CÔNG LƯỢC NHÂN VẬT: NAM CHÍNH CHÚNG TA MAU KẾT HÔN


" Hệ thống, có gì từ từ nói.

Đừng hấp tấp như vậy "
Cậu bị hệ thống kéo vào có chút vội vã liền sợ hãi, sợ rằng sẽ vấp con kiến mà té.

Liền lên tiếng ngăn cản, hệ thống không những không đi chậm lại mà lại càng đi nhanh hơn.
Để lời nói của cậu như làn gió thổi qua, hệ thống mặc cậu nói gì thì vẫn kéo cậu vào nhà.

Vẻ mặt hốt ha hốt hoảng, mà vô uống ngụm trà bên cạch bàn.

Giọng gấp gáp nói.
" Kí chủ, nguy to thật rồi.

Nữ chính sắp xuất hiện rồi mà nam chính, vẫn không chút xê dịch độ hảo cảm.

Ngài mau chóng đi làm nhiệm vụ thôi, đừng có ở đây nữa.

"
" Tại sao tôi phải làm, trong khi tôi đang sống sung sướng như vậy chứ."
Cậu không chút cảm xúc mà đáp lại, đối chất với hệ thống.
Đúng thật, bây giờ cậu đang sống rất vui vẻ.

Nuôi cá trồng rau, không mạng xã hội, không quan tâm đến việc đời.


Sống an nhàn như thế này chính là ước muốn khi về già của cậu.
" Không phải thế, ngài thực sự không muốn đi làm nhiệm vụ sao!!.

Chỉ cần thêm một thế giới nữa, ngài có thể về rồi.

Đừng bướng bỉnh như thế chứ."
Hệ thống cáu gắt trả lời lại, không biết từ lúc nào mà kí chủ của mình lại cứng đầu như vậy.

Nếm được cảm giác hạnh phúc rồi là không muốn trở về nữa sao, hệ thống có chút hối hận vì đã đưa cái kho chứa không gian này cho cậu.
" Tôi không bướng, tôi cũng không muốn trở về đó, hệ thống đừng bắt ép tôi.

"
Cũng không phải dạng vừa, cậu khó chịu ra mặt.

Ngồi bịch xuống cái ghế đẩu gần đó một cái rõ to, tỏ ra không thích.

Mặt thì nhăn nhó như chú khỉ, giọng điệu nặng nhẹ không rõ.
" Chập, kí chủ ngài thật kh7ó chiều.

Nếu ngài không chịu làm thì tôi đàng phải dùng biện pháp mạnh rồi.

"
Hệ thống nói xong liền cái biến mất, cậu vẫn ngồi trầm ngâm ở đó.

Thần sắc không rõ ý định gì.
" An nhàn nhưng cô đơn.!!"
Gương mặt thất thần nhìn vào khoảng vô định, dưới đáy mắt cậu có thể nhìn thấy một đống sự phiền lòng.

Đam Mỹ Sắc
Câu nói phát ra, liền biết được suy nghĩ của cậu.

Dù là an nhàn nhưng cái đổi lại chính là sự cô đơn, không có người tâm sự, không có người cùng chung trí hướng để bầu bạn an ủi qua ngày.

Kể cho nhau nghe những câu chuyện trên trời dưới đất, cậu bây giờ chỉ muốn tìm một người cùng chung trí hướng.
Là bạn cũng được, là người yêu cũng được hay thậm trí là một chú chó có thể cùng cậu vui vẻ sống ở đây.

Ngoài kia, có rất nhiều sự trắc trở và nguy hiểm đang đợi cậu, mỗi lần đối diện với nó như cực hình.

Phải nghĩ cách làm sao để đối đầu với nó mà mình phải cái giá nhất, phải nghĩ làm sao để đối xử với mọi người.


Con người là một tầng lớp khó hiểu, đối xử mỗi người là một chiếc mặt nạ.
Hằng ngày đeo lên mình cái mặt nạ giả tạo ấy, thật phiền phức, những bất công những định kiến áp đặt lên con người.
Phụ nữ thời xưa đã chịu bao nhiêu áp bức, một mối tình oan trái giữa anh chị em trong nhà hay tỉ như một mối quan hệ cùng chung một giới tính.

Cũng đều là con người với nhau, nhưng lại đối xử chẳng khác gì một con thú, giả tạo, tàn độc, nhẫn tâm đó chính là những từ đê miêu tả thế giới này.
Bao năm sống ở thế giới thực, làm sao cậu lại không biết.

Cộng thêm cả việc, sống mấy năm ở thế giới ảo này.
" Haizzz, thật mệt mỏi.

Đi làm thôi.

"
Dứt ra khỏi vòng lẩn quẩn tâm trạng, cậu bắt mình quên đi những tháng ngày u tối.

Ngồi dậy, chuẩn bị quần áo đi vào rừng đốn củi để đem về tối nấu.
Ở đây, cậu thực sự như là chính mình.

Thả hồn vào những đám mây, tận hưởng những làn không khí trong lành, ở đây có tất cả tiện nghi để sinh sống.

Nhà có, nước có, đồ ăn có làm gì cứ phải chen chúc vào cuộc sống đô thi ồn ào tấp ngập.
Đốn củi rồi nấu cơm tối, ăn xong rồi tắm.

Một ngày của cậu chỉ có như thế.

Thong thả sống trong những ngày đã tấp nập với đời.
Ngược lại với cậu đang sống thảnh thơi, hắn phải vội vã chỉ huy quân đội để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.


Không một chút nào có thể thả ra nghỉ ngơi, hắn là tướng có quân hàm cao nên sẽ không đứng ra chỉ đạo.

Mà chỉ cần cấp dưới, còn mình chỉ cần xem quân lính làm thế nào.
" Thưa Thiếu Tướng, bọn con người đang phát động tiến quân vào Quảng Trường Mari, ước tính quân số là 2 triệu quân lính và 10 lính cấp cao.

"
Một binh lính đi tới, ra tay ra Chào hắn rồi đọc bảng số liệu.

Vẻ mặt dính đầy mồ hôi, có vẻ đã chạy đi rất nhanh để báo cáo tình hình.
" Đến rồi sao, tại Quảng Trường Mari sao.

Thật biết cách tấn công, điều 1 triệu lính đi cùng với Lưu Đại Tá đi.

Là bọn họ đã phá hủy giấy cam kết hòa bình, đánh nhanh đánh nhanh không cần nương tay đâu."
Hắn ngẫm nghĩ giây lát rồi điều quân đi, con người và người thú tuy đã ở hòa bình sống chung với nhau.

Nhưng con người vẫn rất bảo thủ, người thú và con người tách riêng ra hai thành phố riêng biệt.
Sống hòa thuận không chiến tranh, là con người đã xé rách giấy cam kết đó.

Hắn cũng chẳng cần nhân nhượng, phát động tấn công.

Cho bọn họ biết, quân lực của người thú mạnh đến mức nào.!..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi