CỰ LONG THỨC TỈNH


Lục Hi biết bản thân Vân Thắng Quốc cũng không hy vọng chuyện này xảy ra.

Một, Thạch Kế Đông là do đích thân ông ta mời về, nếu Thạch Kế Đông là chủ mưu thì thể diện của Vân Thắng Quốc ông ta sẽ mất hết.

Hai nữa, Thạch Kế Đông là học giả, giáo sư lịch sử nổi danh khắp Tây Kinh, danh vọng trong giới văn hóa cực kỳ cao.

Nếu ông ta xảy ra chuyện thì cũng là một đợt gièm pha lớn, ảnh hưởng đến cả chính phủ.

"Thật sao?"
Lục Hi vừa nói xong thì Vân Thắng Quốc lập tức trở nên vui vẻ.

Ông ta biết Lục Hi có siêu năng lực, cho nên Vân Thắng Quốc cực kỳ tin tưởng anh.

Lục Hi gật đầu.

Vân Thắng Quốc lập tức nói: "Đầu rồng ở đâu, bây giờ chúng ta lập tức đi tìm".

Chuyện này vô cùng quan trọng đối với ông ta, cho nên ông ta cực kỳ nóng lòng.

Nhưng đúng lúc này, Trương Thiệu Phong lại xen vào: "Bí thư Vân, sao có thể, chuyện này còn chưa có chút manh mối nào mà cậu ta đã dám nói là tìm được đầu rồng rồi, không lẽ cậu ta biết bói toán?"
Vân Thắng Quốc nhíu mày nói: "Cậu Lục thần thông quảng đại, anh không biết hết được đâu.

Cậu ta nói không sai đâu".

Trương Thiệu Phong nghe vậy thì sửng sốt, sau đó nói: "Bí thư Vân, tôi không tin cậu ta tìm được đầu rồng.


Nếu cậu ta thật sự có thể tìm được thì tôi sẽ nhường cái chức trưởng phòng điều tra hình sự này cho cậu ta".

Nói xong, Trương Thiệu Phong lạnh lùng nhìn Lục Hi, vẻ mặt không tin.

Ông ta cho rằng Lục Hi tám, chín mươi phần trăm là một kẻ lừa đảo.

Bí thư Vân cũng thuộc kiểu có bệnh vái tứ phương mà thôi.

Với kinh nghiệm lâu năm của ông ta thì vụ án này chắc chắn là kế hoạch được lên từ trước, nội ứng ngoại hợp, không đơn giản chút nào.

Đầu rồng đã sớm bị đưa ra ngoài từ lâu rồi, sao còn có thể ở trong bảo tàng được nữa chứ, đúng là mắc cười.

Cách duy nhất hiện tại chính là tìm được điểm đột phá từ chỗ Thạch Kế Đông, tìm ra manh mối đồng đảng của ông ta, sau đó lùng bắt khắp thành phố thì mới có khả năng tìm lại đầu rồng, chứ không hề dễ dàng như Lục Hi nói.

"Thôi, đừng nói chuyện nữa, tìm được hay không cứ đi xem là biết mà", Vân Thắng Quốc nói: "Cậu Lục, đầu rồng ở đâu vậy, chúng ta mau tới tìm thôi, để lâu lại có biến cố thì hỏng chuyện mất".

Lục Hi mỉm cười quay đi, anh lúc này cực kỳ khó chịu với Trương Thiệu Phong.

Chỉ vì phá án tranh công mà không từ thủ đoạn, ép bức một ông cụ có danh vọng như thế, quá mức ác độc và tàn nhẫn.

Mà nhóm Vân Thắng Quốc thì vội vàng đi theo sau, đến cả Thạch Kế Đông cũng chạy đi cùng.

Nếu đã có tung tích của đầu rồng thì ông ta cũng muốn xem xem đầu đuôi mọi chuyện là thế nào.

Đoàn người ra phía sau khu hành chính.

Lục Hi đi trước dẫn đường, rẽ trái rẽ phải, đi vào một bên bờ ao nhỏ ở sườn đông.

Lúc này, tại khu nghỉ ngơi của du khách trong bảo tàng, xung quanh hồ nước có không ít ghế dựa, mà trung tâm hồ là một đài phun nước không lớn không nhỏ đang hoạt động hết cỡ.

Lục Hi chỉ vào trong hồ nước, nói: "Đầu rồng ở trong này".

Mọi người chạy nhanh tới bên cạnh ao, nhìn vào bên hồ,
Lúc này đã gần đến 10 giờ, ánh đèn lờ mờ ở nơi này cũng không giúp mọi người thấy rõ được.

Vân Thắng Quốc nôn nóng không thôi.

Lục Hi lắc đầu, đi đến bên cạnh ao, duỗi tay vào rồi nhấc lên một vật thể bị bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp nilon.

Lục Hi đặt nó ở trên mặt đất, chậm rãi nói: "Đây chính là đầu rồng".

Trương Thiệu Phong không tin, nở nụ cười khẩy.

Vân Thắng Quốc thì mong chờ nhìn đồ vật này, hơi xoa tay.


Lúc này, Thạch Kế Đông tiến lên, run rẩy cởi bỏ từng lớp nilon quấn quanh đồ vật.

Ngoài Lục Hi ra thì mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm tay của Thạch Kế Đông.

Nữ cảnh sát kia còn tò mò nhìn Lục Hi.

Không bao lâu sau, nilon bị cởi hết ra, một cái đầu rồng màu đồng đậm xuất hiện.

Thạch Kế Đông cẩn thận quan sát một chút, kích động nói: "Là thật, không sai".

Thạch Kế Đông nói vậy khiến cho Vân Thắng Quốc lập tức yên lòng, gương mặt đã nở nụ cười.

Ông ta vô cùng tin tưởng ánh mắt của vị học giả già này.

Lúc này, Trương Thiệu Phong kinh ngạc nhìn đầu rồng trong tay Thạch Kế Đông, miệng há hốc đến mức nhét vừa một quả trứng.

Nhưng nửa khắc sau, ông ta lập tức sầm mặt xuống, nói: "Bí thư Vân, tôi nghi ngờ cậu Lục này có liên quan mật thiết đến vụ án trộm đầu rồng này".

"Haha, làm sao, sợ tôi đoạt mất vị trí trưởng phòng điều tra hình sự của ông à?", Lục Hi cười đáp.

"Hừ, đừng có tránh nặng tìm nhẹ, nếu cậu không liên quan đến chuyện này thì sao lại biết đầu rồng ở đây chứ?", Trương Thiệu Phong lạnh lùng nói.

Thật ra lúc này ông ta đã hoảng loạn lắm rồi.

Vừa rồi ông ta nói khoác, nhưng trong nháy mắt Lục Hi đã tìm được đầu rồng, làm ông ta vô cùng xấu hổ.

Hơn nữa, ông ta phân tích cũng hợp lý, nếu Lục Hi không có can hệ gì thì tại sao lại biết đầu rồng ở đây được.

Nhưng có một điều ông ta không hề biết chính là năng lực của Lục Hi là thứ ông ta không thể tưởng tượng nổi.

Đúng lúc này, Vân Thắng Quốc nói.


"Thôi được rồi, anh không biết được năng lực của cậu Lục đâu.

Cậu ta sẽ không có liên quan gì đến chuyện này hết.

Tìm được đầu rồng rồi thì anh mau đi phá án đi, đừng tốn thời gian ở đây nữa".

Vân Thắng Quốc biết rõ ràng, đầu rồng là do Lục Hi đưa tới thì sao anh có thể trộm lại được chứ.

Trương Thiệu Phong nói sao mà nực cười.

Hơn nữa, ông ta cũng đã âm thầm đánh giá kém Trương Thiệu Phong rồi.

Trương Thiệu phong nghe vậy, xanh mặt nói: “Tôi biết rồi bí thư Vân, tôi đi đây".

Nói xong, ông ta quay người rời đi.

Tối nay ông ta đã đủ mất mặt rồi, cũng không còn thể diện ở lại nữa.

Nữ cảnh sát kia cũng đi theo, trước khi đi vẫn không ngừng nhìn Lục Hi với ánh mắt tò mò, lén đánh giá anh.

Sau khi Trương Thiệu Phong đi, Vân thắng Quốc nói: "Cảm ơn cậu Lục, cũng nhờ có cậu, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao rồi".

"Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi mà", Lục Hi bình thản nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi