CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 241: Ngoài sáng dễ tránh, trong tối khó phòng

Trong chiếc hộp là một con búp bê được mô phỏng chân thật, búp bê bị khoét mất con ngươi đen, chỉ còn lại lòng trắng, trên bụng bị rạch một lỗ hổng lớn được sợi dây gai khâu lại, toàn là máu, ngón tay dài với móng tay nhọn hoắt.

Búp bê được làm quá giống, dù Lâm Hi Thần có thông minh, gan dạ hơn nữa thì cũng vẫn là trẻ con.

Nhìn thấy thứ này lập tức sợ hãi kêu lên.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Tân Ngôn nghe thấy tiếng kêu của con trai thì chạy vào, nhìn thấy thứ đồ trên giường bản thân cô cũng giật nảy mình, vội vàng kéo con trai vào lòng, che mắt bé rồi an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, có mami ở đây.”

“Mami, cái gì vậy?” Lâm Nhuỵ Hi vừa mới tắm xong, tóc còn chưa sấy, trên người đã được mặc quần áo mới, cô bé rất tò mò là thứ gì có thể khiến anh trai hét lên như vậy.

Lâm Tân Ngôn phản ứng nhanh, nhân lúc con gái chưa nhìn thấy đã kéo bé vào lòng, đồng thời che mắt bé lại.

Lâm Nhuỵ Hi nhát gan, Lâm Hi Thần còn bị doạ sợ, nếu cô bé nhìn thấy chắc chắn sẽ bị doạ chết khiếp.

Tần Nhã không thể nghĩ được là ai đưa thứ này tới, cô chỉ muốn nhanh chóng mang nó đi.

Tránh hù doạ tới lũ trẻ.

Cô vỗ về con trai: “Đừng sợ, mami ở đây, con ôm em đi, mẹ che nó lại.”

Lâm Hi Thần bị doạ không nhẹ, cơ thể nhỏ bé lúc này vẫn còn hơi run rẩy, rúc vào lòng Lâm Tân Ngôn, ôm chặt lấy cô: “Mami, con sợ.”

Bé không dám ra khỏi cái ôm của mami.

Lâm Tân Ngôn cũng không dám nhìn thẳng, không chỉ đập vào thị giác mà còn có cả tâm lý, cô đã từng sinh con, đây lại là một con búp bê bị ngược đãi nên cô cũng bị chấn động về mặt tâm lý.

“Mami.” Lâm Hi Thần run lẩy bẩy, túm chặt lấy quần áo Lâm Tân Ngôn không dám nhúc nhích.

Lâm Tân Ngôn ôm hai con, chỉ có thể từ từ dịch chuyển về phía cửa, cô ấn chặt đầu hai bé vào lòng.

Dường như Tông Cảnh Hạo nghe thấy động tĩnh bên này, quần áo còn chưa mặc xong đã chạy sang, anh đi tới cửa, bàn tay đang cài cúc áo thoáng dừng lại rồi sau đó nhanh chóng đi vào, ôm con trai và con gái ra khỏi phòng.

Thẩm Bồi Xuyên vừa mới đi lên, đang định gọi mọi người xuống ăn trưa thì Tông Cảnh Hạo giao hai bé cho anh ấy rồi dặn dò: “Trông chừng tụi nhỏ, cậu tự trông.”

“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Thẩm Bồi Xuyên lo lắng hỏi, vì sắc mặt Tông Cảnh Hạo rất khó coi.

Bản thân Tông Cảnh Hạo cũng không thể xác định là ai làm, anh vỗ vai Thẩm Bồi Xuyên.

Rồi trở lại phòng.

Lâm Tân Ngôn vẫn đang đứng đó, như bị ai điểm huyệt, nhìn chằm chằm thứ sợ hãi trên giường.

Tông Cảnh Hạo ôm cô vào lòng, ấn mặt cô vào ngực mình: “Đừng nhìn nữa.”

Lâm Tân Ngôn nhắm mắt lại, run rẩy nói: “Việc này là do ai làm?”

Cô bị người làm chuyện này doạ sợ đồng thời cũng hoảng loạn, sợ hãi.

Rất rõ ràng đối phương biết cô có hai con nên mới làm thứ này để hù doạ tụi nhỏ.

“Anh sẽ điều tra rõ ràng.” Tông Cảnh Hạo liếc nhìn thứ đồ bẩn thỉu trên giường, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Cánh tay anh dài, hơi nghiêng người là đã có thể chạm được tới chăn, anh kéo một cái, chăn đã phủ lên chiếc hộp.

Anh vỗ lưng Lâm Tân Ngôn, bàn tay anh dày rộng, ấm nóng, vỗ vào sống lưng cô từng cái, vỗ về: “Đều là giả thôi, đừng sợ.”

Lâm Tân Ngôn “ừm” một tiếng nhưng không nhìn lên giường nữa.

Thẩm Bồi Xuyên biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng từ miệng Lâm Hi Thần, vẻ mặt anh ấy cũng nghiêm túc như Tông Cảnh Hạo, đồng thời suy đoán: “Liệu có phải là Hà Thuỵ Trạch không?”

Người này tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian, anh cho người đi tìm cũng không tìm được tung tích của anh ta, đến chút manh mối cũng không có.

Anh ta đang nấp trong tối, không biết khi nào sẽ đột nhiên nhảy ra.

Đây chính là cái gọi là ngoài sáng dễ tránh, trong tối khó phòng.

“Tìm người phụ trách đưa đồ của khách sạn tới.” Huống hồ khách sạn có camera, thế nào cũng có thể tra được chút manh mối.

“Mami.” Lần này Lâm Hi Thần thật sự sợ hãi, sắc mặt bé đã hơi tái, chạy tới nhào vào lòng Lâm Tân Ngôn, cô ôm chặt lấy con rồi an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ.”

