CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 492: Chồng cô cũng không đau lòng à?
Trình Dục Tú đã qua đời, cô không thể thay đổi sự thật này, điều duy nhất cô có thể làm là duy trì và khiến cho sợi Hương Vân của nhà họ Trình được mọi người biết tới, trở lại thời kỳ huy hoàng ban đầu, nó không nên vì người kia mà biến mất trên thế gian này.
Có lẽ chỉ có làm vậy, lòng cô mới dễ chịu hơn một chút.
Thiệu Vân cau mày, không hiểu cô có ý gì, Lâm Tân Ngôn cũng chưa muốn giải thích cho ông nghe, chuyện này quá phức tạp, thật sự là nói bằng một hai câu không thể hết, vì vậy cô dí dỏm nói với ông: “Chú hai đừng nhíu mày, sẽ trở nên xấu xí đó.”
Thiệu Vân thích người khác khen mình đẹp trai, khen mình trẻ, lời của Lâm Tân Ngôn đã thành công chọc ông cười: “Tối nay gọi mọi người cùng ra ngoài ăn cơm đi, chú sẽ sắp xếp, được không?”
Dường như sợ Lâm Tân Ngôn sẽ từ chối, ông lại vội vàng bổ sung: “Xưởng dệt phường Tú này cũng được coi như đã đi vào nề nếp, mặc dù quy mô nhỏ nhưng phát triển ổn định, cũng nên chúc mừng, cháu thấy sao?”
Lâm Tân Ngôn không khiến Thiệu Vân mất hứng thú, cô nói: “Được, chú sắp xếp đi.”
“Vậy mới đúng chứ, chẳng những cần phát tiền lương cho công nhân mà cũng cần thể hiện đúng lúc, như vậy họ sẽ cố gắng làm việc hơn.” Thiệu Vân hạ thấp giọng nói bên tai Lâm Tân Ngôn.
Đừng thấy bình thường ông cà lơ phất phơ, thật ra cũng có chút năng lực, chỉ là tính cách đã vốn vậy.
Năm giờ chiều mọi người tan làm, tầng ba chỉ có mười một người, tầng hai có hai mươi người, Thiệu Vân đặt ba bàn, bố trí bàn tiệc đẳng cấp ở khách sạn lớn, mọi người đều rất vui vẻ.
Hai đứa bé cũng được đón tới đây, ngồi cạnh cô và Tần Nhã. Lâm Tân Ngôn giao hết việc xã giao cho Thiệu Vân, cô không giỏi những việc này.
Bàn cô đều là người ở tầng ba, đa số là nữ giới, không uống rượu, Tần Nhã mở chai rượu trắng rồi đặt trước mặt Lê Hân: “Nếu cậu uống được thì đừng khách sáo, ở đây đều là phụ nữ, không ai có thể uống cùng cậu đâu. Nếu cậu muốn uống thì cứ uống vài ngụm, nhưng đừng uống say, uống say rồi cũng chẳng ai lo cho cậu đâu.”
Lê Hân ít nói, cũng không thích uống rượu, cậu ngẩng đầu nhìn Tần Nhã rồi đặt lại chai rượu về chũ cũ: “Tôi không muốn chậm trễ thời gian làm việc ngày mai.”
Tần Nhã nhướn mày nhưng cũng không nói gì.
Hai bàn khác lại không yên lặng như thế, có Thiệu Vân ở đó khuấy động bầu không khí nhiệt tình, bên đó toàn là đàn ông nên đương nhiên sẽ uống rượu.
Tông Ngôn Thần gắp thức ăn cho Lâm Tân Ngôn: “Mami ăn nhiều một chút.”
Cô đã mang thai ba tháng mà vẫn không tăng cân nào.
Bé lo lắng đến phát hoảng.
Lâm Tân Ngôn mỉm cười, xoa đầu con trai, cảm giác nuôi nhóc con này không hề uổng công, chịu nhiều vất vả hơn nữa cũng đáng, dù sao ông trời cũng đã ban cho cô món quà tốt như này.
Tông Ngôn Hi cũng không chịu yếu thế, cô bé gắp thức ăn vào đĩa Lâm Tân Ngôn: “Mami ăn nhiều một chút để em bé mau lớn.”
Không phải bé ghen tỵ với anh trai, sau này bé muốn đi theo anh, như vậy mới học được nhiều thứ.
“Mẹ ăn nhiều mập quá, xấu quá, sau này đưa các con đi học sẽ không ghét bỏ mẹ chứ?”
Trước kia cô đọc được một bài báo giáo dục con cái trên tạp chí, tạp chí đó có tên cụ thể là gì thì cô cũng không còn nhớ nữa, nhưng trong đó có nói đến một ví dụ mà đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ. Câu chuyện kể về một người mẹ phải đi làm, thật ra cô ấy không phải làm công việc khuôn vác, chỉ là cần tới xưởng sản xuất, bình thường đều là mẹ chồng cô đón con, có một lần mẹ chồng có việc không kịp đến trường, cô chỉ đành xin nghỉ một tiếng để đi đón con. Vì quá vội nên cô mặc quần áo công nhân theo quy định của nhà xưởng, vì là xưởng sản xuất máy móc nên sẽ có dầu, khó tránh khỏi sẽ làm bẩn quần áo.
Cô cứ mặc như vậy đến trường mẫu giáo đón con trai.
Khi ngồi vào xe, con trai nói với mẹ: “Sau này khi tới đón con, mẹ có thể ăn mặc sạch sẽ một chút được không?”
Có người nói đứa bé này thích giàu ghét nghèo, thật ra không phải vậy.
Có chuyên gia nói, trẻ con càng để tâm tới một người thì sẽ càng có yêu cầu về người đó.
Sạch sẽ mà trẻ con nói không phải muốn bạn phải mặc đồ xa xỉ thế nào, mà là phải sạch. Hình tượng của người mẹ trong mắt một đứa bé vài tuổi là biểu tượng cho gia đình, nếu bạn không chú ý ăn mặc thì gia đình sẽ gọn gàng ngăn nắp được tới đâu?
Một người phụ nữ thích sạch sẽ, hiểu cách ăn diện cho bản thân, chẳng những bản thân tự tin mà con cái cũng sẽ trở nên tự tin trong phạm vi đó, dũng cảm thể hiện.
“Mami xinh đẹp thế này, mập cũng sẽ không xấu.” Trong mắt Tông Ngôn Thần và Tông Ngôn Hi, mami của chúng là người xinh đẹp nhất.
Hai bé lớn thế này rồi nhưng vẫn chưa từng thấy mẹ ăn bị mập.
Lâm Tân Ngôn mỉm cười xoa đầu hai con.
“Chồng cô không tới à?” Một thợ thêu bỗng nhiên hỏi.
Lâm Tân Ngôn tới phường Tú hằng ngày, chủ nhật hai bé cũng tới nhưng chưa từng thấy chồng cô.
Vì tò mò về chồng cô nên mới hỏi, một người phụ nữ dốc sức làm việc ở ngoài, mang theo hai đứa con lại còn đang mang thai, chồng cô không đau lòng sao?
Mặc dù Lâm Tân Ngôn không thể hiện sự nhớ nhung ra mặt nhưng các chị là người từng trải nên nhìn thoáng qua là biết.
Dường như mọi người đều hứng thú với vấn đề này, ánh mắt đều tập trung dồn vào Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn nhất thời sững sờ, đầu óc hỗn loạn, không biết phải trả lời vấn đề này thế nào.
Tần Nhã vội cười giải vây cho cô: “Chồng chị Lâm không ở thành phố này, công việc anh ấy rất bận nên không về kịp.”
“Ba còn không biết chúng cháu ở đây ấy chứ.” Tông Ngôn Hi nhớ ba, đến ăn cơm cũng chẳng còn tha thiết.
Tần Nhã vừa giải thích xong thì Tông Ngôn Hi lại nói một câu như vậy, bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên sượng sùng.
Hiển nhiên có người nói dối, nhưng mọi người lại càng tin lời trẻ con hơn.
“Ăn cơm thì ăn cơm, hỏi nhiều vậy làm gì?” Lê Hân lạnh lùng lên tiếng: “Đều nói đàn bà phụ nữ nhiều chuyện, đúng là không sai, ăn cơm cũng không được yên.”
Trong lời cậu còn có ý khác, âm thầm ám chỉ người gợi lên chủ đề này, lời của cậu cũng không tính là kín đáo, mọi người nghe đều hiểu, đương nhiên không chịu bỏ qua: “Cậu có ý gì? Tôi chỉ quan tâm nên mới hỏi thôi, cô ấy mang thai lại chăm hai con nhỏ, không thấy chồng cô ấy đâu nên mới thuận miệng hỏi, sao lại thành người nhiều chuyện rồi hả?”
“Chị là muốn nghe việc riêng của nhà người ta.” Ánh mắt lạnh lẽo của Lê Hân dán chặt vào người phụ nữ đang nói: “Chẳng phải chị tò mò có phải người ta đã ly hôn rồi hay không, có phải hôn nhân bị người khác chen chân vào hay không, tò mò những tin này sao?”
Đúng là chị đang nghĩ như vậy, cho dù gia đình bình thường phụ nữ có hiếu thắng tới đâu thì chồng cũng sẽ thường xuyên ở bên cạnh mới phải.
Lâm Tân Ngôn đứng dậy, sợ mọi người làm lớn chuyện không vui, dù sao sau này vẫn phải làm việc cùng nhau, gây ra mâu thuẫn ảnh hưởng tới công việc, đây là điều mà cô không muốn nhìn thấy.
Cô mỉm cười với mọi người: “Mọi người đều là đồng nghiệp, không cần phải cãi nhau như vậy, tránh khi gặp mặt lại ngượng ngùng. Chuyện liên quan đến chồng tôi là thế này, bây giờ quả thật là chúng tôi không sống cùng nhau, không phải vấn đề tình cảm mà là vì vấn đề gia đình, cho nên quyết định để cả hai cùng bình tĩnh lại. Rất cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi, cũng rất cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi, ủng hộ tôi, tôi không uống được rượu chỉ có thể lấy nước hoa quả thay thôi, tôi kính mọi người một ly.”
Bạch Dận Ninh tới đây bàn công chuyện, từ phòng bao trên tầng đi xuống, khi đi qua phòng khách thì nghe thấy giọng Lâm Tân Ngôn, ban đầu anh tưởng rằng mình nghe nhầm, do tai xuất hiện ảo giác, nhưng khi nhìn qua đó thì lại chính là cô.
Cô đứng trong đám người, rất nổi bật dễ thấy.
Bạch Dận Ninh nhíu mày, cô không ở thành phố B, sao lại ở nơi này?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi