gật đầu, đưa tay nắm lấy tay Lăng Vu Đề, sau đó hai người cùng nhau hướng vào bên trong.
Nhìn mười ngón tay xen kẽ nhau, An Vũ Trạch cùng Lăng Vu Đề đều bất động thanh sắc câu môi cười.
Đi vào bên trong đại khái có hai mươi mét, giống như là vô tận, dù sao đập vào mắt đều là màu trắng và màu trắng! Vẫn là màu trắng!
Trong lòng An Vũ Trạch dâng lên một dự cảm nguy hiểm, tay nắm đường đao thật chặt, khi vừa mới tiến vào thì Điện Hạ chưa kịp theo.
Dị năng ngự thú của cậu ở cái tầng ngầm phong bế này khẳng định vô dụng, dị năng không gian lại không có nửa điểm lực sát thương.
Cho nên thứ mà cậu có thể dựa vào, chỉ có thể là giá trị vũ lực của bản thân, may mắn cậu còn tính là không yếu, chỉ là, nhìn ngã rẽ vô tận, cũng không biết lát nữa sẽ xuất hiện nguy hiểm gì.
Thật ra Lăng Vu Đề lại đánh bạo đi về phía trước, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được vua zombie rồi giết chết, đại BOSS bị xử lý, liền không có nỗi lo về sau!
Ở trên đường đi tầm chừng hai ba phút, khi An Vũ Trạch chuẩn bị nói: Bằng không chúng ta không vào trong nữa, trở về nhìn xem làm thế nào để ra ngoài. Rốt cuộc bọn họ thấy một cửa phòng.
Trong cốt truyện trừ bỏ có nhắc tới chốt mở căn cứ thực nghiệm, cũng không có nói kết cấu bên trong của căn cứ, không có nói trong căn cứ thực nghiệm, trừ bỏ vua zombie chưa từng thức tỉnh, còn có cái gì khác.
Cho nên, Lăng Vu Đề cho rằng, chỉ cần tiến vào căn cứ thực nghiệm, tìm được vua zombie, khi hắn còn chưa tỉnh lại thì giết hắn, là được.
Đến khi rốt cuộc nhìn thấy một cánh cửa phòng, Lăng Vu Đề vui sướng vạn phần, cô cho rằng, đằng sau hẳn là vua zombie kia.
Cũng không cho An Vũ Trạch cơ hội ngăn cản, tay đặt ở trên then cửa, không chút do dự vặn ra.
Kết quả chính là......
Cửa kẽo kẹt một tiếng, sau đó, Lăng Vu Đề cùng An Vũ Trạch đứng ở cửa, nhìn thứ trước mắt, có chút không dám tin tưởng!
Trong phòng giống như đường đi, đập vào mắt đều là màu trắng, trống trơn, cái gì cũng không có. Nhưng thứ đang đứng ở trong phòng, là cái thứ gì?!
Là, biến dị thú sao?!
Ước chừng cao hai mét, cảm thấy chỉ cần nhẹ nhàng nhún một chút là có thể đụng tới trần nhà.
Cả người nó đen toàn thân, trong cái màu trắng của căn phòng thì phá lệ rõ ràng, màu đen kia không phải làn da, mà là vảy trên người.
Mỗi một tấc trên người đều có vảy, mỗi một cái vảy đều có một cái gai nhọn cùng loại với móc câu, thoạt nhìn thực sắc bén.
Lăng Vu Đề nuốt nuốt nước miếng, cùng nắm tay An Vũ Trạch thật chặt, trong lòng thật sự sợ đến hoảng. An Vũ Trạch đồng dạng nắm thật chặt tay Lăng Vu Đề, chỉ là cậu cũng không phải đang sợ hãi, mà là đang truyền lại cảm giác an toàn cho Lăng Vu Đề.
Thấy con quái thú không biết gọi là gì đang nhắm nghiền hai mắt, Lăng Vu Đề quyết định đóng cửa lại, sau đó rời đi.
Chỉ là một chân vừa mới lui ra phía sau nửa bước, quái thú kia liền mở mắt một chút.
Đôi mắt nó bất đồng với bất luận một con zombie nào ở bên ngoài kia, đôi mắt màu đỏ thẫm, đồng tử là hình trứng màu đen, giống, đôi mắt thằn lằn.
Tay An Vũ Trạch nắm chặt đường đao, khớp xương đều trở nên trắng, cậu suy nghĩ muốn tiên hạ thủ vi cường hay không, trực tiếp giết con quái vật này.
Lăng Vu Đề bị đôi mắt con quái vật dọa tới, cũng không phải đôi mắt nó quá xấu quá dọa người, mà là ánh mắt, thật lạnh! Quá lạnh!
Tuy rằng không biết mắt nó có thể thấy rõ ràng hay không, nhưng khi đối diện với nó, Lăng Vu Đề cảm thấy chính mình như rơi vào động băng, thân thể đều nhịn không được mà rùng mình.
Tâm lý hai người hoạt động nhiều như vậy, thời gian lại không có dài hơn bao nhiêu.
Con quái vật cơ hồ mở to mắt khoảng hai giây, liền điên cuồng hét lên một tiếng, phóng tới chỗ Lăng Vu Đề cùng An Vũ Trạch.
An Vũ Trạch phản xạ có điều kiện, một khắc khi quái vật xông tới thì kéo Lăng Vu Đề ra phía sau để che chở, đồng thời cầm đường đao chém về phía quái vật.
Cậu dùng thủ pháp nhất quán, chém đầu, đường đao chém vào trên đầu quái vật, phát ra một tiếng "keng", quái vật chỉ là dừng một chút, sau đó duỗi tay đánh úp về phía An Vũ Trạch.
Phần đầu quái vật không có một chút sứt mẻ, nhưng đường đao của An Vũ Trạch thế nhưng lại trực tiếp thiếu một mảnh.
An Vũ Trạch hạ người một cái, né tránh cánh tay mọc đầy gai ngược.
Lăng Vu Đề đứng ở phía sau phản ứng cũng mau, cô không có lấy đường đao, chỉ có thể phóng mũi tên nước.
Biết rằng có thể đồng thời phát ra bốn mũi tên nước ngưng tụ thành một cây hoặc là hai cây, lực lượng sẽ lớn hơn nhiều.
Nhìn trên người quái vật không hề có sơ hở, mũi tên nước của Lăng Vu Đề bay thẳng đến đôi mắt con quái vật.
Chỉ là độ chính xác thật sự không tốt lắm, mũi tên nước sượt qua khoé mắt quái vật.
Quái vật vốn đang đánh nhau cùng An Vũ Trạch đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Lăng Vu Đề.
"Gào --"
Quái vật vung tay lên, đánh An Vũ Trạch cách nó gần nhất đụng vào một bên cửa, sau đó lập tức đi đến chỗ Lăng Vu Đề.
Nó quá cao, Lăng Vu Đề ngửa đầu mới có thể nhìn đến đầu của nó. Cứ việc thân thể đều bởi vì sợ hãi mà phát run, Lăng Vu Đề không ngừng tự cổ vũ mình ở trong lòng.
Aya: Mình nhớ không lầm thì giai đoạn sau của bộ này cũng có một thế giới mạt thế nữa, vô cùng kích thích...Kakaka!!!!