Lâm Nhuỵ Hi không nhìn thấy, bé ngồi trên ghế nhìn trái nhìn phải, không biết mọi người làm sao, vẻ mặt thay đổi nhanh đến vậy.

Vô cùng nghiêm túc.

Trong phòng khách đang có ánh nắng sáng chói của buổi trưa, sáng sủa, có lẽ là nhiều người nên nỗi sợ hãi của Lâm Hi Thần cũng dần bớt đi.

Không lâu sau, Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm dẫn quản lý khách sạn, còn có nhân viên phục vụ đưa chiếc hộp tới.

Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu với Tông Cảnh Hạo, dường như đối phương đã thăm dò kỹ càng trí của camera, hắn tránh được hết tất cả, cho dù bị quay lại thì cũng chỉ có bóng lưng, không thể nhìn được mặt, hơn nữa còn ăn mặc kín mít, đến nam hay nữ còn không nhìn ra.

Manh mối duy nhất bây giờ chỉ có nhân viên phục vụ này, không biết có thể tra được manh mối từ anh ta hay không.

“Chúng tôi là người nào, chắc hẳn các anh ít nhiều cũng đã nghe nói, cho dù tổng giám đốc Bạch của các anh tới thì cũng phải kính nể ba phần, biết gì thì tốt nhất thành thật khai báo, mấy anh em chúng tôi không thích đánh nhau nhưng một khi ra tay thì không có mấy ai không tàn phế, cho nên hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói.” Tay Thẩm Bồi Xuyên nặng nề vỗ lên vai nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ suýt nữa thì quỳ xuống, run rẩy lẩy bẩy, giọng nói cũng phát run.

“Người trong camera đó, anh ta đeo khẩu trang đen, đội mũ lưỡi trai đen. Anh ta kéo thấp vành mũ xuống nên tôi không nhìn rõ mặt, anh ta chỉ đưa chiếc hộp đó cho tôi rồi đưa… đưa một triệu rưỡi tiền boa cho tôi, bảo tôi đưa chiếc hộp đó vào phòng, bên trong có gì tôi không biết, tôi cũng không biết người đó, thật đấy, điều tôi nói đều là thật.” Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ, không dám nói dối một câu.

“Thật sao?” Tô Trạm hỏi, uy hiếp đáng sợ.

“Thật, là thật.” Nhân viên phục vụ vội vàng lấy một triệu rưỡi từ trong túi áo ra, tiền xếp chồng lên nhau nhăn nhúm: “Đây, đây chính là số tiền anh ta đưa cho tôi.”

Anh ta chỉ là một nhân viên phục vụ khách sạn nho nhỏ, tiền lương cũng không tính là cao, có người đưa một triệu rưỡi tiền boa bằng mấy ngày tiền lương của anh ta, chắc chắn là động lòng.

Hơn nữa chỉ là tặng quà. Chiếc hộp đó lại được đóng gói đẹp như thế, tặng quà cho người khác cũng là chuyện tốt.

Lại còn được nhận tiền, chắc chắn anh ta sẽ đồng ý.

Ai biết sẽ mang lại phiền phức lớn thế này.

Bây giờ trong lòng nhân viên phục vụ chỉ thấy hối hận.

“Thật đó, điều tôi nói đều là thật, xin các anh tin tôi.” Nhân viên phục vụ “bịch” một tiếng, ngã ngồi trên đất: “Sớm biết vậy thì tôi đã không ham một triệu rưỡi tiền boa này rồi.”

Tô Trạm ghét bỏ, một người đàn ông có đến mức bị doạ thành như vậy không?

Xem ra cũng không hỏi được ra manh mối gì rồi.

“Bỏ qua cho anh ta đi.” Lâm Tân Ngôn xoa mi tâm: “Hiển nhiên đối phương đã lên kế hoạch từ lâu, chắc chắn làm rất chặt chẽ kín đáo, trong một chốc một lát chúng ta không thể tra được đâu.”

Tô Trạm thấy Lâm Tân Ngôn nói có lý, Thẩm Bồi Xuyên cũng đồng ý, nhân viên phục vụ này là một kẻ hèn nhát, nhìn cũng không giống đồng bọn.

Bỗng nhiên Lâm Tân Ngôn nghĩ đến điều gì, cô ngẩng đầu lên, lẽ nào là người nhà họ Văn?

Nhưng cô còn chưa về tới thành phố B, bên cạnh cô ngoài mấy người này ra thì không ai biết chuyện cô đã học được cách chế tạo sợi Hương Vân.

Cô nhanh chóng loại bỏ nhà họ Văn, vậy chỉ còn lại Hà Thuỵ Trạch không rõ tung tích thôi.

Nếu không cô cũng không tìm ra còn ai có thể làm chuyện này!

“Chuyện này xảy ra ở khách sạn chúng tôi, nhất định tôi sẽ cố gắng phối hợp điều tra rõ ràng là ai đã làm trò đùa ác ý này, tôi đã gọi cho tổng giám đốc Bạch. Anh ấy sẽ tới nhanh thôi.” Quản lý rất biết cách xử lý sự việc, biết chuyện này anh ta không lo được.

Anh ta lại không thể đắc tội mấy người này nên đã thông báo cho Bạch Dận Ninh từ sớm.

Bạch Dận Ninh vừa về tới nhà, chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nhận được điện thoại của quản lý.

Sau đó lập tức tới đây.

“Có manh mối gì chưa?” Anh ấy chuyển động xe lăn đi về phía bên này, nhìn Lâm Tân Ngôn rồi quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”

Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Vẫn ổn, chỉ là Tiểu Hi bị doạ sợ thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi