CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 216: Cưới vợ làm gì

“Cô bị thương?” Tông Khải Phong bối rối trong chốc lát, mới vội vàng xoay người, đưa lưng về phía bà.

“Tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Phương thức gặp mặt như này làm cho người khác vô cùng khó chịu, nhưng bây giờ cô cũng bất chấp những thứ đó.

Cô không biết trong lòng có mùi vị gì, nói chung cảm thấy không mấy dễ chịu.

Tông Khải Phong nhanh chóng đi đến mép giường lột ga trải giường, đắp lên trên người cô, bọc người cô lại, bế lên.

Cô rất nhẹ, Tông Khải Phong lần đầu tiên cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và hô hấp của cô, không khỏi căng thẳng: “Ngã bị thương ở chỗ nào?”

Nếu không tại sao lại có máu?

Tông Khải Phong hiểu nhất định là ngã đụng vào đâu nên trên đất mới có máu.

Trình Dục Tú cúi đầu, cô không muốn nói chuyện, cũng không biết nói gì hoặc là không biết mình nên có vẻ mặt gì, nói với anh như thế nào, mình có thể đã mang thai, đứa trẻ là của anh.

Cô biết anh có tình cảm với vợ mình.

Cô không biết, anh có ghét bỏ đứa trẻ này không.

Có phải sẽ không thích nó, không muốn có nó.

Có quá nhiều quá nhiều điều không thể xác định, cho nên cô không dám nói.

Rất nhanh cô đã được đưa vào bệnh viện.

Không có nguy hiểm gì, cô chính xác đã mang thai, hai tháng, đã được 9 tuần.

Chính cô lại hồn nhiên không biết, bởi vì cô không bị nghén, cho nên mới không biết.

Có hiện tượng sinh non, bác sĩ yêu cầu cô phải nằm trên giường nghỉ ngơi, cho đến khi thai nhi ổn định mới có thể xuống giường.

Nằm ở trên bàn mổ, Trình Dục Tú mê man nhìn ánh đèn trước mắt, chóp mũi đều là mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện nước, sống mũi lại lạnh như băng: “Tôi có uống một chút rượu, có ảnh hưởng gì tới thai nhi không?”

“Chỉ một chút thì sẽ không có ảnh hưởng, nếu như cô lo lắng, cứ đúng hạn đến kiểm tra, tình trạng như lần này của cô rất nguy hiểm, dẫu sao cũng đã ra máu, nếu như cô muốn đứa bé này, nhất định phải tĩnh dưỡng, nếu không sẽ không chịu nổi.”

Trình Dục Tú gật đầu, nói: “Tôi biết rồi.”

Lúc bác sĩ đẩy cô ra ngoài, cô nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Tông Khải Phong đứng ở cửa sổ hành lang nghe điện thoại, thấy tiếng phòng phẫu thuật đẩy ra, anh mới nói chờ ngày mai đến công ty xử lý, cúp điện thoại, anh lại gần, nhìn Trình Dục Tú đang nằm trên giường bệnh, cô nhắm mắt lại giống như là đang ngủ.

Chỉ là nhìn sắc mặt hơi tái.

Anh nhìn về phía bác sĩ, hỏi: “Vết thương của cô ấy không nghiêm trọng chứ?”

“Cô ấy không bị thương, mà là có triệu chứng sinh non, nếu như muốn đứa bé này, chỉ sợ phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.”

Trình Dục Tú nằm trên giường, tay trong chăn nắm chặt lấy ga trải giường, trong lòng hồi hộp, sợ nghe thấy anh nói không cần đứa bé.

Còn Tông Khải Phong đứng ngây tại chỗ, không thể hoàn hồn, cô ấy, mang thai?

Của ai chứ?

Của anh sao?

Anh và Trình Dục Tú đều có mâu thuẫn trong lòng.

Không biết phải đối mặt với điều ngoài ý muốn này thế nào, không biết phải có tâm trạng gì.

“Đã được bao lâu rồi?” Hai tay anh nắm chặt.

“9 tuần.”

Bác sĩ nói: “Tâm trạng cô ấy không tốt, không có lợi cho việc mang thai, phải tĩnh dưỡng, phải ở bên động viên.”

Tông Khải Phong đã hiểu.

Sau đó đưa cô vào phòng bệnh.

Bác sĩ lại nhắc nhở một số việc cần chú ý: “Cô ấy bị ra máu, nhất định là không thể xuống giường đi bộ, không thể làm việc, hơn nữa không được cuộc sống vợ chồng.”

Bác sĩ lầm tưởng bọn họ là vợ chồng, cho nên nói chuyện rất trực tiếp.

Tông Khải Phong mất tự nhiên ho nhẹ một cái lạnh nhạt nói: “Tôi biết.”

Giao phó xong, bác sĩ và y tá rời đi.

Trình Dục Tú cảm thấy mình may mắn giả bộ ngủ, nếu không, cũng không biết phải đối mặt với Tông Khải Phong thế nào.

Thật sự khó khăn.

Cho dù như vậy, mặt cô vẫn đỏ lên.

Nóng hừng hực, giống như bị mặt trời thiêu đốt.

Tông Khải Phong còn rơi vào hoàn cảnh bất thình lình “niềm vui bất ngờ”, không biết phải làm sao.

Anh đứng yên thật lâu ở cửa sổ, rất lâu, Trình Dục Tú mấy lần còn nghĩ là anh đã rời đi.

Cô biết, giờ phút này trong lòng anh có lẽ cũng rối bời.

Reng reng.

Lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.

Anh lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiện lên hai chữ Văn Nhàn, anh bình lĩnh nhận điện thoại: “A lô.”

“Là em, ba nói anh đến đây một chuyến.”

Ông cúp mắt xuống nhàn nhạt nói: “Được.”

Nói xong anh ngắt điện thoại, lại gọi điện thoại đến biệt thự sai người đến chăm sóc Trình Dục Tú, bác sĩ nói cô không thể đi bộ, bên cạnh cần có người chăm sóc.

Sắp xếp xong, anh mới ra cửa.

Văn Nhàn ở nhà quá lâu, Văn Cẩn cho là cô ấy và Tông Khải Phong lại có xích mích, cũng không nói rõ, chỉ nói muốn Tông Khải Phong cùng anh uống một ly, để cho Văn Nhàn gọi điện thoại cho Tông Khải Phong mời đến nhà.

Quả nhiên, vừa ngồi xuống, Văn Cẩn đã mở miệng: “Khải Phong, con và Văn Nhàn kết hôn mặc dù thời gian chưa lâu, nhưng Văn Nhàn ở nhà cũng đã hai tháng, con không đến thăm nó cũng không tới đón nó, hai người có giống vợ chồng nữa không?”

Văn Nhàn trợn to hai mắt, không ngờ ba mình lại bỗng nhiên nói như vậy, liền vội vàng giải thích: “Ba, là con ở đó không quen mới trở về, Khải Phong bề bộn nhiều việc, ba gọi anh ấy đến chỉ để nói cái này sao?”

Văn Cẩn liếc mắt nhìn con gái: “Người đã gả đi rồi, đến ba cũng không cần nữa sao?”

“Không phải…” Văn Nhàn muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào.

Tông Khải Phong cầm tay cô, nhìn Văn Cẩn nói: “Là do con sơ sót, hôm nay con sẽ đưa cô ấy trở về.”

Văn Cẩn rất coi trọng Tông Khải Phong, nếu không sẽ không gả con gái cho anh, thành khẩn nói: “Ba biết sự nghiệp của con bận bịu, nhưng dù sao các ngươi là vợ chồng, kết hôn cũng hơn một năm rồi, có thời gian thì về nhiều một chút cũng nên có một đứa bé.”

“Ba.” Văn Nhàn nhíu mày nhìn ba, lại là những lời này.

“Được rồi không nói nữa.” Văn Cẩn khoát tay.

Lúc này Văn Khuynh vào cửa, Văn Khuynh là anh trai của Văn Nhàn, tuổi còn trẻ đã là đội trưởng, có thể nói là tuổi trẻ tài cao.

Nhà họ Văn là gia đình quan chức cấp cao từ thời ông nội Văn Nhàn, đến thế hệ này vẫn chưa hề giảm sút, ba của cô- Văn Cẩn là người đứng đầu thành phố B, anh trai vào bộ đội từ sớm, bây giờ mới hơn hai mươi, đã là đội trưởng, thành tựu sau này chắc chắn đếm không xuể.

Anh ta cởi quân trang, đi tới, thấy Tông Khải Phong cũng ở đây, cười: “Em rể cũng tới sao.”

Tông Khải Phong gật đầu.

Văn Khuynh kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn em gái, cười nói: “Đến đón nó sao?”

Tông Khải Phong nhìn Văn Nhàn: “Đúng vậy, công việc quá bận rộn sơ sót, anh trai sẽ không trách chứ?”

Văn Khuynh rót rượu cho Tông Khải Phong: “Biết em bận bịu, em gái thì tự do phóng khoáng, em phải tha thứ cho nó mới đúng.”

“Anh, em là em gái anh đấy, sao anh lại không nói hộ em chứ?” Văn Nhàn cố ý ra vẻ không vui.

“Anh đang nói trên lý thuyết, em về nhà mẹ để, ở những hai tháng liền, thế thì Khải Phong còn cưới vợ để làm gì? Giữ lại nhìn sao? Đó là nối dõi tông đường, còn có…”

Anh ta mập mờ ra hiệu bằng mắt cho Tông Khải Phong.

Tông Khải Phong cảm thấy không biết phải làm sao, uống ly rượu mà Văn Khuynh rót, tay nắm chặt tay của Văn Nhàn, có rất nhiều lời muốn nói nhưng cũng không biết nói từ đâu, anh nhìn Văn Nhàn, hồi lâu nói: “Văn Nhàn rất tốt, em có thể lấy được cô ấy, em rất vui, có cơ hội em nguyện ý cả dùng đời này để yêu cô ấy…”

Nội tâm anh đau khổ không ai có thể biết, tự mình rót một ly rượu uống.

Người khác không hiểu ý của những lời này, nhưng Văn Nhàn hiểu ông muốn nói lại thôi, trong lòng vô cùng chua xót đau khổ.

Cô đặt tay lên mu bàn tay anh, cô biết tâm trạng anh không tốt, sợ anh nói ra điều gì, nhìn anh nói: “Thật xin lỗi, là em đã quá tự do phóng khoáng, lần này quên không về nhà, sau này sẽ không làm thế nữa.”

“Hai người muốn khoe ân ái thì về nhà đi, mau lên.” Văn Khuynh cố tình chê cười.

Bầu không khí trên bàn cơm cũng được coi là tốt, ăn cơm xong, Tông Khải Phong cùng Văn Nhàn trở về biệt thự.

Trên đường, Văn Nhàn nhìn Tông Khải Phong hỏi: “Hôm nay tâm trạng anh không tốt?”

Tông Khải Phong yên lặng không nói.

Văn Nhàn nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi…”

“Cô ấy mang thai rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi