CỬ ĐẦU VỌNG MINH NGUYỆT


Bình minh ló rạng, Giang Ninh thức trắng cả một đêm, ôm bọng mắt thâm quầng chuẩn bị yên ngựa.

Cả hai đều thuần thục tránh né lẫn nhau sau cuộc trò chuyện chẳng mấy tốt đẹp gì tối qua, Ôn Tề Minh không ư hử lấy một tiếng, trầm lặng leo lên lưng ngựa.
Thấy vậy, Giang Ninh cũng không thể chiến tranh lạnh được nữa: “Thái tử điện hạ, đường về Thiên Khải nằm ở hướng kia.”
“Ta không về Thiên Khải.” Ôn Tề Minh thả một câu như thế, không nặng không nhẹ, không chút cảm xúc.
Giang Ninh thật sự thấy rất phiền, hắn thậm chí còn tự hỏi: chẳng lẽ giữa hai người họ không thể hoà hợp sao? Tại cớ gì mà luôn đối nghịch gay gắt như thế? Tự hỏi nhưng rồi cũng tự trả lời.

Hắn không ôn nhu quân tử như Lưu Nhiên, không khí khái hào sảng được bằng Tích Quân, không công tư phân minh như a tỷ, lại càng không có nửa điểm giống phụ thân.
“Điện hạ, thứ cho thần nói thẳng, Vĩnh An phủ vốn dĩ đang mang tội lớn trên vai, nếu còn để thái tử xảy ra chuyện gì nữa thì Giang thị gánh không nổi.

Cho nên, mặc dù Giang Minh Nguyệt thần rất cảm kích trước tấm lòng hỗ trợ của điện hạ, chỉ là người vẫn nên trở về thì hơn.


Tốt cho điện hạ, tốt cho cả ta.”
“Nếu ta nhất quyết không?”
“Vậy thì ta đành mong điện hạ xá tội.”
“Có nghĩa là ngươi tính khi quân phạm thượng để ép ta trở về?”
“Điện hạ không cần làm khó ta.” Giang Ninh vẫn vừa đứng dưới mặt đất vừa nhìn lên Ôn Tề Minh trên lưng ngựa, không dám đối diện với cặp mắt kia.
Có lẽ do đã nghĩ xong xuôi chuyện tối qua, Ôn Tề Minh thật sự kéo cương ngựa quay về hướng Thiên Khải đế đô.

Ngược lại với ánh sáng mặt trời, Giang Ninh căn bản không nhìn được biểu cảm của Ôn Tề Minh, song, Ôn Tề Minh lại nhìn rõ từng chuyển biến trên gương mặt quá quen thuộc kia.
Lãnh đạm, dường như thấy phiền.

Xem ra lần này Giang Ninh kia thật sự xem hắn là mớ rắc rối to đùng đang chắn đường cản lối.

Trở về cũng được, không, giả vờ nghe thì đúng hơn.
“Ta mong ngươi sẽ không làm ta thất vọng.” Ôn Tề Minh thúc ngựa đi thẳng, hắc y tung bay trong gió.
Giang Ninh chỉ thoáng nhìn qua, ngay sau đó trèo lên lưng ngựa, khích lệ tinh thần binh sĩ, nâng cao sĩ khí.
Chẳng bao lâu nữa Giang Ninh sẽ phát hiện tình cảm của mình dành cho Ôn Tề Minh vốn dĩ không thể cắt đứt, ví dụ như khúc dạo đầu vương vấn giữa đi và ở bây giờ.

Thiên Khải nào có xa, phố xá sầm uất không tiếng động, hệt như cảnh đời trăm sắc thái.

Trong phút chốc, trên lưng ngựa, Giang Ninh như cảm nhận được gió lốc đẹp như tranh vẽ chỉ có ở đế đô.

Có khi nào cơn gió ấy đến gặp Ôn Tề Minh trước rồi đến gặp hắn hay không?
Cầu bắc ngang sông Vọng Hà bập bênh rung lắc vì xây vội, cánh hoa bay khỏi đất, tà áo thêu hổ tung bay khe khẽ.


Một hòn đá nhỏ rơi xuống làm mặt nước gợn sóng, Giang Minh Nguyệt siết chặt dây cương, xông pha vào trận địch theo ngọn gió dài chỉ lối.
Cách đó không xa.
Nhấp một ngụm rượu cay nồng, nuốt cả thiên thu vào yết hầu, khát cầu sánh cùng gió mây, Ôn Tề Minh nhẩm tính xem bên Giang Ninh đã đi được tới đâu để còn quay ngựa lại.

Ôn hôn quân làm sao có thể để mấy lời của tên nhóc Giang Ninh kia đả kích, phía trước hắn ngoan ngoãn phối hợp, đằng sau thì âm thầm đi theo.
Lúc nào cũng thế cả.
Hắn là cố nhân vạn dặm, thời niên thiếu đời trước còn mang ngân thương ra khoe mình phong lưu.

Trải qua vài năm tuyết phong cô độc, nhìn loạn thế đầy rẫy xấu xí, trái tai gai mắt, phía Tây khói lửa không dứt, đến cả áng mây cũng trở nên sầu thẳm, hắn đã sớm mất đi vẻ hoạt bát trời sinh.
May thay, hoa cát cánh vẫn chưa rụng khỏi đài, nhưng sương mù dày đặc đã sớm thẩm thấu vào trong lòng hắn, Ôn hôn quân đột nhiên thông suốt vô vàn điều.

Hắn đạp lên cát bụi, rút kiếm chém sạch kẻ thù, dập tắt đi khói lửa vây lấy Thiên Khải.
Đời sau sẽ chẳng có ai biết Ôn hôn quân từng cưỡi ngựa mười dặm Thịnh Quốc, tuỳ ý đấu túng tửu mã.

Họ chỉ biết hắn là người gây ra ác mộng chiến tranh, tạo không biết bao nhiêu cơ man nào là khổ đau, tang tóc cho gia đình họ, con cái của họ.

Ôn Tề Minn còn từng nghĩ, nếu mình đoạn hồn trên sa trường thì thật tốt biết mấy, ít nhất sẽ không thấy cảnh nước mất nhà tan, cơ đồ Ôn thị sụp đổ như cát bụi hay danh tự nhuộm đen sử sách với hai chữ “hôn quân”.
Ai cùng ai bất diệt, lưỡi đao cùng cung tiễn gỉ sắt?
Thiên mệnh vẫn luôn khinh cuồng như cánh chim hồng du ngoạn tứ phương, nay đây mai đó, không thể nắm bắt, càng không đoán được.

Tất cả mưu ma chước quỷ đều phơi bày trên con đường nhân sinh ấy, nhưng Ôn hôn quân sớm nguội lạnh.
Đời này, hắn là Ôn thái tử, không phải “Ôn hôn quân”, Ôn Tề Minh nguyện cùng người ấy thủ vạn dặm non sông Thịnh Quốc.

Chuyện này xong xuôi, hắn sẽ tới phủ Tổng đốc Đông, mang theo hồng y tới cầu thân với Lưu Nhiên, thực hiện lời thế kiếp trước hắn không thể.

Nếu Lưu Nhiên không đồng ý, hắn thề sẽ không ép buộc mà từ từ khiến huynh ấy có cảm tình với mình, khiến huynh ấy dần dần chấp nhận mình, cùng nhau kết tóc phu thê, đi tới thiên địa trường nhai.
Còn Giang Ninh, bọn hắn lại có thể tiếp tục vai kề vai, làm một cái thanh mai trúc mã thiên cổ ngưỡng vọng, viết nên giai thoại trên sách sử, sau đó lưu truyền muôn đời.
Ôn Tề Minh khẳng định mình hận Giang Ninh, nhưng chung quy, hắn thương nhiều hơn hận.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi